Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn

Chương 15: Cửa tiệm đồ Cổ (14)


Đọc truyện Tiếu Xuân Phong – Nhất Mai Đồng Tiễn – Chương 15: Cửa tiệm đồ Cổ (14)

Editor: HD

Nửa đêm vụ án mạng nữ chưởng quầy của tiệm đồ cổ lại tiếp tục thăng đường, nghe nói Cát Tống không phải hung thủ, chính là cái người mới bắt được. Lúc này vừa mới ăn cơm tối xong, dân chúng rãnh rỗi không có việc gì làm, tất nhiên chạy tới coi, nhưng không tích cực hăng hái chen lấn như hai lần trước, không đi vào trong cũng không ở lại bên ngoài quá lâu, đã nhanh chóng giải tán – dù sao, tám phần là bắt sai người nha.

Tần đại nhân chưa kịp ăn cơm tối, lúc này đang ngồi trên công đường cảm thấy có chút ấm ức, nhìn đại hán cao sáu thước quỳ bên dưới, lại nhìn Bạch Thủy nghiêm trang đứng một bên, hỏi, “Bạch bộ đầu, người dưới công đường là ai?”

Bạch Thủy ôm quyền, “Bẩm đại nhân, người này tên là Vu Hữu Thạch, cầm đồ của tiệm đồ cổ đi đổi tiền, ty thức nghi ngờ, vì thế bắt hắn về, giao cho đại nhân thẩm vấn.”

Vừa nghe liên quan tới án mạng của tiệm đồ cổ, ông ta mới liếc mắt nhìn đến những người dưới công đường, quả nhiên nhìn thấy Tô Vân Khai và Minh Nguyệt, người của Liễu gia cũng đến. Toàn bộ ánh mắt đều tập trung về chỗ này, ông ta bỗng thấy áp lực, thu hồi suy nghĩ, gõ đường mộc một cái, “Vu Hữu Thạch, tại sao ngươi lại có đồ vật của Liễu Bội Trân chủ tiệm đồ cổ?”

Vu Hữu Thạch cao giọng đáp, “Thảo dân không biết tiệm đồ cổ gì hết, chỉ biết thứ này là do thảo dân lượm được ở cống nước hai ngày trước. Nếu đại nhân không tin, thảo dân có thể dẫn ngài cùng với vị Bạch bộ đầu này đi xem thử.”

Tần đại nhân cười lạnh, “Ngươi đã không biết về đồ cổ, vì sao vẫn nhặt lên, lại đem đi cầm, mà không phải ném đi chỗ khác?”

Vu Hữu Thạch nói, “Trước đây trong nhà thảo dân có làm ăn buôn bán, đồ vật giá thế nào vẫn có thể phân biệt được, thảo dân đoán thứ này có giá trị không nhỏ, liền lấy đi cầm thử một lần. Không ngờ lại liên quan tới án mạng gì đó, nếu thảo dân biết, nhất định không đụng tới.”

“Không biết công tử đi qua cống nước kia khi nào?”

Tô Vân Khai đứng bên cạnh sư gia đột ngột mở miệng, Vu Hữu Thạch lập tức nhìn qua hắn, thấy hắn là một thư sinh tuấn tú, hai mắt tỉ mỉ đánh giá, xong mới nói, “Tối hôm trước, ta vừa đi đổ phường về, trên đường đi về thì nhìn thấy.”

“Ngươi chơi ở đổ phường nào?”


“Tất nhiên là đổ phường lớn nhất trấn Nam Nhạc rồi.”

Nói xong, đột nhiên thấy khóe miệng người trước mặt kéo lên ý cười châm biến, Vu Hữu Thạch mở to mắt, nhìn chằm chằm người này.

“Nhưng người trong đổ phường nói lâu lắm rồi không thấy ngươi xuất hiện ở đó, hình như là… từ sau đêm ngày 16, cũng chính là buổi tối chưởng quầy Liễu thị bị giết.”

Khuôn mặt Vu Hữu Thạch kéo căng, giọng nói trầm thấp, “Ý của ngươi là gì, chẳng lẽ ngươi muốn nói ta chính là hung thủ?”

“Dĩ nhiên là không thể nói như vậy. Có điều ngươi nhặt được bát bạch ngọc đêm đó, chứ không phải tối hôm trước.”

Bộ dạng Vu Hữu Thạch có vẻ nghe theo, “Có thể là do ta nhớ nhầm, nhưng ta thật sự nhặt được dưới cống.”

“Buổi tối giờ nào?”

Nói xong, Vu Hữu Thạch nhìn thấy người nọ cười đến mức khiến người ta chán ghét, cười đến mức làm cho người ta thấp thỏm lo lắng.

Tô Vân Khai đi đến trước mặt hắn, nói, “Nếu như ta nhớ không lầm, từ đổ phường đến nhà ngươi có bốn cống nước, nhưng cống là dùng để thoát nước, hầu như ở chỗ tối khó thấy, nước chảy trong cống cũng cực kì bẩn. Lại nói, ở những chỗ đó không có đèn chiếu sáng, thử hỏi ngươi làm thế nào để nhặt một cái bát nhỏ vào đêm tối như vậy?”

