Tiểu Vương Tử

Chương 81


Đọc truyện Tiểu Vương Tử – Chương 81 tại website TruyenChu.Vip

81
Quá khứ tự ti
Rita Skeeter quả thật là một cây viết tốt nhất của thế giới pháp thuật, cô đặc sắc miêu tả chiến đấu phối hợp với ảnh chụp tái hiện lại tình cảnh lúc đó — cứu thế chủ giơ đũa phép đối kháng kẻ mà ai cũng biết là ai đấy, tránh né cùng phản kích làm cho dân chúng đọc báo cũng sôi trào nhiệt huyết; thành viên hội phượng hoàng đối kháng tử thần thực tử, đôi song sinh cười hơn hở trên chiến trường càng đột ngột, trong hoàn cảnh làm cho người ta hít thở không thông như vậy, nụ cười của bọn họ giống như là mặt trời chiếu sáng cả bầu trời; Tử thần thực tử cũng chưa thất bại, bọn họ cũng vồ đến vì vậy Molly tung ra một đám chú ngữ, chỉ là một bà chủ gia đình nhưng có dũng khí đứng đối diện tử thần thực tử…… Trong chuyện này, mọi người rõ ràng phát hiện Snape và Malfoy, hai người này không phải tử thần thực tử sao?!
A, không! Bọn họ đối kháng tử thần thực tử! Narcissa Malfoy đi theo chồng mình, bên cạnh là con trai còn chưa trưởng thành của họ, một nhà ba người đều ở trên chiến trường, khi con bà bị đánh trúng ngực, đau lòng cùng lo lắng trên mặt Narcissa Malfoy làm cho tất cả người mẹ xúc động. Không chỉ có nhà Malfoy, còn có rất nhiều tử thần thực tử trước cũng đã trở thành chủ lực chiến đấu với tử thần thực tử, ánh sáng từ đũa phép bay ra mang theo u ám khủng bố nhưng chúng nó là hướng về phía tử thần thực tử! Quá may mắn!
Trải qua trận chiến này, nhà Malfoy thành công tẩy trắng biến thành đứa con mới của truyền thông. Lucius rất hài lòng, ngón tay anh vuốt ve gậy chống đầu rắn của mình, trên thực tế anh rất vừa lòng với trận chiến này, lợi ích cuối cùng càng làm cho anh ngồi vững vàng ở bộ pháp thuật — đúng vậy, anh không tính toán làm bộ trưởng bộ pháp thuật, vị trí này cũng không có chỗ tốt gì vì thân phận anh đặc thù cho nên hiện tại vị trí này là tốt nhất, thế thân Barty Crouch trở thành bộ trưởng Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế, anh có thể dễ dàng phát triển sự nghiệp gia tộc hơn.
Một nhóm tử thần thực tử lớn bị bắt, trong đó có cả vợ chồng Lestrange, đương nhiên cũng có rất nhiều tùy tùng cuồng nhiệt của Voldemort, bọn họ khăng khăng Malfoy và Snape là tử thần thực tử, nhưng thật đáng tiếc, khi chuyện của Regulus hấp thụ ánh sáng, tất cả những lời đồn đãi không tốt về Malfoy đều bị đè ép xuống — ít nhất, Narcissa đã từng là Black, mà Regulus có quan hệ với cô tốt nhất. Về phần Snape? Năm đó anh đã được chứng minh là gián điệp, mà bây giờ a, anh chẳng những là gián điệp mà anh còn là anh hùng làm độc được có thể triệt để tiêu diệt Voldemort.
Fudge vì lường gạt dân chúng mà bị ép xuống, lão không thể không rời khỏi bộ pháp thuật.
Hết thảy bình thường lại. Chỉ là nếu như không có các loại dụng cụ bay tới bay lui trong phòng hiệu trưởng thì càng bình thường.
“Percival!” Harry vừa lớn tiếng kêu vừa dùng thu phục một cái chén sứ của Trung Quốc, bên kia liền bay lên một cái hộp bằng bạc.
Dumbledore lập tức kịp phản ứng cất kỹ nó, một giây sau Percival lại trôi nổi chính mình lên! Thằng bé này bay loạn trên không trung giống như là một golden snitch — đúng vậy, Percival có mái tóc vàng!
Cũng không thể trách Percival không cho cha mình mặt mũi, vừa mới dung hợp với chủ hồn, nó không có cách nào tiếp nhận nhiều tin tức như vậy — được rồi, hiện tại nó là Voldemort là Tom, là Percival còn là chúa tể hắc ám? Thật sự là một vấn đề, vấn đề rất lớn — nhưng mấu chốt của vấn đề ở chỗ nó còn là một đứa bé!
Nhưng cho dù là đứa bé cũng phải có tôn nghiêm! Hai bàn tay nhỏ bé của Percival còn không bắt được cái gì, nó chỉ biết chăm chú che quần của mình, nói cái gì cũng không cho cứu thế chủ đổi tã cho mình — tuy…… Mặc tã ẩm ướt không thoải mái, nhưng nó không thể tiếp nhận sự thật này!
“Chả lẽ tã dính đầy bài tiết…… Là thời thượng mới? Phù hợp…… thẩm mỹ của một hậu duệ Slytherin?” Harry do dự nói như vậy, đây là cậu học của Severus, có lẽ cái này có tác dụng?

