Đọc truyện Tiếu Vong Thụ – Chương 27
Chương 28 : THÂN MẬT
Khi trời nhá nhem tối, rốt cuộc cũng đến tỉnh, Trương chưởng quầy đang trong bộ dạng kinh hồn bất định, phút chốc liền hăng hái đứng dậy. Xem ra về lại địa bàn của mình, ông ta có tinh thần hẳn.
Đến cửa hàng của Trương chưởng quầy, tôi đỡ Tử Thần xuống xe ngựa, ông ta ưỡn bụng đứng trước cửa, vẻ mặt cảm kích, kéo Tử Thần nói: “Hướng công tử, lần này nếu không phải cậu cản giúp đao kia, cánh tay này của tôi đã phải ở lại huyện Gia Dương rồi, ở đây mặt tiền là cửa hàng, đằng sau là nhà tôi, cậu và người làm hãy cứ nghỉ ngơi ở nhà tôi, từ từ dưỡng thương, chuyện gì cũng nói sau.”
Tử Thần cười nói cám ơn, nhưng muốn đến khách điếm. Ông chủ Trương nào đồng ý, nháy mắt ra hiệu với tay làm thuê nhanh nhẹn của mình, hai người hai bên đỡ tay Tử Thần, đưa vào trong. Tử Thần quay đầu nhìn tôi, tôi cúi đầu giả vờ chẳng thấy, theo quản gia đi vào trong, cười thầm trong bụng, thiếu gia, không cần anh khách khí đâu, nhà của ông chủ Trương chẳng lẽ lại không so được với khách sạn sao?
Tử Thần bị thương ở tay, không thể dùng sức, đương nhiên là dễ dàng được mời ra sau. Tôi thầm quan sát, nhà của ông chủ Trương cũng khá là xa hoa, cái sân to như thế, bốn phía là phòng ốc chạm trổ hoa lệ. Trong sân có một cái hồ nước, trồng hoa súng, nếu bây giờ là đầu thu thì có thể ngắm cảnh đẹp rồi.
Ông chủ Trương sắp xếp để Tử Thần nghỉ tại một phòng sau hồ, tôi ở phòng nhỏ sát bên, thuận tiện để ban đêm chăm sóc hầu hạ anh. Sau đó sai người chuẩn bị cơm, Tử Thần rất ngại, cảm ơn rất nhiều, thành ra chọc giận ông chủ Trương, kêu lớn: “Hướng công tử có ơn cứu mạng, nào lại khách sáo như vậy. Cậu cứ từ từ nghỉ tạm, tôi đi một lát rồi sẽ trở lại ngay.”
Tử Thần quay đầu nhìn tôi, bất đắc dĩ cười, giải bày: “Chúng ta nghỉ ở khách điếm thì tự do hơn.”
Tôi làm như không nghe thấy, lấy khăn lau mặt cho Tử Thần, anh khẽ cứng đờ trong thoáng chốc, sau liền thản nhiên nhắm mắt. Chuyện thân mật này làm một hai lần thì khác hơn rất nhiều, người làm tự nhiên, kẻ nhận hào phóng.
Lát sau, Trương chưởng quầy dẫn theo một nha đầu đi vào, cùng hai gia nô bưng một bàn đồ ăn đi tới. Tử Thần vội vàng đứng dậy nói: “Trương chưởng quầy không cần khách sáo như vậy. Tôi tùy tiện ăn một chút gì cũng được mà.”
Ông chủ Trương vung tay lên bảo: “Bây giờ tay cậu không tiện, không đưa cậu ra sảnh trước ăn cơm được, tôi đành chọn một đứa nha đầu lanh lẹ tới hầu hạ cậu, so với thằng nhóc chạy vặt thì tiện hơn nhiều.” Cái tiếng ‘thằng nhóc chạy vặt’ là nói tôi, chẳng lẽ tôi không lanh lẹ sao? Vì không muốn để phát hiện là nữ, tôi mặc đồ hơi thùng thình, hơi u ám một chút, nhưng mặt mày trông cũng lanh lẹ lắm mà? Bây giờ thật hận không thể biến ra một cái gương để soi ngắm cho kĩ. Nha đầu kia khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, trông rất thanh tú. Tôi nhìn thôi cũng thấy có cảm tình ba phần. Thế mà Tử Thần lại nói: “Không cần đâu, tôi quen có Hợp Hoan hầu hạ rồi.” Ông chủ Trương bật cười ha hả, đáp: “Có dư thì có làm sao, cậu cứ dùng đi. Tiểu Hà, hầu hạ Hướng công tử cho tốt. Hướng công tử có cần gì thì cứ tới tìm hỏi.”
Tiểu Hà gật đầu đáp vâng dạ, ông chủ Trương khách sáo một hồi mới cáo từ.
