Tiếu Vong Thụ

Chương 30


Đọc truyện Tiếu Vong Thụ – Chương 30


Chương 31 : CHỦY THỦ (dao nhỏ)

Ra đến phố, tuy người người chật ních, nhưng tôi liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, Tử Thần hỏi một người đi đường, tìm chỗ nào bán dao kéo, tôi rất tò mò, không biết vị thiếu gia này mua dao làm gì? Chẳng lẽ trải qua chuyện lần trước nên bây giờ muốn đề phòng? Tôi chợt hiểu, đi theo sau.


Tiệm bán dao kéo này rất dễ nhận ra, trước cửa tiệm trưng một cây đao lớn, chừng hơn một trượng. Nhưng là hàng giả thôi. Vào cửa, bên trong bày rất nhiều cây đao không lớn lắm, toàn bộ là hàng thật, lấp lóe ánh sáng, làm tôi cũng rét run. Tử Thần chọn một cây đao dưa hấu (tên loại dao), và một thanh chủy thủ. Sau đó đưa cây chủy thủ cho tôi, nói: “Cái này cho cậu.” Tôi nhìn nhìn, có hơi thất vọng, lần đầu tiên Tử Thần cho tôi một món gì đó, thì lại là một con dao nhỏ này. Tuy trông cũng được, nhưng mà phần lớn các thiếu nữ đều thích những món không thực dụng. Còn cái này thì thực dụng quá đi, thế nên, túm lại không phải món mà con gái thích. Tôi ngẩn người cầm con dao trong tay, nhớ ra thân phận hiện tại của mình là tên giúp việc, chủ nhân cho gì cũng là đại ân, cứ nhận lấy thôi. Không lên tiếng, cất vào trong tay áo. Thật ra, tôi, chắc chẳng bị cướp nổi đâu, nhưng ý tốt của Tử Thần, thôi thì cứ nhận vậy.

Tôi nhìn lên Tử Thần đang cầm một cây đao dưa hấu, lấy cái này để phòng thân thì có hơi làm quá đó, sợ ngược lại sẽ bị coi là ăn cướp mất, nếu bị bắt lên quan thì càng không ổn. Lại nói, người như Tử Thần, muốn phòng thân thì cũng nên dùng bảo kiếm mới có vẻ phong lưu phóng khoáng, chứ dùng cây đao này tuy cũng gọn nhưng mà trông thật tuột hứng, thế nên tôi lo lắng hỏi thăm: “Thiếu gia, anh muốn dùng đao này làm gì?” Tử Thần cười cười, trong mắt lóe tia thần bí, không đáp.

Tôi nhịn xuống không hỏi nữa, Tử Thần cho người bán bọc cây đao sáng loáng kia lại, không để lộ ra, tôi thấy tay anh không tiện nên không khách khí tự cầm, nói thật, có một đao một dao trong tay, đi trên đường bước chân rất nặng, thở gấp.

Đi dạo phố một vòng lớn, quả thật tôi hơi mệt, ngày hôm nay trời lại nóng, cũng không muốn phơi mình lúc trời trưa nắng gắt. Ngày xưa làm cây thì không thể di chuyển được, đành gắng gượng chịu đựng, nay đã thành người còn không mau tránh sao? Tôi nheo mắt nhìn Tử Thần, trán anh cũng lấm tấm mồ hôi, sắc mặt ửng đỏ, tôi nhẹ nhàng lên tiếng: “Thiếu gia, chúng ta về thôi.” Tử Thần gật đầu, nói: “Chúng ta ăn cơm xong rồi hẵng về.” Trong đầu nhớ tới ánh mắt nóng bỏng của Ngọc Thanh, vội gật đầu đồng ý, sau đó tìm một tiệm ăn gần đấy, thuê một nhã gian, chọn vài món. Sau khi thức ăn được đưa lên, Tử Thần nhìn tôi, không cần nói cũng biết, bây giờ không có ai, cái chuyện đút cơm ngoài tôi thì còn ai. Tôi cứng đầu, vừa mớm cơm cho Tử Thần vừa nghĩ ngợi lung tung, mình làm chuyện này thì không thoải mái, nhưng để người khác làm thì lại càng không vui. Suy nghĩ của phụ nữ thật khó hiểu, nhíu mày tim đập nửa ngày, cuối cùng cũng nảy ra quyết định, thừa dịp Tử Thần say ngủ, sẽ làm cái phép giúp tay anh mau lành. Thật ra trước đây tôi nghĩ anh bị thương không nặng, tốt nhất là để lành tự nhiên, nhưng không ngờ tuy không nặng nhưng ở chỗ bất tiện, mỗi ngày hầu hạ, nhìn không dám nhìn, động cũng chẳng dám động, thật đúng là làm khổ người ta.