Đúng vậy, cái này có tác dụng. Percival lập tức nặng nề mà ngã vào trong ngực Harry sau đó buông lỏng ra hai móng vuốt nhỏ thịt thịt, quần đã bị cởi bỏ đai lưng cứ như vậy rơi xuống, sau đó…… Cứu thế chủ bị dính vào … của vị từng là chúa tể hắc ám ……
“A!” Harry thét chói tai thả Percival lên trên bàn đổi tã — không phải chuyện tốt mà, cậu không nên nghe yêu cầu vô lý của Dumbledore, để hai cái ba ba kia đi làm chuyện này đi!
Trở lại hầm, Harry tắm sạch mấy lần, hận không thể kéo đi một lớp da.
“Ba ba!” Tiểu vương tử ôm một túi quà lớn từ nhà Cori xông vào phòng khách,“Xem này!”
“Từ từ, Prince, ba đang tắm!” Có lẽ đây chính là chỗ tốt của pháp thuật, cho dù ở phòng tắm Harry cũng biết chuyện đã xảy ra trong phòng khách vì Snape dùng chú ngữ dò xét bỏ vào một cái gương nhỏ trong phòng tắm.
“Dạ, ba ba!” Vì Voldemort đã không còn, nguy cơ của Prince cũng được giải trừ, cậu lớn tiếng xông vào phòng ngủ hô to sau đó bắt đầu lật xem quà của mình — đây là áo len Cori đan để mừng năm nay cậu nhập học, rất đẹp, là màu xanh, phù hợp thẩm mỹ của Slytherin.
Cháu Cori Chris cũng sắp đi học giống Prince, hai người hẹn cùng đi Hẻm Xéo nên khi Prince về rất hưng phấn.
Có rất nhiều quà, ngoài áo len mới thì còn có chồng Lucy tặng một bộ cờ phù thủy Trung Quốc, cái này hoàn toàn không giống cờ Anh vì loại quân cờ này hình tròn dẹt, giống hình cúc áo có hai màu đen và trắng, cũng không nói chuyện nhiễu loạn tư duy của người đánh, nhưng những con cờ này sẽ đánh cờ với người chơi khi có một người đánh cờ, rất thú vị.
Đương nhiên, bên trong còn có mấy thứ cho ba ba, là một cái áo khoác ngoài, màu xanh giống màu mắt ba, phối hợp đường viền màu vàng nhạt, đường xoắn xinh đẹp. Quà của cha là một cái đai lưng màu đen viền bạc, chỉ ở trước thêu một chữ “s”.
Món quà từ từ nhảy ra, Prince có tật xấu mà mọi đứa bé có — thích mở quà, cậu muốn biết ở trong có cái gì, rất bình thường, vì Harry khi còn bé cũng như vậy — được rồi, hiện tại Harry cũng không lớn.
Tắm rửa xong Harry đi ra phòng ngủ đã nhìn thấy Prince đang bóc quà, cậu đi qua giúp Prince — băng dán rất chắc, hai người bọn họ giật nửa ngày mới giật ra.
Đây là một hộp lớn, bên trong chính là mấy thứ thuộc về Severus Snape.
Khi Harry thấy cái hộp thì ngây ngẩn, còn có tiểu vương tử, cậu cũng ngơ ngác nhìn thứ trong hộp, không biết nên phản ứng như thế nào.

