Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Chương 8: Cùng đi một đường


Đọc truyện Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo – Chương 8: Cùng đi một đường

Chương 8 :

Tuy nam tử lạnh lùng cao quý không cảm thấy bài xích đối với việc Bảo Lam đột ngột xông tới, nhưng tuyệt đối không đến mức thân mật như thế, hắn liền muốn vung tay Bảo Lam ra, Bảo Lam nhìn ra ý đồ của nam tử liền giồng như bạch tuột, hai tay gắt gao ôm chặt cánh tay của hắn, nam tử động người một cái liền từ bỏ, dù sao hắn cũng rất muốn biết rốt cuộc Bảo Lam tính toán chuyện gì!

Một tiếng “Tướng công, chàng tới rồi!” của Bảo Lam đối với Trương Phú Quý mà nói giống như là tát vào mặt hắn ta ở trước mặt mọi người, chỉ thấy hai mắt Trương Phú Quý bốc lửa, hận không thể ăn nuốt sống Bảo Lam cùng nam tử mà Bảo Lam kéo tay.

“Ngươi tiện nhân này, lại dám trêu đùa ta! Người tới, bắt lại cho ta!” Trương Phú Quý hổn hển hét.

“Trương công tử không nên tức giận a…tuy ta đã có tướng công, nhưng nếu người ta phát hiện ra ngươi tốt hơn so với hắn, người ta vẫn có thể vứt bỏ hắn, tắm rửa sạch sẽ chạy thẳng tới chỗ ngươi a” Tiểu nữ tử Bảo Lam co được dãn được, vì không để cho da thịt chịu khổ,vội vàng hóa giải oán hận của Trương Phú Quý.

Nam tử lạnh lùng liền đen mặt! Ngươi đây là đang nói ta còn không tốt bằng tên phế vật này hả? Ngươi chờ, ta sẽ cho ngươi tự mình biết một chút xem ta có tốt hay không!

Bảo Lam liền có cảm giác sau gáy lạnh run, không biết đã bị tên gian ác nào đó nhớ đến rồi!

Mà Trương Phú Quý vừa nghe Bảo Lam nói mình tốt hơn so với nam tử kia, lòng hư vinh được thỏa mãn, lại bảo bọn họ dừng tay.

Bảo Lam vừa thấy có hi vọng, tiếp tục nói: “Ngươi cũng không biết a… lúc trước hắn chính là một tiểu tử nghèo, nếu không có cha ta nhìn ra hắn là người có tài, thì hắn vẫn còn ở trong căn nhà một mẫu ba phân đất đấy! May mắn có nhà ta giúp đỡ, hắn mới có thể thi đậu trạng nguyên, mới có thể tới thành Mạc Cao làm thành chủ, ngươi nói xem chỉ là một thành chủ của thành Mạc Cao, sao có thể so sánh với con của trưởng trấn đến cả thái tử cũng không để vào mắt như ngươi chứ!”

Bảo Lam đặc biệt chậm rãi đọc rõ “thành chủ” và ” con của trưởng trấn” rất cao!

Nghe nàng nói tướng công của nàng là thành chủ, suy nghĩ của mọi người đều không giống nhau.


Đứng đầu ngọn gió chính là Trương Phú Quý, vừa nghe thành chủ thành Mạc Cao, lòng của hắn liền lạnh một mảng lớn, đây chính là thành chủ a, ngay cả cha của mình một trấn trưởng nho nhỏ, chọc phải hắn thì cả một nhà mình cũng không đủ nhét kẻ răng của thành chủ, càng không nói tới cướp nương tử của hắn! Vậy không phải là muốn chết sao?

Những người xem náo nhiệt vừa nghe thành chủ đến vội vàng cung kính, cẩn thận nhớ lại vừa rồi mình có nói sai gì làm cho thành chủ mất hứng hay không, vừa rồi ra vẻ cười nhạo thành chủ phu nhân, lúc này sẽ không bị chém đầu chứ?

Mặt khác, đám người bên cạnh nam tử đang bị Bảo Lam kéo tay lộ ra vẻ mặt khinh thường “Ở trước mặt công tử, thành chủ là cái rắm!”

Nam tử bị gọi “thành chủ” liền hừ một chữ!

Mỹ nữ hay cái gì cũng không đáng nói, mạng nhỏ mới đáng để quan tâm!

