Tiểu Vương Tử

Chương 75


Đọc truyện Tiểu Vương Tử – Chương 75 tại website TruyenChu.Vip

75
Bởi vì có những câu chuyện đầu giường của tiểu vương tử nên Dumbledore bố trí sớm, lại có gia tinh lợi khí làm bừa thần kỳ, Dumbledore đã sớm an bài một đống chuyện, mỗi người đều bị phái đi làm việc, thậm chí cả Sirius luôn quấn quýt với chuyện của Harry và Remus luôn lâng lâng.
Trên thực tế sau khi giải quyết tất cả trường sinh linh giá, Voldemort cũng không phải địch nhân đáng sợ nhất, Dumbledore biết rõ vậy nhưng ông không dám lộ ra ý gì, chỉ nói chuyện với người bên cạnh Harry và yêu cầu bọn họ giữ bí mật — không kể cả Hagrid miệng rộng — nghĩ đến Hagrid, Dumbledore có cảm giác đau răng, ông rất tin tưởng Hagrid, còn tin tưởng cậu ta hơn mình, nhưng là…… Hagrid miệng rất rộng a! Lão hiệu trưởng tóm râu, lại an bài Remus và Sirius dẫn người đi mai phục ở bộ pháp thuật — Prince nói Voldemort sống lại sẽ cho người đi chỗ đó trộm quả cầu cầu tiên tri cho nên bọn họ cầm làm tốt bẫy rập trước.
Kỳ thật khi nói về cảm tình với Tom, Dumbledore không phải là không có, Tom là một học sinh ưu tú nhất. Nhưng đó cũng không phải cái cớ đáng tha thứ Voldemort vì hắn không đáng tha thứ, khi hắn dùng đũa phép của mình giết chết người vô tội thứ nhất kia, hắn đã mất đi tư cách được tha thứ. Nhưng dù là như vậy, Dumbledore vẫn hy vọng có thể cho hắn đủ tôn trọng, đây là tôn trọng cường giả, đương nhiên, cũng không ảnh hưởng ông xem thường hắn — vì Tom xé rách linh hồn của chính mình.
Hai trường sinh linh giá hiện tại ở chung càng ngày càng tốt, bọn họ cũng càng có ăn ý, chuyện dung hợp cũng sắp thành công làm cho Gellert không thể không càng càng bận rộn.
Cách trận đấu thứ ba còn rất lâu, Harry tận lực tránh tiếp xúc với Karkaroff, Snape cũng chui đầu vào trong độc dược, Prince vì thân phận đặc thù, Winky chưa bao giờ cách cậu quá một mét, đương nhiên, không có người phát hiện Winky, nó giấu mình rất khá.
Đau khổ luyện Phòng chống nghệ thuật hắc ám hai tuần, Harry được một chút thời gian buông lỏng, mà cậu thì như bình thường không có loại biểu hiện “Chúa tể hắc ám sắp tiến đến” làm cho Karkaroff yên tâm, nhưng Harry kỹ thuật diễn còn chưa đủ để trở thành ảnh đế cảm thấy rất thống khổ, nhưng loại thống khổ này rất nhanh đã bị đánh phá.
“Sirius, sao chú lại tới đây?!” Cửa hầm hơi kém bị tạc nổ mở ra, Harry vội vàng chạy tới mở cửa thì thấy cha đỡ đầu mình vẻ mặt phẫn nộ đứng ở cửa ra vào, thoạt nhìn trạng thái thật không tốt a — lại muốn tìm Severus sao a, Harry lo lắng nghĩ.
“Không có gì, chú nhớ con, Harry.” Vẫn bảo trì biểu tình phẫn nộ, câu Sirius nói không chút liên quan đến phẫn nộ, anh vừa nói vừa ngồi vào cạnh Prince nhìn Prince chơi trò chơi,“Thứ này rất vui.”
“Ưm, rất thú vị!” Prince gật gật đầu, đưa cho anh một cái máy,“Chơi như vậy, chúng ta đánh một ván!”
Có tiểu vương tử điều động, tâm tình Sirius khá hơn một chút, hơn nữa anh vốn thích chơi, tại loại trò chơi thần kỳ này Sirius quyết đoán vứt bỏ chút mặt trái tâm tình vừa rồi, bắt đầu sa vào trong trò chơi không tự kềm chế được.
“Nhảy! Nhảy lên! Đúng, ăn hết cái nấm kia!” Tiểu vương tử chỉ huy Sirius, “Né con rùa đen, giết chết nó, đúng! A, Sirius giỏi quá!”