Minh Nguyệt biết hắn đã đi những vùng xung quanh tiệm đồ cổ rất nhiều lần, từ khi biết thân phận của Vu Hữu Thạch hắn cũng đi qua đi lại từ đổ phường đến nhà Vu gia vài lần, nhưng không ngờ hắn lại nhớ từng chi tiết trên đường.

Vu Hữu Thạch cũng hết sức bất ngờ vì đột nhiên xuất hiện một người không đi nghiệm chứng đã có thể nói rõ địa hình, bỗng dưng nghĩ tới thư sinh tuấn tú thông minh nhiều lần mở miệng nói chuyện ở trên công đường trong lời đồn mấy ngày nay, lúc này mới thật sự cảnh giác, không hề tùy ý trả lời nữa, “Có phải ngươi đã quên, không có đèn, nhưng trên đỉnh đầu còn có ánh trăng.”


Tô Vân Khai cười cười, người này tuy rằng diện mạo xấu xí, nhưng khá thông minh, lá gan cực lớn, đã vậy còn bình tĩnh, trả lời trôi chảy. Hắn hỏi, “Ngươi bị người của đổ phường uy hiếp, vì sao không báo án?”

“Ta nợ bọn họ một món tiền, đuối lý, nếu báo án, chỉ càng làm cho bọn họ hận ta.”

“Thì ra ngươi nợ tiền bọn họ.”

Vu Hữu Thạch nhíu mày, nhìn người này chằm chằm, không biết là hắn ta biết được quá nhiều, hay là đã điều tra toàn bộ. Nếu là vế sau, chỉ sợ phiền phức rồi… hắn chớp mắt một cái, nói, “Ta đập vỡ mấy vò rượu và chén bát của bọn họ.”

Tô Vân Khai cười nói, “Nhưng bọn họ bắt ngươi đền một trăm lượng, chuyện ức hiếp người quá đáng như vậy, đáng lí ra ngươi nên báo án mới đúng chứ?”

Vu Hữu Thạch há miệng thở dốc, lúc này mới phát hiện thì ra đã rơi vào cái bẫy của người này, nói nhiều sai nhiều, rõ ràng không nên nói chuyện với hắn ta nữa, hắn quay mặt sang chỗ Tần đại nhân, dập đầu, “Đại nhân, người này rõ ràng muốn vu cáo hãm hại thảo dân giết người. Trên công đường còn có đại nhân, sao có thể dễ dàng để cho một thường dân thay ngài thẩm án, như vậy uy nghiêm của đại nhân đặt ở đâu.”

Tô Vân Khai hiểu rõ Vu Hữu Thạch muốn tìm người ép hắn, hắn cảm thấy người này không ngu ngốc chút nào, trái lại cực kì thông minh.

Tần đại nhân đã sớm quăng cái nồi này đi, nói, “Ngươi đã biết hắn thay bản quan phá án, vậy sao ngươi còn không mau trả lời hắn.”

Vu Hữu Thạch biến sắc, lông mày nhíu chặt.

Tô Vân Khai nói tiếp, “Dựa theo lời nói của người trong đổ phường, tối ngày 16 ngươi rời khỏi đổ phường, sau khi rời khỏi đó, ngươi đã ở đâu?”


“Tối đó mưa lớn nên ta đi thẳng về nhà.”

“Vậy sau khi ngươi về nhà, có rửa sạch giày không?”

Vu Hữu Thạch có cảm giác bị lừa, do dự một chút, nghĩ rằng trả lời cũng không sao, mới nói, “Không có.”

Tô Vân Khai cười nhạt, ra hiệu cho nha dịch đi tới, lấy đồ vật trên tay hắn, đặt trước mặt Vu Hữu Thạch, “Cái này có phải giày của ngươi không?”

Nhà Vu Hữu Thạch rất nghèo, có một chút tiền thì đem đi cờ bạc, giày của hắn không quá ba đôi, nhưng cũ nát không chịu nổi, liếc mắt một cái liền nhận ra, “Phải.”

“Ngày nguyên tiêu mưa rất to, đến hơn nửa đêm ngày 16 mới ngừng, bên ngoài đổ phường đọng một vũng bùn đất, đã sớm bị nhão. Lúc ngươi đi vào và đi ra tất nhiên sẽ dính bùn, ngươi nói sau khi ngươi về nhà không rửa sạch giày, vậy thì tại sao giày của ngươi không dính một chút bùn đất nào? Bùn ở đáy giày dễ dàng giũ ra, nhưng nếu đã dính trên mũi giày, ít nhiều cũng sẽ để lại giấu vết. Việc này có thể chứng minh, tối hôm đó ngươi không mang đôi giày này.”