Tiểu Hà mời Tử Thần ngồi vào bàn ăn, bước tới múc một chén cháo cho Tử Thần, nâng thìa, nhẹ nhàng đưa tới bên miệng anh. Tử Thần lúng túng, quay đầu nhìn tôi, trong lòng khẽ động, cuối cùng quyết định giả vờ hồ đồ. Tử Thần đỏ mặt nói với Tiểu Hà: “Cô nương, cứ để Hợp Hoan làm đi vậy.” Tiểu Hà xấu hổ, đặt chén lên bàn, quay đầu nhìn tôi. Bây giờ có muốn giả vờ hồ đồ cũng không được, dầu gì cũng là người giúp việc của Tử Thần, đâu thể nói không. Tôi gắng gượng bưng chén, đưa cháo đến miệng anh, Tử Thần vẻ mặt đầy ý cười, mắt nhìn chăm chăm vào tôi. Tôi luống cuống, chỉ dám tập trung vào miệng anh, nhìn mấy cái rồi lại cảm thấy nhìn miệng người ta cũng không ổn, đặt mắt vào đâu thì mới được đây, bối rối đến mức lỗ tai tôi nóng bừng, chắc hẳn là mặt cũng đỏ ửng lên rồi. Tôi đút cho anh xong chén này thì lòng dạ như tơ vò, mắt giật liên hồi. Còn Tử Thần lại khí định thần nhàn, thoải mái yên an. Tôi thở dài, chẳng lẽ những ngày kế tiếp muốn tôi đút, còn Tiểu Hạ trắng mắt đứng nhìn hay sao?
Vất vả một hồi rốt cuộc cũng đút xong, tôi thở dài một hơi, đặt bát xuống, nhìn sang Tiểu Hà, đang đứng nhàn rỗi bên cạnh, bỗng muốn trêu chọc một phen, nói: “Tiểu Hà, cô giúp công tử cởi áo đi.” Tiểu Hà quả nhiên rất lanh lẹ, tôi vừa nói xong, cô nàng liền tiến tới đỡ Tử Thần, sắc mặt anh lập tức đổi màu, còn tôi nhanh chóng đi tới bưng bát cơm. Tôi biết rõ cậu thiếu gia này tâm tính rất thiện lương, sẽ không bảo tôi bỏ bát cơm tới hầu mình đâu. Tôi vừa ngồi vừa nhìn trộm anh, quả nhiên, khi Tiểu Hà giúp anh cởi áo, khuôn mặt thiếu gia kia đỏ như thoa son. Tôi nhịn lắm mới có thể không phun hết cháo trong miệng ra. Cởi xong áo ngoài, Tử Thần bất luận thế nào cũng không cởi áo trong, thấp giọng nói: “Tiểu Hà, cô trở về đi, ở đây có Hợp Hoan chăm sóc rồi.” Dứt lời, ngồi lên giường nhìn tôi ăn cơm.
Nếu có người chăm chăm nhìn, lại thêm có tật giật mình, nên không thể tự nhiên, cơm này ăn hết ngon, đành qua quýt lấp cho no bụng. Tiểu Hà dọn bàn, kêu hai người tới bưng đi. Một lát sau, hai gia nô bưng một thùng nước nóng tới, bảo là ông chủ phân phó để Hướng thiếu gia tắm rửa. Ta vừa nghe hai chữ tắm rửa liền lên tiếng: “Đại phu bảo không thể gặp nước.” Tử Thần ngồi trên giường, ung dung bảo: “Tay không gặp nước thôi, Hợp Hoan giúp tôi tắm vậy.” Tôi chỉ cảm thấy trong đầu ầm lên một tiếng, suýt nữa nhảy dựng, quay đầu nhìn Tử Thần, anh vẫn bình tĩnh nhìn tôi, cực kì tự nhiên. Nhưng tôi vô cùng mất tự nhiên đứng dậy, nhìn Tiểu Hà đang châm nước bên cạnh, thấy bảo cô nàng làm cũng không ổn. Ngoại trừ đứng ngẩn người ra, thật không biết nên làm thế nào.
Tiểu Hà lui ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa. Tiếng cửa đóng vang lên một tiếng cạch thì tim tôi cũng dộng ầm một tiếng. Tử Thần thân mặc trung y bước đến trước mặt tôi, cười hì hì bảo: “Hợp Hoan, mau giúp tôi cởi áo ra, nếu không nước nguội mất.” Tôi cắn răng không đáp, Tử Thần tiếp: “Hợp Hoan, sao cả đêm nay mặt cậu đỏ như vậy, nóng à? Không thì cậu cũng đi tắm đi?”
Tôi càng không nói được lời nào, so với lúc gặp bọn cướp thì trong lòng càng hoảng hơn.
Nửa buổi sau, Tử Thần bật cười, nói: “Hợp Hoan, tôi thấy dọc đường đi cậu cũng đổ nhiều mồ hôi rồi, mau mau đi tắm đi thôi, tôi ra ngoài đứng chờ cậu, nửa canh giờ sau sẽ vào, nếu cậu không tắm xong thì…”
Tôi vội hỏi: “Thiếu gia, vẫn là anh tắm đi.”
“Ồ, cậu đồng ý giúp tôi à?”
Tôi lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, sau đó khe khẽ thì thầm: “Nửa canh giờ sau là tắm xong rồi.”
Tử Thần cười đóng cửa lại, tim tôi cuối cùng cũng bình ổn trở lại, ban nãy đập thật mạnh, lồng ngực đau thật đau.