Đọc truyện Tiếu Tướng Quân – Chương 7
“Ngươi mới vô tâm, ta làm mặt nạ cho ngươi không phải để ngươi giả làm phụ thân ta, mau gỡ mặt nạ xuống, Linh Nhi!”
Lão phụ thân thở dài đến mức khoa trương, nhưng khi quay tròn một vòng thì lại biến thành một thiếu nữ thanh tú, khuôn mặt như đoá hoa sen hé nở trên mặt nước.
Tiếp đó, nàng cởi bỏ bộ y phục lão phụ thân, lộ ra một dáng người xinh đẹp tràn đầy sức sống, bộ y phục nhẹ nhàng gọn ghẽ mặc trên người rất thanh thoát, nhìn nàng thật giống như tiên nữ giáng trần.
“Đại sư tỷ, hiếm khi có cơ hội sử dụng thuật dịch dung, tỷ cho muội chơi thoả thích nha!” Thanh âm thô ách biến thành một giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo dễ nghe, tam sư muội Thuỷ Linh Nhi nháy đôi mắt thông minh xinh đẹp nhìn đại sư tỷ.
“Người đã đi xa rồi, muội dịch dung cho ai xem, hơn nữa cẩn thận một chút, coi chừng bại lộ thân phận đó nha?!”
“Haizzz, đúng vậy, người ta không được giỏi như sư tỷ, thoát cái là biến được thành khuôn mặt khác, còn muội chỉ dịch dung thành lão phụ thân và thanh âm thôi mà tốn quá trời công sức à!” Nàng thở dài, nghĩ chính mình sao kỳ quái, lúc nào cũng học không tốt được môn Thiên diện thuật.
“Nhưng muội có được khinh công đệ nhất thiên hạ! Đổi thành tỷ, tay chân lóng ngóng, học cả buổi không được, không có được ngộ tính cao như muội, chỉ có môn Thiên diện thuật tỷ mới dám kiêu ngạo mà thôi!”
“Khó trách, sư phụ muốn tuỳ theo tài năng tời đâu thì dạy mà, sư phụ xem chúng ta học được cái gì là dạy cái đó mà.” Thuỷ Linh Nhi chuyển chuyển đôi mắt đẹp, nhìn đại sư tỷ cười một cách gian tà…
“Cười cái gì chứ?” Tô Dung Nhi nhíu mày.
“Sư tỷ à, lúc đầu muội thấy tỷ thật là lạ nha, nếu không có việc gì sao không lập tức trở về Tiên sơn chứ, hoá ra là sư tỷ đã gặp nam nhân định mệnh của mình rồi phải không?”
Khuôn mặt Tô Dung Nhi bắt đầu đỏ lên, chất vấn: “Muội đi theo tỷ bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm, bắt đầu đi theo lúc hắn đang chữa thương cho tỷ trong sơn động thôi.”
Nghe xong nàng xấu hổ nói: “Sao lúc đó muội không hiện thân chứ?”
Thuỷ Linh Nhi cố ý kêu oan: “Muội cũng định hiện thân, nhưng thấy đại tỷ phu chăm sóc sư tỷ cẩn thận quá, muội xuất hiện không phải phá rối hai người sao?”
Nghe Linh Nhi nói xong, nàng làm bộ như muốn té xỉu, những chuyện nàng đùa với ‘tên đầu gỗ’ ven đường Thuỷ Linh Nhi đều thấy hết, rồi bây giờ lại gọi người ta là ‘đại tỷ phu’ luôn.
Tô Dung Nhi vẻ mặt ngựng ngùng không tự nhiên, đôi mắt tinh quái liếc sư muội một cái, vì che giấu xấu hổ nên nàng chuyển đề tài.
“Muội làm thế nào tìm ra được tỷ?”
“Tỷ còn nói! Không thấy tỷ, tìm khắp núi cũng không thấy bóng dáng, sư phụ lập tức phái muội xuống núi đi tìm, muội không ngừng tìm kiếm tỷ suốt một ngày một đêm, rốt cục tìm ra chính là dựa vào mùi thơm trên người tỷ!”
“Trên người tỷ có mùi ư?”