Ăn xong bữa cơm này, đầu tôi cũng ướt đẫm mồ hôi.

Tử Thần khoan thai đứng lên đến trước cửa sổ nhìn xuống lầu, vui vẻ nói: “Hợp Hoan, cậu nhìn nè, cây liễu này rất giống với cái cây ngoài tường của Thấm Tâm trà trang.” Tôi chẳng thấy thế, cho rằng liễu nào mọc lên chẳng như nhau. Có điều cũng không muốn làm Tử Thần mất mặt , làm bộ đi đến ló đầu nhìn. Dưới lầu là một hàng cây xanh, lung lay thướt tha trong gió, quả thật rất giống với cây liễu ở Thấm Tâm trà trang, tiếc là, cây liễu ngoài trà trang mọc nơi trà sơn u tĩnh thanh nhã, còn cây liễu nơi đây lại nhiễm vẻ phồn hoa, tự dưng cũng khó mà có linh khí. Đến khi tôi quay đầu, lại thấy Tử Thần đã vòng tay sau lưng tôi, đặt trên bệ cửa sổ, dám rằng nếu tôi nhúc nhích một tí thì sẽ bị ôm trọn, anh, hô hấp khẽ phả trước mặt, mảng râu xanh nhạt kia làm tôi choáng váng một hồi. Tử Thần cúi đầu nhìn tôi, sau đó thu tay về, hỏi: “Sao trông cậu mơ mơ màng màng vậy, buồn ngủ à?” Tôi luống cuống, trả lời: “Không phải, tôi thấy thiếu gia để râu, đột nhiên thấy không giống anh bình thường.” Tử Thần ngại ngùng cười nhẹ một tiếng, sau đó bảo: “Vậy cậu dùng dao cạo giúp tôi đi.” Lời này nghe xong như sấm dộng bên tai! Chuyện này, chuyện khó như vậy, tôi, làm sao nổi? Nếu mà không cẩn thật làm bị thương gương mặt kia, thử tưởng tượng một chút, liền đau lòng mãi thôi, còn đau hơn lúc giẫm lên ngọc trai của tôi nữa. Chẳng lẽ Tử Thần đưa tôi con dao nhỏ kia không phải để tôi phòng thân mà cạo râu giúp anh à? Thế là tôi bình tĩnh đáp lời: “Thiếu gia, nếu tay anh không tiện như vậy, thôi thì cứ để đi, không phải đàn ông đều thích để râu à? Ừm, để coi, chắc phụ nữ cũng thích đó, để tôi về hỏi Ngọc Thanh thử xem sao.”

Vừa nghe thấy hai chữ Ngọc Thanh, Tử Thần thu lại nụ cười đi uống trà, không nhắc đến chuyện cạo râu cắt cỏ gì nữa. Tôi cũng vui vẻ trở lại, trêu chọc Tử Thần quả thật rất vui.

Sau khi ăn cơm, trưa nắng quay về lại Trương gia, thật chứ, nắng chiếu gay gắt như vậy, làm tôi mệt quá, oán thầm Ngọc Thanh trong bụng, nếu không phải cô ta làm Tử Thần sợ hãi, việc vì tôi phải loanh quanh tản bộ ở ngoài cả ngày. Thiệt tình, có vẻ ngoài đẹp mắt thì tốt, nhưng quá đẹp thì lại thành chẳng tốt nữa rồi. (đẹp và tốt trong tiếng Trung đều là hảo)


Sau khi Tử Thần đi ngủ, tôi cũng tranh thủ chợp mắt một chút. Trong mộng tự dưng lại mơ thấy mình cạo râu cho Tử Thần, lo lắng mướt mồ hôi, khi tỉnh lại cực kì chán nản, ban ngày tránh được thì lại chui vào giấc mơ của người ta. Đúng là giận điên lên được!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.