“Cái này rất đơn giản!” Đại cẩu cha đỡ đầu lập tức sinh ra cảm xúc tự hào và kiêu ngạo, bắt đầu chơi vô cùng vui vẻ với tiểu vương tử.
Khi Snape trở lại hầm trông thấy cảnh tượng — Harry, rất bình thường, nhu thuận làm trà sữa; Prince, rất bình thường, làm xong bài tập đang chơi trò chơi…… Nhưng ai nói cho anh biết đại cẩu Gryffindor ngu xuẩn vào bằng cách nào?!
“A, Snape, chào.” Sirius rất có lễ phép chào hỏi sau đó tiếp tục chơi Super Mario cùng Prince,“Hi, Harry con đỡ đầu thân ái, có cái gì ăn không? Một ngày chú chưa được ăn gì a!”
“Hừ.” Không có châm chọc, Snape cho rằng không cần mình mở miệng châm chọc — nếu như vì con chó ngu xuẩn này mà làm cho Harry của mình cãi nhau với mình thì không có lời.
“Ách, Sirius, sao chú một ngày chưa ăn cái gì vậy?” Harry tìm một ít bánh nhỏ đưa cho Sirius.
“Vốn không có cảm giác nhưng vừa ngửi thấy mùi trà sữa thơm, chợt nhớ mình còn chưa ăn gì!” Sirius không chút văn nhã nhét bánh vào trong miệng,“A, không thể trách chú cái đó nhưng chú cảm thấy chuyện này tuyệt đối không thể để yên! Hừ! Đúng rồi, chú có thể mượn phòng khách sao?”
“Vì sao không trở về ổ chó của ngươi đi?” Snape nhịn không được, anh không muốn tên ngu xuẩn này dọn vào.
“Hey, tôi đang nói chuyện với con đỡ đầu của mình!” Sirius suýt phun ra một miệng bánh bích quy,“Anh thật là đáng ghét! Thật hoài nghi sao bảo bối Harry có thể dễ dàng tha thứ anh – a, Prince cũng vậy!”
“Cha rất tốt.” Prince cố gắng giải thích,“Cha chưa bao giờ hung dữ, đối ba ba rất tốt, còn rất trung thành — trung thành là phẩm chất đẹp nhất tốt, Albus nói vậy.”
“Không sai! Trung thành là phẩm chất tốt nhất!” Sirius lớn tiếng khiển trách,“Cho nên không cần để ý tới những người không trung thành! Hoàn toàn không cần để ý!” Sirius đứng lên, làm cho mình có khí thế hơn,“Snape, tôi nhất định phải mượn phòng khách của anh, không để ý anh có đồng ý không, dù sao tôi là cha đỡ đầu của Harry, nếu anh không đồng ý tôi sẽ cổ động Harry mang Prince rời nhà trốn đi! Tôi nói được làm được!”
Được rồi, người lời lẽ hùng hồn như vậy ở giương oai trên địa bàn tại người khác cũng chỉ có tên Gryffindor ngu xuẩn này. Khóe miệng Snape run rẩy một chút, không trả lời, xoay người cầm tay Harry vào phòng ngủ, còn mang đi trà sữa Harry vừa làm xong.

