Đọc truyện Tiểu Xao Động – Chương 34
Editor: Shmily
– ——————-
Đối với việc bình chọn cho hoa hậu giảng đường này thì Lê Trà Trà trước sau vẫn luôn không có hứng thú, nghe xong cũng không có nhiều phản ứng lắm.
Cô đi toilet rửa mặt, thu dọn một chút rồi chuẩn bị đi xuống canteen ăn sáng.
Lê Trà Trà nhìn sang Cố Điềm vẫn còn đang dán mắt vào màn hình máy tính, hỏi: “Tớ đi mua bữa sáng cho cậu nhé, muốn ăn cái gì?”
“A a a, Trà Trà, cậu thật sự là thiên sứ nhỏ của tớ mà!”
Cố Điềm cũng không quay đầu lại, mười ngón tay vẫn tung bay trên bàn phím.
“Tớ muốn ăn bánh cuốn ở cửa số 12 ấy, cho thêm hai quả trứng nữa nhé, nhiều rau xà lách một chút nha, yêu cậu nhiều! Moah!”
“Được.”
…………
Lê Trà Trà bắt đầu thay quần áo.
Thời điểm thay xong, điện thoại lại đột nhiên có tin nhắn tới.
Cô tùy ý liếc mắt, phát hiện là Tiếu Nam gửi.
Tin nhắn WeChat của anh từ trước tới nay vẫn luôn rất ngắn gọn, có thể sử dụng một câu để gói gọn thì tuyệt đối sẽ không nói đến câu thứ hai.
[Tiếu Nam: Ăn sáng chưa?]
[Trà Trà: Chưa ạ.]
[Tiếu Nam: Bữa sáng mua hơi nhiều, có muốn ăn không? Không ăn tôi vứt đi.]
[Trà Trà:….]
[Tiếu Nam: Ba chấm là có ý gì?]
[Trà Trà:… Ăn.]
[Tiếu Nam: Mười phút sau xuống dưới.]
………
Lê Trà Trà có hơi ngây người.
Qua vài phút, Cố Điềm đắm chìm trong cuộc trò chuyện với người bạn qua mạng kia rốt cuộc cũng phát hiện bạn cùng phùng của mình đang ngẩn người, liền hỏi: “Cậu không phải muốn đi canteen mua bữa sáng sao?”
Lê Trà Trà nói: “Có lẽ là không đi nữa.”
Cố Điềm lại nói: “Không sao không sao, dù sao thì tớ cũng không đói bụng, nếu như cậu đói thì chỗ tớ còn có mấy cái bánh mì…” Cô ấy duỗi tay sờ soạng trong túi một hồi, vui mừng nói: “Còn một cái sandwich nè! Thịt xông khói nữa! Có ăn không?”
Lê Trà Trà: “Không… ăn.”
Cố Điềm lại trở về trước máy tính, tiếp tục lạch cạch lạch cạch gõ chữ.
Lúc này, WeChat của Lê Trà Trà lại vang lên, Tiếu Nam gửi một tin nhắn qua, lần này còn kèm theo đồ. Cô click mở tấm ảnh ra, không khỏi nao nao. Đây là một bức ảnh chụp vô cùng bình thường, cũng không biết là chụp ở chỗ nào, bên cạnh đó còn có rác.
[Tiếu Nam: Có sinh viên ném rác bừa bãi.]
[Trà Trà: Ừm, không phải thói quen tốt.]
Cô tự hỏi một hồi, không hiểu ý tứ cái WeChat này của Tiếu Nam cho lắm, không lâu sau, anh lại gửi tiếp một bức ảnh nữa, lần này còn kèm thêm một câu. Ảnh chụp chắc là Tiếu Nam tự mình chụp, là ảnh thùng rác phân loại rác thải ướt.
[Tiếu Nam: Tôi nhặt lên ném vào.]
[Trà Trà:… Tốt.]
[Tiếu Nam: Phân loại rác trong trường học làm không được tốt, hẳn là nên kiến nghị lên hội học sinh để họ chỉnh đốn lại.]
Lê Trà Trà nghĩ nghĩ, cảm thấy ngày thường mình vẫn là một công dân phi thường văn minh, trước nay cô đều không ném loạn rác, từ sau khi bắt đầu phân loại rác thì cô luôn cố gắng làm được tốt nhất, vì văn minh thành thị mà cống hiến một phần sức lực.
