Tiêu Vương

Chương 12


Đọc truyện Tiêu Vương – Chương 12

Edit: Hamano Michiyo(Momo)

Nguồn: Tử Vi Các.

Trở lại chuồng ngựa, Tiểu Trúc vừa vặn tỉnh lại, cô bé ảo não kêu ầm lên, lần sau nhất định muốn đi cưỡi ngựa tiếp.

Ba người vui vẻ tay trong tay đi tới đại sảnh, chuẩn bị dùng bữa tối.

Đột nhiên, Mộc La Toa cảm giác có một ánh mắt mang theo địch ý đang quét về phía mình, nàng vội ngẩng đầu nhìn xung quanh, bất chợt thấy một cô gái bộ dạng thanh tú xinh đẹp đang đứng ở phía trước.

Cô gái vừa thấy Mộc La Toa liếc tới phía mình liền nhanh chóng dời ánh mắt, mỉm cười với Giang Nhược Viễn. “Tỉ phu–” (anh rể)

Xưng hô của cô gái làm Mộc La Toa cảm thấy kinh ngạc. Tỉ phu? Nhưng nàng chưa từng nghe Nhược Viễn đề cập qua chuyện này mà!

Giang Nhược Viễn thấy Lí Minh Ngọc, đôi mày không tự giác nhăn lại một chút. “Minh Ngọc? Muội sao lại chạy tới chỗ này làm gì?”

“Tỉ phu, muội nhớ –” Nghe đến đây thấy vẻ mặt Giang Nhược Viễn có chút hờn giận, ả thông minh cười hì hì nói dối. “Tiểu Trúc ấy mà!”

Cũng may là ả xoay chuyển nhanh, ả đều giống tỷ tỷ thích Giang Nhược Viễn, nhưng ánh mắt của hẵn vĩnh viễn chỉ dừng lại trên người tỷ tỷ, vài lần ả đã muốn ám chỉ mình thích hắn, nhưng hắn đều dùng lời lẽ nghiêm khắc bác bỏ đi, còn nói, nếu ả nhắc lại thêm sẽ không tiếp tục hoan nghênh ả đến đây nữa.

“Tiểu Trúc, đến đây, dì ôm một cái nào.” Lí Minh Ngọc vươn tay muốn ôm Tiểu Trúc.

Ai ngờ Tiểu Trúc chợt quay người, chui vào trong lòng Mộc La Toa, vẻ mặt lo lắng, hô ầm lên: “Không cần!”

Mặt của Lí Minh Ngọc thoáng chốc trở nên tái nhợt khó coi. Con nhãi này dám gây khó dễ cho ả sao?


Ả vội vàng nở nụ cười lấy lòng nói: “Ta là muội muội của nương con nha! Tiểu Trúc ngoan, đến đây dì ôm một cái thôi mà!”

Nhưng lời của ả ngược lại càng làm cho Tiểu Trúc lui vào trong lòng Mộc La Toa càng sâu, Lí Minh Ngọc thấy thế càng tức tối, tuy nhiên ả vẫn mang nụ cười trên mặt tiếp cận đến gần Tiểu Trúc. Chỉ cần lấy lòng được tiểu quỷ này, ả mới có cơ hội tiếp cận tỷ phu, lên làm đảo chủ phu nhân mình luôn mong muốn bao lâu nay a!

Khi Lí Minh Ngọc bước dần đến phía trước, bất chợt một cơn gió tạt qua thổi về phía Tiểu Trúc, một mùi hương theo đó len vào miệng mũi cô bé, phảng phất gợi lên kí ức ngày xưa.

Cô bé hoảng sợ ngẩng đầu nhìn kẻ hư tình giả ý Lí Minh Ngọc kia, tâm hồn nho nhỏ cảm thấy vạn phần sợ hãi, Lí Minh Ngọc càng tiếp cận gần hơn, cô bé càng sợ, lập tức chui vào trong lòng Giang Nhược Viễn.

Đối với hành động của Tiểu Trúc, Giang Nhược Viễn cũng cảm thấy kỳ quái.

Tiểu Trúc lập tức ở bên tai Giang Nhược Viễn thì thầm nho nhỏ: “Chính là cô ta, chính là cô ta! Mùi hương đặc biệt ấy, chính là cô ta!”

Lời của cô bé làm cho thần sắc của Giang Nhược Viễn đột nhiên biến đổi, phẫn hận trừng mắt nhìn về hướng Lí Minh Ngọc, nếu ánh mắt có thể giết người, Lí Minh Ngọc khả năng đã bị hắn giết chết ngay lập tức rồi.