Trương Phú Quý vội vàng giải thích: “Hiểu lầm hiểu lầm, toàn bộ đều là hiểu lầm! Tiểu nhân chỉ là muốn mời các vị ghé qua phủ ngồi xuống một chút, cũng không có ý nghĩ xấu xa gì xin phu nhân đừng trách!”

“Ta không trách a, chẳng qua người ta rất thưởng thức Trương công tử tuấn tú lịch sự, thanh niên tài trí, học cao tám dốc, tài trí năm xe!”

Mồ hôi! Bảo Lam buột miệng, là ‘tài trí hơn người, học xa trông rộng’ có được hay không?

“Không! Không! Không! Tuyệt đối không có!” Trương Phú Quý thực hận không thể chặt đầu lưỡi của mình đi, không có việc gì lại ngạo mạn khoe khoang như vậy làm gì!

“Trương công tử không cần khiêm tốn như vậy!” Bảo Lam đùa đến rất vui vẻ!

“Đây tuyệt đối không phải khiêm tốn a a a! Là thật, không có a!” Trương Phú Quý muốn khóc, vì sao bình thường khoác lác không ai tin, hôm nay lời nói thật cũng không ai tin?


Lúc này, nam tử vẫn không lên tiếng cuối cùng cũng nói chuyện: “Đủ rồi!”

Có người chính là có loại khí thế này, một câu còn hơn ngàn vạn lời nói của người khác!

Giọng nói trầm thấp có lực liền chui vào trong lòng Bảo Lam, từ đó nẩy mầm mọc rễ nở hoa kết quả, càng ngày càng không thể cứu vãn!

“Đi!” Chỉ một chữ, lại làm cho không một ai có thể có khả năng kháng cự!

Bảo Lam vừa thấy bọn họ đi vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Thạch Thiên, lại phát hiện hai mắt Thạch Thiên xám xịt, Bảo Lam không rõ nguyên do không thể không lên tiếng: “Nhị ca, chúng ta đi thôi!” Nói xong liền liền quay đầu lại vội vàng theo bọn hắn ra ngoài.

Chờ sau khi đám người bọn hắn ra khỏi thành, Bảo Lam nhanh chóng buông tay nam tử ra và nói lời cảm tạ.

“Xin chào, ta gọi là Bảo Lam, Bảo của bảo bối, Lam của xanh lam, không biết công tử họ gì?”

“Băng Phong!” Băng Phong nhìn tay trái rơi xuống, trong lòng dâng lên một tia mất mác.

“Băng Tịch, ta chính là đệ đệ của huynh ấy a….Chào ngươi, rất hân hạnh được biết ngươi a…! Ngươi thật sự là quá cơ trí, vừa rồi ta đã rất sùng bái ngươi a. Làm sao ngươi nghĩ ra được như vậy a?” Một thiếu niên cao quý khác rất nhiệt tình mà giới thiệu chính mình.

“Đâu có đâu có, ngươi không cần khen ta a!” Bảo Lam được khen ngợi mà ngượng ngùng.


“Đây là nhị ca ta, Thạch Thiên, oa? Tiểu Bích đâu?” Cuối cùng Bảo Lam cũng nhớ tới Tiểu Bích bị quên lãng.

Lúc này, Thạch Thiên cẩn thận mở miệng nói: “Nàng cùng với người nhà về nhà trước, ta nói bọn họ chuyển tới nơi ở tốt để tránh bị Trương Phú Quý trả thù, Tiểu Bích đi về trước xử lý một chút, giải quyết xong mọi việc sẽ tới Thánh Kinh tìm chúng ta.”

“Nàng ấy chỉ có một mình làm sao tìm được chỗ tốt? Hay là nhị ca trở về giúp bọn họ đi! Huynh lợi hại như vậy có thể giúp bọn họ tìm được chỗ ở tốt! Chúng ta gặp lại ở Thánh Kinh, huynh nói có được hay không?” Bảo Lam nói ra đề nghị.

“Vậy muội làm sao bây giờ? Ta lo lắng một mình muội lên đường. ” Thạch Thiên phản ứng cự tuyệt theo bản năng, hắn không muốn tách ra với Bảo Lam.