Một cái hộp lớn, bên trong rất nhiều thứ.
Hai cái bút máy đã hỏng, đây là thứ của Muggle; Một bộ quần áo cũ nát giống của phụ nữ có thai, vạt áo bị cắt bỏ nham nhở, cũng chỉ thể thích hợp với một đứa bé như Prince, nhưng rất dài và rộng; Một đôi giày, đế giày cũng mỏng đến mức có thể nhìn qua thấy bóng người; một cái vạc hỏng; Một cái đũa phép cũ kỹ; một bức ảnh cũ của ba người…… Harry không biết mình như vậy đúng hay sai, tay cậu có chút run. Những thứ này rõ ràng là của Severus vì cậu thấy được một tờ giấy trong hộp –“Trân bảo thuộc về Severus”, nhưng mà, những thứ này thật là trân bảo sao?
Có lẽ chúng nó là.
Harry nhận ra người phụ nữ trong tấm ảnh, đó là Eileen Prince, mẹ Severus, một người âm trầm nhưng rất ôn nhu.
“Đây là bà nội!” Prince cũng nhận ra Eileen, cậu chỉ vào người phụ nữ trong tấm ảnh nói.
“Đúng vậy, Prince, bà ấy là bà nội của con.” Harry gật gật đầu, chuẩn bị cất những thứ kia đi, cậu không muốn làm mình giống máy quay lén,“Chúng ta cất những thứ này đi, nhanh lên.”
Nhưng khi hai cha con thu dọn thì Snape đi đến…… Anh nhìn thấy bọn họ đang làm gì…… Những vật kia, là trân bảo, cũng là thương tổn.
“S…… Sev……” Harry bối rối nhìn Snape, khuôn mặt không có biểu tình gì, cậu không tìm thấy phẫn nộ hay cao hứng làm cho Harry cảm thấy tay tê rần.
Không trả lời Harry, Snape chỉ dùng một chú ngữ để những vật kia trở về chỗ cũ rồi nhét vào một góc.
Có lẽ Sev giận rồi, Harry nghĩ, Prince trợn mắt há hốc mồm nhìn cha mình — theo như cậu biết, dù cho ba ba làm hư độc dược của cha cha cũng sẽ không tức giận như vậy?
“A, cha!” Prince vội vàng chạy tới giữ chặt tay Snape,“Cha đã trở lại? Ba ba vừa tắm xong! Con mang những thứ này về từ chỗ Cori……”
“Ừ.” Snape không nói gì thêm, anh liếc nhìn Harry rồi vỗ đầu Prince nói cậu ngồi ở chỗ kia chơi cờ Trung Quốc, chính mình thì xoay người vào phòng đọc sách.