Nhưng mà!
Hôm trước lúc cô đi học, Cố Điềm có mua trà sữa cho cô, cô uống không nhiều lắm, bởi vì phòng học có chút xa nên cô vội vàng ném rác đi, cũng không đem trà sữa đổ ra ngoài đã trực tiếp ném vào thùng rác khô.
Vốn dĩ là phải đem trà sữa đổ ra ngoài trước, bên trong đó có trân châu với thạch đều phải phân loại vào trong thùng rác ướt, còn cái ly plastic thì ném vào thùng rác khô.
Chẳng lẽ cô ném rác bừa bãi như thế đã bị Tiếu Nam phát hiện?
Nghĩ như vậy, Lê Trà Trà nhìn mấy câu WeChat của Tiếu Nam liền có chút vi diệu, còn ẩn ẩn có vài phần chột dạ, suy nghĩ thật lâu mới trả lời lại anh ~ [Hội trưởng, em sẽ thực hiện thật tốt!]
Tiếu Nam trả lời lại một chữ [Tốt.]
Lê Trà Trà cảm thấy ngày đó mình ném loạn rác đã bị Tiếu Nam phát hiện, bằng không thì Tiếu Nam cũng không có khả năng vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện này với cô, sau đó mới uyển chuyển nói để sau này cô đừng ném loạn rác nữa.
Lê Trà Trà đảo mắt tưởng tượng, lại cảm thấy Tiếu Nam như vậy là quá ôn nhu, anh không hề trách cứ cô thẳng thừng mà dẫn dắt từng bước một, để cô nhận rõ sau lầm của chính mình, còn lấy bữa sáng làm cái cớ nữa.
Nhất thời, Lê Trà Trà hiểu ra Tiếu Nam vì cái gì lại đem bữa sáng cho mình!
Đây là khen thưởng!
Khen thưởng cô biết sai liền sửa! Khen thưởng cô lạc đường biết quay lại! Khen thưởng cô nghiêm khắc kiềm chế bản thân!
Chờ tới khi Lê Trà Trà đi xuống dưới lầu liền nhìn thấy Tiếu Nam cầm bữa sáng trong tay, nội tâm càng thêm cảm động. Tiếu Nam nói là tới đưa bữa sáng cho cô, không chừng là do anh tùy tiện đóng gói bừa vài món ở canteen mang tới, khéo còn có cả bánh cuốn Cố Điềm muốn ăn.
Tiếu Nam cứng rắn nói: “Mua nhiều.”
Lê Trà Trà nói: “Em biết.”
Tiếu Nam: “Nhìn xem thích cái nào?”
Lê Trà Trà hỏi: “Có sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao không?”
“Có, bánh bao gì?”
Lê Trà Trà: “Bánh bao nhân đậu.”
Tiếu Nam đưa cái túi có sữa đậu này với bánh quẩy đưa cho Lê Trà Trà.
Nhưng bánh bao thì…
Từ nhỏ tới lớn anh đều không thể phân biệt được mấy cái cục bột này với nhau, trừ bánh bao nhân trứng sữa phân rõ ở bên ngoài ra thì cái nào là bánh bao nhân đậu anh cũng không biết. Tiếu Nam trầm mặc một lát, hỏi: “Có biết cái nào là bánh bao nhân đậu không?”
Lê Trà Trà: “… Không biết.”
Tiếu Nam liền trực tiếp đem mỗi cái bánh bao đều bẻ ra, thật không khéo chính là bẻ đến hai cái cuối mới tìm được bánh bao nhân đậu.
Anh đem hai nửa bánh bao nhân đâu đưa cho Lê Trà Trà.
Lê Trà Trà chỉ lấy một nửa, hỏi: “Bình thường có phải anh không ăn bánh bao nhân đậu không?”
Tiếu Nam: “Ăn.”
Lê Trà Trà nói: “Em chia cho anh một nửa, em thích nhất là bánh nhân đậu, nhân rất ngọt, còn có mùi đậu nữa.” Đại khái là bình thường cho Tiếu Nam ăn phần đồ ăn còn lại của mình quá nhiều nên khi cô kiễng chân đem nửa cái bánh đậu đến bên miệng anh lại cảm thấy vô cùng tự nhiên.
