Tiểu Xao Động

Chương 1


Đọc truyện Tiểu Xao Động – Chương 1

Editor: Shmily

– ——————————

Thời tiết mấy ngày nay của thành phố A oi bức tới cực hạn, như là một cái lò lớn vậy, người đi trên đường đều có cảm giác như da thịt mình bị đem đi xông khói, đi không được mấy bước liền muốn ngất đến nơi.

Tháng tám là tháng nóng nực nhất của mùa hè, bất quá dù thời tiết có nóng cũng không ngăn cản được sự yêu thích của mọi người đối với các bãi biển. Thời điểm giữa trưa, tuyến tàu điện ngầm số 12 hướng đến biển vẫn như cũ chen chúc đông người.

“Sắp tới trạm dừng, đây là trạm cuối của con tàu này, cửa bên phải chuẩn bị mở…”

Cửa xe mở rộng ra, các hành khách chen chúc đi ra, thẳng đến khi trên tàu điện ngầm không còn mấy người, một nữ sinh đội mũ lưỡi trai ngồi trong góc mới chậm rãi đi ra bên ngoài.

Khuôn mặt của cô gái chỉ lớn bằng bàn tay, hơn nữa một nửa khuôn mặt đều bị kính râm che phủ, chỉ có thể mơ hồ nhìn được hình dáng xinh đẹp của cái cằm nhỏ nhắn, còn có đôi môi đường cong rõ ràng. Môi của cô ấy rất đẹp, là đôi môi thịnh hành vào thời điểm bấy giờ, màu môi cũng hết sức rõ ràng, son dưỡng môi màu hồng có vị dâu tây, thập phần có cảm giác thiếu nữ.

Lê Trà Trà đi ra khỏi trạm tàu điện ngầm.

Trạm tàu điện ngầm cách biển chỉ có khoảng cách 400 mét.

Trên baidu nói vậy.

Trên thực tế, cô đi phải đến gấp hai lần khoảng cách nó nói mới tới biên giới bờ biển.

Trên bãi cát có rất nhiều ô che nắng cùng ghế nghỉ mát, ở đó đều nằm rất nhiều người, dưới biển dường như cũng toàn người là người, tiếng người ồn ào, đủ loại thanh âm hỗn tạp ở chung một chỗ, ầm ầm gõ vào thần kinh của cô.

Cô có chút nóng, nghĩ muốn bỏ mũ và kính râm xuống, tay vừa mới chạm vào viền mũ, lời cha mẹ dặn dò lại như xuất hiện ở trong đầu cô ~

“Ở nơi công cộng phải chú ý hình tượng! Phải chú ý! Phải thận trọng! Con là nữ nhi quốc dân! Là công chúa quốc dân! Nhất cử nhất động đều không được làm người ta thất vọng! Đặc biệt là ở chỗ đông người, mỗi người đều có điện thoại, không thể bảo đảm hình tượng của con sẽ hoàn hảo một trăm phần trăm, đem kính râm với mũ đội thật tốt cho mẹ!”

Đôi lông mày bên dưới cặp kính râm hơi hơi nhíu lại.

Cuối cùng, tay của Lê Trà Trà vẫn buông lỏng vành mũ ra, rũ xuống, lộ ra một biểu tình phức tạp.

“… Thôi.”


Cô cởi giày, một tay xách lấy nó, tìm tới một nơi tương đối an tĩnh trên bờ cát.

Lê Trà Trà ôm đầu gối ngồi xuống, nhìn sóng biển đến phát ngốc.

Một tuần trước Lê tiên sinh cùng vợ của mình dù bận vẫn ngàn dăm xa xôi đưa con gái tới thành phố A, hai vợ chồng tươi cười thân thiết đối với quản gia của Tiếu gia nói lời khách sáo cả tiếng đồng hồ, mặt mày đều là vẻ vân đạm phong khinh, kỳ thật biểu tình nịnh nọt kia khiến cho cô đều xấu hổ cúi đầu toàn bộ hành trình.

Nếu dùng ba chữ để hình dung Tiếu gia, khẳng định chỉ có thể là ~ Rất có tiền.

Tiếu gia là tự mình lập nghiệp, sau đó lại tiến quân sang các ngành khác, phảng phất được Chi Thần chiếu cố, chưa từng có bại tích, từ đồ dùng sinh hoạt cho tới sản phẩm điện tử, khắp nơi đều có bóng dáng Tiếu gia. Mấy năm gần đây Tiếu gia lại bừng bừng dã tâm đặt chân vào ngành sản xuất điện ảnh, đầu tư vào mấy bộ phim, mỗi một bộ đều trở thành hắc mã, kiếm được vô cùng nhiều tiền.