“Ba ngày liền, nhị sư tỷ nghiên cứu chế tạo ra một loại bột phấn có mùi đặc thù, nhị tỷ nói hương thơm của bột phấn đó người bình thường không ngửi được, chỉ có loài sóc ngửi được thôi!” Linh Nhi nói vừa xong, thì lập tức có một chú sóc nhỏ từ trên cây chạy xuống nhảy lên vai nàng.
Tô Dung Nhi bừng tỉnh đại ngộ: “Dược Nhi đem bột phấn bôi lên người tỷ?”
“Đại tỷ cũng biết nhị tỷ thích nhất là làm thí nghiệm mà!”
“Thối Dược Nhi, cư nhiên dám lấy ta làm vật thí nghiệm!”
Nói đến nhị sư muội Thi Dược Nhi, sở trường là dược thảo, các loại sách thuốc đã đọc qua là không bao giờ quên được, hơn nữa có khả năng ghi nhớ hàng trăm, hàng ngàn đặc thù công hiệu của dược thảo, nếu không có việc gì làm thì nàng thích nhất là làm thí nghiệm, hầm chế đan dược, sáng tạo các loại dược mới.
Dược không chứa độc tố, nàng chế thành linh đan diệu dược, dược có độc, nàng chế thành vũ khí phòng thân.
“Tỷ nên nghĩ là may mắn đi, nếu không nhờ như thế, chỉ sợ phải mất nhiều ngày muội vẫn chưa tìm được tỷ! Sư phụ rất lo cho tỷ, không tìm được tỷ, sư phụ chắc chắn sẽ tự mình xuống núi tìm đó, đi thôi, chúng ta mau trở về báo cho sư phụ biết đã bình an!”
Tô Dung Nhi lắc đầu: “Tỷ chưa muốn quay về!”
“Không quay về? Tỷ không phải là muốn…”
“Đương nhiên phải tìm hắn, hắn đã cứu tỷ, tỷ phải hồi báo cho hắn.”
Thuỷ Linh Nhi bỡn cợt đùa: “Lấy thân báo đáp đi.”
“Nha đầu chết tiệt kia, dám chọc ta.”
Dung Nhi muốn rượt theo thì Thuỷ Linh Nhi đã bay người khỏi mặt đất, thân thể đã trụ lêncành cây.
“Chính là sư phụ đã nói, nam nhân nhìn thấy gương mặt thật của tỷ, thì tỷ phải gả cho hắn, nếu không phải như thế, thì sư tỷ làm gì cùng hắn dây dư, đến nỗi lúc nãy còn luyến tiếc không muốn rời hắn đi như thế?”
“Chuyện này bây giờ nói quả thật còn sớm, lỡ như người ta đã có vợ và ba bốn nàng hầu, tỷ phải xác định trước một chút, sao có thể mơ hồ mà gả cho hắn!” Tô Dung Nhi không tự nhiên vuốt ve tóc, nghĩ bị tiểu sư muội nhìn thấy thì cảm thấy xấu hổ, lòng lúc này cũng bắt đầu lo lắng, vạn nhất hắn đã có thê tử thì làm sao bây giờ? Nghĩ vậy nàng cảm thấy trong lòng có điểm đau xót.
“Linh Nhi hiểu rồi, Linh Nhi sẽ trở về bẩm báo lại sư phụ, rồi sẽ lại đến tìm đại sư tỷ sau, à đúng rồi, túi gấm này sư tỷ mang theo đi, đây là đan dược mà nhị sư tỷ bào chế, có thể dùng được trong mọi tình huống đó.”
Tô Dung Nhi nhận túi gấm từ tay sư muội, gật gật đầu.
“Tỷ biết rồi, muội mau trở về đi!”
“Đại tỷ cẩn thận nha!” Nói xong Thuỷ Linh Nhi thả người, dễ dàng bay từ cành cây này qua thân cây khác.
Có khi điểm tự chỉ là một chiếc lá, nàng cũng dễ dàng phi người nhẹ nhàng như như một chú chim nhỏ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thân ảnh đã biến mất trong rừng cây.
Tô Dung Nhi đeo túi gấm vào bên người, nhặt bộ quần áo sư muội vừa để lại, đi đến phía sau gốc cây… chốc lát sau biến thành lão phụ thân đi ra, học cử chỉ của người đi đường, bắt đầu tìm kiếm phu quân của nàng.