“Nếu cô nương cũng đi Thánh Kinh, có thể đi cùng một đường với chúng ta, chúng ta có thể làm bạn đi cùng, chúng ta nhiều người như vậy nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt!” Đây là Băng Tịch lên tiếng.

“Các ngươi cũng đến đó sao? Vậy vừa đúng lúc a! Nhị ca, bây giờ huynh yên tâm rồi chứ?” Bảo Lam vui vẻ nói.

Vốn là Thạch Thiên muốn cự tuyệt, nhưng thật ra cũng lo lắng một mình Tiểu Bích như vậy nên chỉ có thể làm như thế. Nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Không biết nhà của công tử ở đâu? Trong nhà làm nghề gì?”

“Nhà ta là. . .”

“Buôn bán, ngươi cầm miếng ngọc bội này đến tửu lâu Nhất Phẩm là có thể tìm ta!” Đây là Băng Phong nói, tiếp theo ném ngọc bội bên eo hắn cho Thạch Thiên.

Thạch Thiên nhìn kỹ, đây đúng thật là ký hiệu của tửu lâu Nhất Phẩm vì thế an tâm. Lúc gần rời khỏi vẫn còn không quên dặn dò: “Bảo Lam, một mình muội tuyệt đối không được gây họa, phải nghe theo lời bọn họ ta sẽ nhanh chóng hợp mặt với muội . Băng công tử, muội muội này của ta được nuông chiều từ nhỏ nên tính tình tùy hứng điêu ngoa nếu có đắc tội mong công tử thứ lỗi!”

“Muội đâu có a? Thật ra người ta rất ngoan a…” Bảo Lam vừa nghe hắn nói bậy, không hài lòng hờn dỗi trợn mắt nhìn hắn.

Thạch Thiên kiềm chế không muốn trong lòng, cuối cùng liếc mắt nhìn Bảo Lam một cái rồi xoay ngời rời khỏi.

Bảo Lam cùng đoàn người bọn họ chậm rãi bước đi. Bởi vì có Bảo Lam xinh đẹp gia nhập, đoạn đường này đúng là không ngừng có trò cười. Trong đó Băng Tịch mười tám tuổi và Bảo Lam rất hợp nhau, tuổi tác xấp xỉ nên rất nhanh liền xưng huynh gọi đệ, Băng Phong vẫn duy trì truyền thống tốt đẹp im lặng là vàng, chỉ là khi nhìn mọi người đùa giỡn thì khóe mắt cũng không thoát khỏi có chút ý cười.


Gần sập tối, mọi người quyết định dựng trại bên bờ sông.

“Băng Tịch!”

“Gọi ta là Tịch, nếu không liền gọi ta là Tịch ca ca, ta đã nói bao nhiêu lần rồi hả ? Sao ngươi ngốc như vậy a?” Băng Tịch làm bộ gõ gõ cái đầu nhỏ của Bảo Lam.

“A a a, chán ghét ngươi nhất a, đầu óc ta thông minh như vậy cũng sắp bị ngươi gõ thành ngu ngốc a!” Bảo Lam ôm đầu phản kháng với Băng Tích!

Băng Tịch chuyển cho Bảo Lam một ánh mắt xem thường.

“Ta nói này Tịch, ngươi có thể bắt cá không? Chúng ta bỏ qua thứ cứng cứng này, chúng ta ăn mặn đi, sao hả?”

Hấp dẫn, rõ ràng là hấp dẫn!

“Được a được a! Đi mau đi mau!” Hai người nói gió thì có mưa liền nhảy lên đi, để lại một mình Băng lão đại ngẩn người nhìn bóng lưng bọn họ.

(nói gió thì có mưa : vừa mới có ý nghĩ thì đã hành động ngay)

“Nhị công tử, người xem thật sự là mấy thứ này chúng tôi không ăn được, hay là phiền người một chút đi bắt mấy con cá về?” Thuộc hạ Trảm Sát khéo léo tìm một cái cớ rất hợp lý cho chủ nhân, mấy người khác cũng duỗi thẳng lỗ tai nghe Băng lão đại trả lời.

Băng Phong vừa nghe cái cớ này rất tốt, liền đứng dậy nhẹ nhàng đi theo hai người Bảo Lam và Băng Tịch.

Viện cớ được gọi là viện cớ, chính là cho dù nghe qua nó có vẻ hợp lý như thế nào, cũng không cách nào trở thành lý do!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.