Chân Bảo nữ sĩ là vợ của tam thiếu Tiếu gia, hai vợ chồng là cặp đôi mẫu mực có tiếng tăm lừng lẫy trong vòng.

Chân Bảo nữ sĩ là một nữ nhi nô*, đáng tiếc mệnh của bà không có con gái, thấy nhà khác có một cô bé gái mềm mại đáng yêu, nội tâm đều vạn vạn hâm mộ, mỗi lần xem gameshow dành cho trẻ con đều ước gì mấy cô bé con đó là con của mình.

*Cuồng con gái.

Lê Trà Trà năm tuổi đã bắt đầu tham gia gameshow dành cho trẻ em, vừa ngoan ngoãn lại nhuyễn manh đáng yêu, Chân Bảo nữ sĩ vẫn luôn có trí nhớ vô cùng tốt.

Mười một năm qua đi, Chân Bảo nữ sĩ ở trong yến hội gặp được mẹ của Lê Trà Trà, Văn Hương.

“Tiểu cô nương vẫn đáng yêu như vậy! Tôi vẫn luôn muốn có một đứa con gái như Trà Trà, giống như một cái áo bông nhỏ vậy, bồi ở bên người mỗi ngày. Ngẫm lại, thật sự là rất hâm mộ chị.”

Văn Hương che miệng cười khẽ: “Trà Trà, chào dì đi con.”

Lê Trà Trà: “Con chào dì.”

Chân Bảo nữ sĩ nắm tay Lê Trà Trà: “Tiểu cô nương lớn lên thật đẹp mắt, thanh âm còn ngọt nữa, nhà tôi mà cũng có một đứa con gái như vậy, tôi đã sớm mừng tới nở hoa luôn rồi.”

Văn Hương mặt không đổi sắc nói: “Trà Trà rất ít khi hợp ý với người nào, nói đến cũng khéo, Trà Trà cùng Tiếu phu nhân cũng thực có duyên, con bé thi đậu trường đại học A, tháng chín này sẽ bắt đầu khai giảng nhập học, Tiếu phu nhân cũng ở thành phố A có đúng không, nếu không thì để Trà Trà tới từ tháng tám bồi chị một tháng?”

Lê Trà Trà: “…”

Tuy cô xem yêu cầu này là vô cùng hoang đường, tuy Chân Bảo nữ sĩ vì khách sáo mà thuận miệng đồng ý, thế nhưng chỉ cần có đầu óc và có mặt mũi thì không ai sẽ thật sự đem con gái của mình qua đó. Thế nhưng một ngày tháng tám nào đó, cô đứng ở trong căn phòng xa lạ, đánh giá căn phòng công chúa trong tưởng tượng của Chân Bảo nữ sĩ khi có con gái, vô lực không biết nói gì.


Ở Tiếu gia một tuần, cô đến nửa thành viên của Tiếu gia cũng chưa từng gặp mặt.

Theo như lời Trương quản gia nói, bởi vì Tiếu phu nhân sợ nóng, Tiếu tiên sinh liền mang theo Chân Bảo nữ sĩ đi nghỉ phép ở Nam Bán Cầu, cũng chưa xác định ngày trở về. Bất quá Chân Bảo nữ sĩ thật ra là có gọi video cho cô, ở trong video, Chân Bảo nữ sĩ cười khanh khách, thoạt nhìn rất hòa ái dễ gần.

Nghe nói đôi vợ chồng này còn có một đứa con trai, gọi là Tiếu Nam, ở ngay bên cạnh phòng của cô. Chẳng qua là cô tới một tuần rồi, tới bóng người cũng chưa từng thấy qua.

……..

Gia nghiệp của Tiếu gia vô cùng lớn, phòng ở tự nhiên cũng không nhỏ. Trừ Trương quản gia ra thì còn có người phụ trách chuyên môn, ba người giúp việc. Đối với sự xuất hiện của cô, tuy rằng bọn họ không tỏ thái độ gì thế nhưng vẫn ở sau lưng nói vài điều.

“… Loại thủ đoạn trèo cao này thật đúng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, Văn Hương không biết xấu hổ hay sao? Trước kia cô ta diễn vai nương nương đoan trang cao quý, không nghĩ tới ở bên ngoài lại không có giới hạn như vậy.”