Mộc La Toa là người có võ nghệ, nhĩ lực cũng tốt hơn người bình thường(tai thính hơn), nàng cũng nghe thấy lời của Tiểu Trúc, vội vàng đi tới đè lại tay của Giang Nhược Viễn, muốn hắn trước hết khống chế tính tình đã.

Lí Minh Ngọc cũng không phải là kẻ ngu ngốc, vừa cảm giác được có một ánh mắt mang theo sát ý quết về phía mình, ả lập tức quay đầu nhìn về nơi đó, không nghĩ tới chính là của tỷ phu, nhưng con ngươi của hắn giờ vẫn vô tình như trước, ả nghĩ, có lẽ mình đã đoán nhầm rồi, tỷ phu làm sao có thể dùng loại ánh mắt đó nhìn mình được cơ chứ.

Lí Minh Ngọc cười rạng rỡ với Giang Nhược Viễn. “Tỉ phu, Tiểu Trúc nhất định là lâu lắm không gặp nên mới không nhận ra muội là ai rồi.”

Kỳ thật, ả cũng không muốn cùng con nhóc này làm quen, thân cận gì hết, bởi vì ả chán ghét trẻ con, chúng là những kẻ phiền toái nhất trên đời này, nếu không có mục đích, ả còn lâu mới đến gần chúng làm gì!

“Ta nhớ rõ từ khi Minh Tuyết mất đi, muội cũng không còn tới nơi này nữa, Tiểu Trúc lại hay sợ người lạ, không quen thân với muội, tự nhiên sẽ không dám đến gần muội rồi.”


Hắn rất nhanh đã hiểu được ý tứ của Mộc La Toa, bây giờ còn chưa tìm thấy chứng cớ, tùy tiện chất vấn ả ta chỉ sợ sẽ đả thảo kinh xà*, mà nàng đột nhiên chạy tới bên hắn tất nhiên là có duyên cớ của nó.

(*đả thảo kinh xà: đánh rắn động cỏ, dân mình hay gọi thế chứ hiểu theo nghĩa Hán Việt thì khác hẳn @[email protected])

Lời nói trào phúng của hắn làm cho sắc mặt Lí Minh Ngọc khẽ biến, nhưng ả nhanh chóng khôi phục như cũ. “Tỷ phu, lúc ấy tỷ tỷ chết thảm như vậy, muội bận rộn ở bên an ủi cha mẹ, tất nhiên sẽ không rảnh bận tâm đến chuyện ở nơi này rồi!”

Giang Nhược Viễn chỉ lạnh lùng liếc ả một cái, không thèm đáp lại, lúc ấy tuy rằng hắn đau đớn vô cùng nhưng vẫn còn nhớ rõ Lí Minh Ngọc luôn ở bên an ủi hắn, an ủi đến độ toàn thân trần như nhộng nằm ở trên giường, kết quả bị hắn lạnh lùng mạt sát đuổi ra ngoài.

Ả ta thẹn quá thành giận tức tối rời đi, bảy năm qua chưa từng bước vào nơi này nửa bước, không nghĩ tới hiện tại cư nhiên không biết xấu hổ xuất hiện, hắn thật sự là hận không thể lập tức giết chết người này, chẳng qua còn cần tìm ra chứng cớ cùng kẻ đồng lõa với ả, hắn trước hết nhẫn nại đã, nhưng mà, điều đó không có nghĩa là hắn sẽ đối đãi tốt hơn với ả.

Lí Minh Ngọc đã quen với cá tính ít lời của tỷ phu, thế nên ả lơ đễnh quên đi, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh tỷ phu tuấn lãng tiêu sái có thêm một người con gái, ả theo thói quen lại quăng ánh mắt giết người về phía kẻ đó.

Người này tên là Mộc La Toa, bộ dạng cũng được, nhưng mà, ả sẽ không để cho cô ta chiếm được tỷ phu, tuy rằng ả ta thực yêu tỷ phu, nhưng thứ mà Lí Minh Ngọc này không chiếm được, những kẻ khác cũng đừng hòng mơ tưởng đến!

Nếu đã có can đảm trừ bỏ một kẻ bên cạnh hắn, ả sẽ không sợ trừ bỏ thêm một người phá đám khác nữa.