Tiếu Nam hơi hơi rũ mắt.
… Bánh đậu trước mặt lộ ra nhân đậu bên trong, được tiểu cô nương dùng ngón tay trắng nón sạch sẽ đưa tới, không hiểu sao lại có chút dụ hoặc.
Anh há mồm ăn miếng bánh, một ngụm liền đem nửa cái bánh bao nhân đậu ăn xong.
Lê Trà Trà cười cười: “Ăn rất ngon phải không?”
Không nghĩ tới Tiếu Nam lại hỏi: “Cô xịt nước hoa?”
Lúc Lê Trà Trà xuống lầu thì cô có cầm một lọ nước hoa xịt vài cái, nhưng cái vòi xịt của nó dùng không được tốt lắm nên làm nước hoa đều dính lên đầu ngón tay. Mùi nước hoa này cũng không nồng, không nghĩ tới Tiếu Nam lại đoán được, cô ho nhẹ một tiếng, nói: “Ừm, phải.”
Tiếu Nam: “Hương gì?”
“Hoa hồng.”
Tiếu Nam: “Khá dễ ngửi.”
Lê Trà Trà vừa nghe, nội tâm liền có chút vui sướng nho nhỏ, hình như nghĩ tới cái gì, lại hỏi: “Đây là bánh cuốn sao? Có hai quả trứng không ạ?”
Tiếu Nam: “Có một quả.” Dừng một lát, lại lôi một quả trứng luộc ra: “Hiện tại có hai quả.”
Lê Trà Trà có chút dở khóc dở cười.
“Cố Điềm cùng phòng em ấy, vốn là em đi mua bữa sáng giúp cô ấy, cô ấy nói thích ăn bánh cuốn thêm hai quả trứng…”
Tiếu Nam trực tiếp đem hộp bánh cuốn đưa cho cô.
Lê Trà Trà nói: “Em… Bạn cùng phòng của em cũng có phần?”
Tiếu Nam: “Dù sao mua cũng nhiều, cô có ăn bánh cuốn không?”
Lê Trà Trà nói: “Có ăn, bất quá em ăn bánh quẩy, bánh bao với sữa đậu nành xong sẽ không ăn được cái gì nữa, chứ bình thường vẫn ăn.”
“Bánh cuốn gì?”
Lê Trà Trà: “Tôm bóc vỏ thêm trứng gà.”
Tiếu Nam: “Một quả trứng hay là hai?”
Lê Trà Trà: “Một quả.”
Tiếu Nam “ừ” một tiếng, nói: “Được, đã biết, lên lầu đi, bữa sáng sắp nguội rồi.”
Lê Trà Trà nói: “Ăn xong em nhất định sẽ vứt rác đúng chỗ!”
Tiếu Nam: “Ừ.”
………
Tiếu Nam nhìn theo bóng dáng Lê Trà Trà lên lầu.
Chờ sau khi thân ảnh cô biến mất khỏi tầm mắt, điện thoại của anh liền vang lên tin nhắn, quét mắt nhìn một cái, là của Chân Bảo nữ sĩ gửi.
[Mẹ: Cha con chính là một tên ngốc, đời nào sẽ biết theo đuổi con gái chứ?]
[Mẹ: Sau khi bọn mẹ ở bên nhau, ông ấy mới nói là đã theo đuổi mẹ được một năm rồi, mẹ chẳng hiểu gì cả, sau đó cẩn thận nghĩ lại mới hiểu được là mỗi ngày ông ấy đều đem sinh hoạt của mình nói cho mẹ thì đó gọi là theo đuổi mẹ. Nếu không phải cha con lớn lên đẹp trai thì phương pháp này còn lâu mới có hiệu quả.]
[Mẹ: Bất quá nói đi cũng phải nói lại, thời điểm cha con thổ lộ với mẹ, hiện tại mẹ vẫn khắc sâu ấn tượng. Ông ấy nói, thích một người chính là cùng người đó chia sẻ những sinh hoạt của mình, bất kể nhỏ hay lớn, toàn bộ đều muốn nói cho mẹ nghe.]