“Nha, cha đồng ý.” Prince nhún nhún vai, thoạt nhìn rất quen thuộc.
“Chú đã nói cá tính của anh ta không làm người khác thích được.” Sirius liếc Prince.
“Thích đại bộ phận là lẫn nhau.” Prince cũng liếc Sirius.
Đương nhiên, Sirius có tâm sự cũng không kỳ cục nửa đêm đi nghe lén phòng ngủ của người ta hoặc là làm cái gì ngăn cản, anh chỉ thành thật ngủ một giấc ở trong phòng khách sau đó ngày hôm sau đi làm, buổi tối về chơi trò chơi cùng Prince rồi lại thành thật ngủ.
“Giáo cẩu của em rốt cuộc khi nào đi.” Vì Sirius tới mà không thể tận tình ôm người yêu nhỏ của mình, Snape tại ngày thứ ba nhịn không được, tuy anh thừa nhận mấy ngày nay Gryffindor ngu xuẩn kia còn không bằng cự quái rốt cục ở trong đầu có một cây cỏ lác cho nên không quấy rầy đến cuộc sống bình thường của anh nhưng là nghĩ đến sự tồn tại của tên kia anh vô pháp tùy tâm sở dục ôm Harry, cảm giác này thật không thoải mái.
“Em cũng không biết, Sirius giống như……” Harry cởi áo sơmi,“Xuất hiện vấn đề gì với Remus, hình như là như vậy……” Lại cởi quần, cậu chuẩn bị thay áo ngủ.
“Hừ, bọn họ sẽ có vấn đề?” Điểm ấy làm cho người khác ngạc nhiên, Snape lạnh lùng hừ một tiếng, đi qua kéo quần dài của Harry,“Thật sự là kỳ tích.”
“Có lẽ Sirius suy nghĩ nhiều.” Harry nhìn quần dài của mình bị túm đi, cậu chỉ còn lại một cái quần lót nhỏ, hình như hơi lạnh,“Anh biết, Remus vẫn rất yêu Sirius nhưng hình như Sirius bị tiểu vương tử của chúng ta dọa.”
Cái quần nhỏ màu trắng rất đáng yêu, tiểu Harry bên trong cũng rất đáng yêu. Snape ôm Harry vào trong ngực, lúc này anh không muốn thảo luận gì về tổ hợp chó săn kia.
“A, Sev!” Harry giãy giãy,“Kkhông công bằng! Anh còn chưa cởi a!” Hiển nhiên tiểu sư tử càng lúc càng lớn mật, tuy còn thẹn thùng nhưng đã học được tranh thủ quyền lợi “ngang hàng”, không phải vậy sao? Harry chu môi vươn tay ra kéo áo choàng của Snape, những cái nút làm cho mắt người nhìn chóng mặt,“Hay là anh tính lại dùng chú ngữ cởi chúng?”
“Pháp thuật……” Giọng Snape nhu hòa và thong thả vang lên,“Trên thực tế, không thú vị như tay em…… Không phải sao Harry?”

Không thể không thừa nhận, những lời này rất đúng !
Harry chu môi, cởi những cái nú trên người Snape — tổng cộng hai hàng, rất nhiều, Harry cởi nút ở cổ áo trước, năm cái, không lao lực nhưng Harry cởi cực kỳ chậm, cởi xong vừa vặn lộ ra áo sơmi bên trong, mà Harry cũng thuận tiện cởi nút áo lộ ra — hầu kết lộ ra, xương quai xanh cũng có thể thấy được!
Harry cười hì hì gặm hầu kết của Snape, không dùng sức nhưng hàm răng vẫn lưu lại một ấn ký trên cổ Snape,“Càng tình cảm.” Tiểu sư tử liếm liếm dấu răng kia, cười híp mắt không ngừng cố gắng.
Rất tốt, tiểu quỷ học rất nhanh! Snape thầm nghĩ nhanh chóng cởi bỏ vướng víu trên người mình nhưng Harry không cho anh làm vậy, đầu ngón tay thon dài nhỏ nhắn từng chút một giày vò giáo sư độc dược của cậu — đây là thu hoạch lớn nhất tớ giờ của cậu!
“Nhớ kỹ, từ nay về sau không cần phải mặc quần áo phức tạp như vậy……” Harry thở dài, tiếp tục phấn đấu,“Thiết kế quá phức tạp…… Không thích hợp ban đêm.”
Đúng vậy, rất không thích hợp!
Snape nắm chặt tay tiểu sư tử ôm lên giường, đợi Harry chậm rãi cởi bộ quần áo này cho anh, trời cũng đã sáng.
Harry hét lên một tiếng giống như là một con thỏ sắp bị con sói lớn ăn hết vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất:“Sev…… Tắt đèn!”
“Ta nghĩ, em có thể thích ứng đèn.” Snape áp lên người Harry đè eo cậu,“Có lẽ, em có thể thử tiếp?”
“Nha, chán ghét!” Lần trước thử ở trên — được rồi, ở trên…… Còn chờ thương thảo, nhưng Harry lúc ấy đúng là ở trên — huyên náo uống vài bình độc dược và thoa ngoài da nhiều lần ngày hôm sau mới có thể xuống giường, lần này lại đến…… Harry không khỏi rùng mình một cái, nhưng lại cảm giác hưng phấn,“Nhẹ…… nhẹ thôi!”
Rất hài lòng tiểu sư tử thức thời — a, được rồi, những lời này hẳn là có tinh thần thăm dò — Snape quơ quơ đũa phép, kéo hai cánh tay Harry lên đỉnh đầu trói lại. Bởi vì dùng chú ngữ cho nên có thể hoàn toàn dựa theo ý của mình, dây thừng co duỗi và trói rất phù hợp, không xúc phạm tới thiếu niên của anh, rất tốt.
Sau đó lại huy động đũa phép, kéo hai cái dây thừng từ trên trần nhà xuống, vừa vặn dán ở phần eo của Harry.
“A, không đau chứ?” Harry có chút sợ.