Ánh mắt phẫn hận của ả khiến Mộc La Toa rùng mình một cái, hận ý của nữ nhân này cùng cơn tức giận như sóng triều vọt tới phía nàng, tuyệt đối không thể khinh thường.

Bất chợt giống như nghĩ ra điều gì, Lí Minh Ngọc luống cuống kêu sợ hãi một tiếng. “Tỷ phu, mặt nạ của huynh vì sao lại lấy xuống?”

Giang Nhược Viễn thâm trầm nhìn ả, quyết định trả lời vấn đề này, muốn biết xem phản ứng của ả sẽ như thế nào. “Là La Toa bắt ta bỏ xuống…” Hắn đến gần Mộc La Toa, dùng ánh mắt chân thành, thâm tình nhìn nàng. “Ta cưới La Toa, là vì ta yêu nàng.”


Cho dù biết hắn đang diễn trò trước mặt Lí Minh Ngọc nhưng ba chữ ấy từ trong miệng hắn thốt ra vẫn khiến cho tâm tư của nàng nổi sóng, nếu lời nói ấy là thật tâm, nàng sẽ càng cảm động hơn nữa.

Trong lòng nổi sóng không chỉ có mình Mộc La Toa, Giang Nhược Viễn cũng đồng thời cảm nhận được sự rung động của mình, hắn thật không ngờ bản thân có thể dễ dàng nói ra ba chữ kia như vậy.

Lúc đầu hắn chỉ muốn nói là “thích” thôi, nhưng khi lời đến bên miệng liền đổi thành như vậy, chẳng lẽ đây mới là ý tưởng chân chính trong lòng hắn sao…

Mộc La Toa hồn nhiên không biết tâm tư đang biến chuyển của Giang Nhược Viễn, trong lòng vẫn đang lo lắng không thôi. Không biết đến khi nào nàng mới có thể lớn tiếng công khai tình yêu của hai người nữa—

“Tỷ phu, chẳng lẽ huynh đã quên tỉ tỉ rồi sao? Huynh làm sao có thể để nữ nhân khác thay thế địa vị của tỷ tỷ được chứ? Nếu vậy, cái chết của tỉ tỉ thật sự không đáng giá rồi!” Lí Minh Ngọc thất thanh thét chói tai, kích động vô cùng.

Ả nhớ rõ khi biết tỷ tỷ bị giết chết, tỉ phu bi thống rất nhiều còn tự trách không thôi, vì tỷ tỷ, hắn thậm chí thề rằng nếu không tìm ra được hung thủ sẽ không bỏ mặt nạ ra, ả khuyên thế nào hắn cũng không động đậy, không nghĩ tới thế nhưng lại có một người con gái khác có thể khiến hắn dễ dàng đánh vỡ lời thề, điều này sao có thể không làm cho ả coi Mộc La Toa như tình địch cuối cùng của mình chứ?

Khóe miệng Giang Nhược Viễn gợi lên một chút nụ cười đắc ý. Quả nhiên bị lừa! Xem ra, ả sẽ lộ ra dấu vết rất nhanh chóng thôi!

“Minh Ngọc, lời muội nói sai rồi, chuyện đều đã qua bảy năm, Tiểu Trúc còn nhỏ, cần phải có một người mẹ chăm sóc, mà ta cũng sớm nên thoát khỏi đau khổ ngày xưa. Cưới La Toa có thể cho ta một cuộc sống mới, nhưng mà ta sẽ không vì thế mà quên đi sự tồn tại của Minh Tuyết.”

Những lời nói này từ miệng Giang Nhược Viễn nói ra khiến Mộc La Toa cảm thấy thập phần kinh ngạc. Thật không nghĩ tới, người đàn ông có tâm tư rắn chắc như tượng đá này cũng có thể nói ra những lời mà nàng đã muốn nói với hắn rất lâu trước đây rồi.

Giang Nhược Viễn nhìn thấy Mộc La Toa dùng ánh mắt không thể tin được nhìn mình, hắn không thể đáp lại gì với nàng, bởi vì chính hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên với bản thân khi thốt ra những lời như thế.

“Muội cũng có thể làm mẹ của Tiểu Trúc, thay thế tỷ tỷ chăm sóc huyng, tỉ phu, huynh cũng biết muội thích huynh lâu đến như vậy cơ mà!” Lí Minh Ngọc lớn tiếng nói ra tình yêu say đắm của mình với hắn, nếu hắn đã có thể cưới người phụ nữ khác, vì sao ả không thể nói ra tâm ý của bản thân mình cơ chứ?