Khuôn mặt Vu Hữu Thạch lạnh lùng, nói, “Cho dù đêm đó ta mang giày khác, thì thế nào?”

“Bởi vì ngươi sợ đôi giày kia có thể khiến ngươi bại lộ, cho nên ngươi đã sớm ném nó đi.” 

Cuối cùng Vu Hữu Thạch cũng ngước mắt nhìn hắn, nghênh tiếp ánh mắt sáng quắc của hắn, nói, “Có ý gì? Ta ném giày của mình đi thì có gì sai chứ?”

Minh Nguyệt đợi nãy giờ, lập tức mang tờ giấy trắng trải ra trước mặt Vu Hữu Thạch, chỉ vào tờ giấy nói, “Đây là hình vẽ dấu chân bùn đất, dấu giày chân trái thì bình thường, nhưng dấu giày chân phải, ở giữa dấu giày, có cái gì lộ ra ngoài, chúng ta suy nghĩ rất lâu mới hiểu thấu, đó là hình dạng ngón chân thứ hai. Chỉ có giày rách, mới có thể có dấu chân này. Mà hung thủ phát hiện ra điểm ấy, cho nên làm cách đơn giản nhất chính là vứt giày đi.”

Vu Hữu Thạch giật mình, nhìn kĩ hình vẽ dấu chân kia, lại nhìn mấy đôi giày sạch sẽ của mình, không ngờ lại tự chui đầu vào rọ, bị người này dắt mũi, dẫn đi vào tử huyệt, không còn khả năng xoay chuyển.

“Còn nữa, đêm Liễu thị bị giết, có người từng thấy ngươi ôm rất nhiều đồ bỏ chạy.”


Vu Hữu Thạch mím chặt môi, không định trả lời.

Tô Vân Khai chậm rãi nói, “Đêm đó trên đường từ đổ phường về nhà, đi ngang qua tiệm đồ cổ, phát hiện cửa chưa khóa, vì thế định vào trộm đồ. Đợi Liễu thị tiễn Cát Tống ra ngoài, ngươi lén núp vào trong. Khi nàng quay vào, ngươi dùng nghiên mực đánh lén sau lưng nàng. Ai ngờ Liễu thị không chết, còn có sức giằng co với ngươi. Cuối cùng ngươi bịt nàng tới chết, Vu Hữu Thạch… ngươi có nhận tội hay không?”

Vu Hữu Thạch nắm chặt bàn tay, trên mu bàn tay hiện lên gân xanh.

Tô Vân Khai thấy hắn có vẻ tàn bạo, vội vàng tiến lên kéo Minh Nguyệt đến bên cạnh mình, tránh cho tên đó nổi điên làm nàng bị thương.

Minh Nguyệt bị Tô Vân Khai kéo xuống, còn nghiêng người bảo vệ, để nàng đứng cách Vu Hữu Thạch một đoạn, thì thấy có chút ấm áp.

“Ngươi nói không sai.” Câu nói đầu tiên của Vu Hữu Thạch khiến cho người xem không khỏi kinh sợ, người nhà Liễu thị càng kích động mắng lớn tiếng, mãi đến khi Tần đại nhân gõ đường mộc, dưới công đường mới yên tĩnh. Hắn lại nói thêm, “Lúc ta rời khỏi đổ phường, quả thực có đi ngang qua tiệm đồ cổ, còn đi vào trộm đồ. Nhưng mà…” Hắn nói tiếp, “Khi ta đi vào, không gặp Liễu Bội Trân. Ta trộm đồ xong rồi, ngày hôm sau mới nghe tin nàng chết. Chẳng phải ngươi nói, có người nhìn thấy ta ôm rất nhiều đồ sao? Đúng vậy, những vật đó đều do ta trộm, tuy nhiên… Thảo dân lại không giết người nha.”

Tô Vân Khai thu hồi ánh mắt, Vu Hữu Thạch này so với trong tưởng tượng của hắn còn gian xảo hơn nhiều.

Hắn ta tự biết không thể giấu giếm được nữa, toàn bộ bằng chứng đều chứng minh hắn ta từng đi tới tiệm đồ cổ, ngay cả vật bị mất cũng ở trong tay hắn, không thể chối cãi, cho nên hắn thẳng thắn thừa nhận mình từng vào tiệm đồ cổ, nhưng không thừa nhận bản thân giết người.

— hiện giờ chứng cứ chỉ nói Vu Hữu Thạch đã vào tiệm đồ cổ, nhưng Vu Hữu Thạch tin rằng, người của quan phủ không có bằng chứng hắn giết người.

Tội ăn cắp so với tội giết người, bên nặng bên nhẹ không cần phải nói tới.

Nghĩ vậy, Vu Hữu Thạch ngồi chờ phán quyết của Tần đại nhân – phán hắn tội ăn cắp, cũng chỉ có thể là tội ăn cắp mà thôi.

Hắn ngẩng đầu, có chút đắc ý nhìn thư sinh, để xem hắn ta chứng minh hắn giết người thế nào!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.