“Không.” Nếu là trên sách ghi, hẳn là thuộc về phạm trù bình thường, Snape nghĩ, sau đó treo chân Harry lên — vừa vặn đến đầu gối, sau đó mở hai đùi của Harry ra, lộ ra tiểu Harry và đóa hoa nhỏ đáng yêu kia.“Trong sách viết như vậy, ta nghĩ có thể thử.”
“A! Em cũng đã xem cái này!” Harry nghiêm túc gật gật đầu, yên lòng,“Chúng ta có thể thử cái này trước, sau đó em có thể thử nội dung trang 300 được chứ Sev?”
“Đúng vậy, ta nghĩ, có thể.” Nội dung trang 300 cũng không sai, Snape gật gật đầu, quyển sách kia rất dầy, bọn họ có thể cùng nhau nghiên cứu — được rồi, không thể không thừa nhận, tiểu sư tử của anh còn là người rất hiếu học.
Kỳ thật cái này không trách giáo sư, giường bạn trước kia, anh đều đi thẳng vào vấn đề, không có tiền hí, mà như vậy không tốt cho Harry nên hai người cùng nhau nghiên cứu một ít sách cùng loại với ‘Bí mật của con trai’ thật lâu.
Snape trấn an tiểu Harry mà Harry khi được vuốt ve thì không ngừng thét lên, rên rỉ mãi cho đến khi cậu tiết, Snape mới buông tay, làm cho Harry có thể ôm mình. Tay Harry mỗi lần bị buông ra liền không thể chờ đợi được sờ loạn lên ngực giáo sư độc dược, không ngừng châm ngòi thổi gió, tuy tiểu Harry đã phun ra một lần nhưng không đủ — thân thể không ngừng kêu gào muốn càng nhiều, mà cảm giác đó chỉ có tình nhân có thể cho cậu…… Lung tung giữ chặt tay Snape, Harry mơ mơ màng màng cầm nó tới phía sau của mình……
“Tiểu sư tử đáng chết, em đùa với lửa!” Lúc này Snape không chút âm trầm, anh tràn đầy nhiệt tình.
Nên may mắn chân của mình bị treo ngược lên, Harry khi bị tiến vào nghĩ như vậy, sau đó cậu đánh mất lý trí, chỉ còn tiếng hét — tư thế như vậy cậu không cần dùng sức, thật nên may mắn!
Sáng ngày thứ hai, trên bàn ăn Harry xấu hổ nhìn Sirius cũng xấu hổ, hai người không nói gì mà chỉ là ho khan — không trách bọn họ, ai bảo đêm qua Harry kêu quá lớn a? Mà Snape lại quên cách âm……
“Khụ khụ……” Sirius ho khan một lần nữa,“S…… Snape, cái kia…… Harry còn nhỏ……”
“Ách…… Sirius, con thấy cũng không tệ lắm, rất thoải mái ……” Đây là Harry thần kinh không ổn định. (=))))))) chết cười, bé Har thật đáng yêu)
Điều hướng bài viết Đăng bởi: admin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.