“Nghe nói tiểu cô nương biết dỗ phu nhân vui vẻ.”

“Ở trong giới giải trí thì có ai không phải là vua nịnh nọt? Phu nhân của chúng ta thiện tâm dễ nói chuyện, thế nhưng tiên sinh lại không giống. Nếu như phu nhân thân thể tốt một chút, có thể sinh một đứa con gái, làm sao có chuyện Văn Hương kia lại bám được vào loại quan hệ này?”

……

Lê Trà Trà mặt vô biểu tình yên lặng lắng nghe.

Cha mẹ cô đều là nghệ sĩ mười tám tuyến, mấy năm qua đều diễn mấy vai phụ râu ria trong các bộ phim truyền hình. Thẳng đến lúc hai người kết hôn sinh con gái xong, vào lúc cô năm tuổi, ngẫu nhiên được mời tham gia một gameshow dành cho trẻ em. Lê Trà Trà ngoan ngoãn đáng yêu, lại nhuyễn manh ngọt ngào ngay lập tức đã dành được sự yêu mến của quần chúng nhân dân, một lần đó liền nổi tiếng, cha mẹ cô nhờ đó mà cũng được nhận nhiều tài nguyên có chất lượng hơn. Sau khi hai vợ chồng kết thúc gameshow, bằng vào những cử chỉ ân ái ngọt ngào liền được tham gia một bộ phim truyền hình, từ đó nhảy lên minh tinh nhị tuyến.

*Minh tinh 18 tuyến là những diễn viên chỉ đóng mấy vai cỏn con, vai quần chúng, người qua đường.

*Minh tinh nhị tuyến (tuyến hai) là được đóng vai phụ quan trọng chỉ sau vai chính.

Cô tới Tiếu gia đã một tuần rồi, cha mẹ chỉ gọi có một cuộc điện thoại, cũng chỉ hỏi ít ỏi một vài thứ….

“Tiếu phu nhân trở về chưa?”

“Biểu hiện cho tốt.”


“Mẹ bận rồi, cúp đây.”

……

Hoàn toàn không nghĩ tới việc hỏi cô xem: Ở chỗ này có quen hay không? Cảm giác như thế nào? Có ăn được nhiều không? Chuẩn bị vào đại học rồi có khẩn trương hay không? Vui vẻ không?

Không có.

Đều không có.

……………..

Có một con cua nhỏ trộm bò ra từ cục đá, bị sóng biển ào tới đáp úp, liền nhanh chóng bò đến mặt khác của cục đá.

Lê Trà Trà thở mạnh hai lần, chỉ cảm thấy tâm tình áp lực phần nào được giảm bớt.

Biển rộng giàu có mị lực, sóng nhấp nhô vỗ vào bờ, nhìn một chút, tâm tình dần dần có thể bình tĩnh trở lại. Lê Trà Trà lấy lại tinh thần thì đã là lúc ánh chiều tà nhuộm cả bầu trời, ông mặt trời gay gắt đã biết thành nửa quả trứng vịt ở trong bát mì hoành thánh, như ấn như hiện lấp ló ở sau tầng mây.

Lê Trà Trà duỗi cái eo lười, đứng lên, vừa lúc có gió thổi tới, mát mẻ lại khiến cho người ta thoải mái.

Lúc này ở trên bờ cát là thoải mái nhất, chẳng qua là ở xung quanh mình lại không có nhiều người lắm, Lê Trà Trà đang chuẩn bị rời đi lại nghe thấy có người kêu một tiếng.

“Oa! Có một con rùa biển này!”

Trên mặt biển quả thực có một con rùa, hình thể của nó so với trên thị trường có thể nhìn thấy to hơn rất nhiều, nó cũng không nhúc nhích mà tùy ý để cho sóng biển đem nó xô vào bở, vừa khéo ngừng lại bên chân Lê Trà Trà.

Dần dần, có không ít người vây quanh lại đây, tò mò đánh giá nó, lại lôi điện thoại ra chụp ảnh, quay video, có người còn có ý đồ đi sờ đầu nó.

“… Có phải chết rồi hay không?”

“Sao lại không nhúc nhích nữa?”

Lời còn chưa dứt, cái đầu của con rùa đã mấp máy một chút, phát ra tiếng nức nở.

Lê Trà Trà nao nao nói: “Hình như nó bị thương.”