Giang Nhược Viễn lạnh lùng nhìn Lí Minh Ngọc. “Chuyện này không được đề cập tới nữa, ta đã cưới người khác, mọi chuyện đều đã định sẵn rồi. Thụy Phúc, phiền người an bài một chút cho chỗ ở của Minh Ngọc tiểu thư.” Hắn chuyển từ người Lí Minh Ngọc sang Thụy Phúc phân phó.

“Minh Ngọc, ta thực hoan nghênh muội tới ở trong này, cần cái gì cứ việc nói với Thụy Phúc.” Nói xong, hắn ôm Tiểu Trúc, một tay nắm lấy tay Mộc La Toa đi tới chỗ lầu các của bọn họ.

∞∞∞Tử Vi Các∞∞∞


Đem Tiểu Trúc dàn xếp tốt, giao cho bà vú chăm sóc xong, Giang Nhược Viễn mới cùng Mộc La Toa trở lại Hoài Nhược Lâu, đây là nơi hai vợ chồng bọn họ ở, từ lúc Mộc La Toa gả tới nơi này đều ở Hoài Nhược Lâu.

“Vừa nãy chàng đang diễn trò cho cô ta xem, đúng không?” Mộc La Toa ức chế không được xúc động muốn hỏi rõ nguyên nhân, cho dù nàng đã biết trước đáp án sẽ là gì.

Giang Nhược Viễn ngồi xuống cái ghế ở phòng khách nhỏ, con ngươi màu bạc quét qua người nàng, không nói một câu.

Ngân mâu của hắn lóe ra ánh sáng dị thường khiến nàng bất chợt cảm thấy tâm tư nhộn nhạo.

Nàng hiểu thứ ánh sáng ấy có ý nghĩa là gì.

Mỗi khi hắn có yêu cầu ham muốn đối với thân thể của nàng, hai mắt sẽ đặc biệt sáng ngời, nóng cháy… “Chàng…chàng tự nhiên dùng ánh mắt ấy nhìn thiếp làm gì?”

“La Toa, nàng là yêu ta rồi, đúng không?” Tiếng nói thấp thuần dị thường của hắn vang lên, tuy là câu hỏi, nhưng lại mang theo giọng điệu khẳng định chắc chắn.

Hắn trực tiếp mà thẳng thắn hỏi vào vấn đề làm cho Mộc La Toa nhất thời trừng lớn hai mắt. Biểu hiện của nàng rõ ràng đến thế sao?

Tình yêu đối với chàng là ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, bị hơi thở đau thương cô độc xung quanh người chàng hấp dẫn thật sâu rồi bắt đầu chậm rãi tích lũy từng giọt từng giọt thành thích, lại từ thích tích tụ thành rất nhiều thích khác nhau, đến bây giờ đã thành yêu mất rồi.

Yêu bộ dáng chàng khi thổi tiêu tuyệt luân ào ào gió thổi, yêu bộ dáng lãnh khốc, nhíu mi, mím môi kia, càng yêu hơn bộ dáng phóng túng nhiệt tình mỗi khi trên giường của chàng, từng cử chỉ mãnh liệt cùng những giọt mồ hôi như mưa rơi xuống…

Nàng không thể kể ra hết được, nhưng nàng biết mình yêu hắn, song nàng sẽ không thừa nhận, bởi vì hắn còn chưa tỏ vẻ sẽ yêu nàng mà nàng đã sớm mất đi ưu thế đầu tiên của bản thân, ngay cả phòng tuyến cuối cùng này cũng không thể mất đi dễ dàng như vậy được.

“Thiếp là thích chàng mà thôi, nếu không sẽ không thành thân với chàng, đến nỗi yêu hay không yêu… Nhưng đây là chuyện của ta, không liên quan tới chàng!” Mộc La Toa có chút bốc đồng nói.

Lời của nàng làm cho Giang Nhược Viễn ngẩn ra một chút, lập tức cao giọng cười ha ha lên. Hắn đã sớm biết nàng không phải là một nữ tử mềm mại nhu mì, thế nên mới luôn luôn buồn bực, người độc lập tự chủ như nàng, đến khi nào mới chịu vì chuyện không công bằng mà phản kích hắn đây?

Không, nàng vốn luôn luôn cố gắng cải thiện quan hệ giữa hai người, chỉ là hắn không chịu đối mặt với chính mình mà thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.