Như vậy làm cho Harry lo lắng – cậu biết mình nhìn lén riêng tư của Severus, như vậy không đúng cũng không tốt, nhưng là cậu lại cảm thấy nếu Severus là bạn lữ của mình thì cậu có quyền lợi biết rõ những vật này, hai ý tưởng bất đồng đánh nhau trong đầu Harry, nhưng trên thực tế Harry lo lắng Severus giận mình.
Một ngày tồi tệ!
Harry nhìn nhìn Prince, tiểu vương tử cũng nhìn cậu, hai người ngồi cạnh nhau, một tay nâng má, thở dài một hơi.
“Ba ba, cha giận rồi?”
“Ba cũng nghĩ thế ……”
“Chúng ta đi xin lỗi?”
“Hẳn là vậy ……”
“Nhưng con sợ hãi……”
Mình cũng sợ a! Harry run rẩy rồi đứng lên.
“Ba ba, con sẽ cầu nguyện cho ba.”
Được rồi, cầu nguyện cho ba ba a, tiểu vương tử! Harry đang cầu nguyện với Merlin, sau đó cậu lấy hết dũng khí, gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng Snape trầm thấp truyền đến, hình như cũng không có phẫn nộ, điều này làm cho Harry hơi chút thả lỏng. Cậu đẩy cửa ra đi vào, cố gắng làm cho mình trầm ổn một ít.
“Sev…… Em……” Harry đóng cửa lại, chậm rãi đi tới chỗ Snape,“Anh…… Không có sao chứ?”
“Không có, ta nghĩ vậy.” Snape chăm chú nhìn Harry giống như một con thú nhìn con mồi của mình, nhưng mắt anh rất bình tĩnh giống như không có gì có thể làm cho anh động đậy. Harry không thích Snape như vậy, nó làm cho Harry có cảm giác mình không là người quan trọng với Snape. Cho nên cứu thế chủ bước nhanh đến trước mặt Snape — qua hai năm, Harry hiện tại đã tới bả vai Snape cho nên cậu ngẩng đầu nhìn Snape cũng không lao lực.
“Sev, em muốn nói…… Em không phải cố ý …… A, anh đừng giận, được chứ?” Gryffindor vẫn nói những gì trong nội tâm mình ra, đây cũng là chỗ đáng yêu của cậu.

Snape nghe Harry nói, trên khuôn mặt không chút biểu tình xuất hiện vết rách — khóe miệng chậm rãi cong lên, đôi mắt bình tĩnh trong nháy mắt sáng như sao, có lẽ đây mới là mỉm cười, có lẽ đây là vui vẻ phát ra từ nội tâm, tràn đầy ôn nhu, nhưng trên thực tế, đây là một hứa hẹn.
Tay giữ chặt cứu thế chủ, Snape hôn lên người yêu nhỏ của mình. Nụ hôn của anh ôn nhu và nóng bỏng, có thể đốt cháy tiểu quỷ.
Harry lập tức ôm lấy cổ của Snape, lúc này cậu mới không để ý cái gì xin lỗi không xin lỗi, cậu muốn hôn bạn lữ của mình, mà bạn lữ của cậu đang hôn cậu, vậy là đủ rồi!
Trên thực tế Snape cũng không giận, annh sợ hãi, sợ hãi cái xấu nhất dơ bẩn nhất của mình bị Harry trông thấy cho nên mới dùng bế quan bí thuật che dấu mình nhưng tiểu sư tử lại đi vào miệng xà vương!
Có lẽ tiểu sư tử cần một chút cổ vũ? Snape buông Harry ra, đầu lưỡi hai người kéo ra một sợi tơ bạc.
“A, thật tốt.” Harry cười cười,“Anh phải nói anh không giận.” Harry đè tay giáo sư độc dược, cái tay kia đang cởi nút áo cậu.
“Ta không tức giận, Harry.” Snape hôn chóp mũi Harry, sau đó cằm của anh bị tiểu sư tử cắn.
“Anh xác định?” Harry xác nhận lần nữa.
“Ta xác định.” Ôm tiểu sư tử thả lên mặt bàn, Snape lại cúi xuống ngậm lấy miệng của cậu, đã thật lâu anh chưa thân mật với bạn lữ của mình, đó cũng không phải là hiện tượng tốt.
Bị Snape hôn đến mức chóng mặt, Harry hoàn toàn không biết quần mình bị kéo xuống như thế nào – cậu chỉ đè xuống bàn tay đang cởi nút áo sơmi của mình, không có chú ý quần!
“A!” Harry uốn éo, hai cái đùi tự nhiên cuốn lấy eo Snape,“Cái này có chút…… Kích thích?”
“Hư……” Snape bắt được tiểu Harry,“Đừng lộn xộn.”
Điều hướng bài viết Đăng bởi: admin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.