Nhưng vào lúc này, có một giọng nam sinh trong sáng vang lên: “A, nhường đường nhường đường cái nào, đừng tụ lại như thế, muốn chụp ảnh quay phim gì thì đứng gọn ra một chút, đừng làm trở ngại chúng ta cứu vớt thế giới!” Một quả đầu vàng chóe rực rỡ nhô ra, dùng hết sức tách đám người sang hai bên.

Tóc vàng lớn lên gầy yếu lại thấp bé, màu da trắng nõn có chút quá phận, tách đám người ra xong liền đi tới trước mặt rùa biển, quay đầu, nói: “Nam ca, là một con rùa biển.”


“Tránh ra.”

Lần này là một thanh âm trầm thấp.

Tóc vàng lập tức nghiêng người.

Một thân ảnh cao gầy xuất hiện, ngược ảnh hoàng hôn đi tới, Lê Trà Trà chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của người đó, đường cong rõ ràng, màu da màu lúa mạch cùng màu da trắng nõn của tóc vàng rõ ràng hình thành hai thế đối lập. Anh ngồi xổm xuống, năm ngón tay thon dài hữu lực nhẹ nhàng cầm cái đầu của con rùa biển lên.

Anh cẩn thận kiểm t ra, không đến nửa phút, trầm giọng nói: “Bao tay cùng nhíp.”

Tóc vàng đáp một tiếng.

Thủ pháp của người này rất chuyên nghiệp, rất nhanh dùng cái nhíp gắp được một cái ống hút plastic bên trong lỗ mũi của con rùa ra, con rùa còn đang thở thoi thóp ngay lập tức phục hồi sinh khí. Tóc vàng đem ống hút plastic ném vào một cái túi nilom trong suốt, đối với đám người vây quanh nói: “Đừng có vứt rác ra biển nữa! Các người tưởng đây chỉ là chuyện của một mình con rùa sao? Không! Không phải! Đây là chuyện liên quan tới thế giới cùng mộng tưởng về một hòa bình vĩ đại! Tôi…”

Đám người lập tức tản đi.

Tóc vàng nói: “Đệch, ông đây còn chưa nói xong!”

Người kia nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: “Lần sau bỏ mấy cái lời nhảm nhí đó đi.” Anh nhìn túi nilon trong tay tóc vàng, hơi hơi nhíu mày, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, chậm rãi phun ra một vòng, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng: “Thật phiền phức.”

Tóc vàng nói: “Nam ca, có một tiểu cô nương đang nhìn chằm chằm anh kìa.”

Người kia giương mắt nhìn lên.

Trước mắt có một tiểu cô nương đang đứng đó, lớn lên nhỏ nhỏ, mềm mềm, đứng yên ở trên bờ cát, mắt cá chân vừa nhỏ vừa trắng, thoạt nhìn qua giống như vẫn còn chưa thành nhiên, an an tĩnh tĩnh đứng ở đó, hơi hơi ngẩng cổ, phảng phất nghĩ muốn xuyên qua cặp kính râm nhìn rõ được bộ dáng của anh. Tiếu Nam có một thân hình vô cùng tốt, lại là một cái móc treo quần áo*, có khoác túi đựng rác lên người cũng có thể mặc ra cảm giác quần áo thời thượng đi biểu diễn trên sàn chữ T, ngày thường có không ít những cô gái đến gần anh, bất quá người như cô gái nhỏ kia, vẫn là lần đầu tiên anh thấy.

*Ý chỉ mặc gì cũng đẹp.

Tiếu Nam không chút để ý cười cười: “Tiểu cô nương, có việc?”

Lê Trà Trà chậm rãi vươn tay, chỉ chỉ vào chân anh: “Anh dẫm lên giày tôi rồi.”

Vừa mới bởi vì con rùa kia mà Lê Trà Trà bị người ta xô đẩy, đôi giày trắng cô cầm trên tay cũng bất tri bất giác rơi mất, tìm cả buổi trời mới phát hiện nó bị chôn dưới đống cát, hơn nữa còn bị người con trai kia dẫm dưới chân.

Tiếu Nam dịch chân ra.

Lê Trà Trà đang muốn tiến lên nhặt lấy, Tiếu Nam đã khom người nhặt lên, bàn tay dày rộng vỗ vỗ dấu chân trên đó, đem những hạt cát bên trong đều đổ ra. Anh còn thổi một cái, liếc Lê Trà Trà, lúc này mới đem giày trắng đưa cho cô, nói: “Sắp mưa to, một tiểu cô nương như cô đừng đứng ngốc ở đây nữa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.