Đọc truyện Tiểu Tử Tu Tiên – Chương 9: Lão Tổ Vương Gia
Vương Thành nhịn không được bật dậy múa vài quyền. Trong không khí loạn thành những tiếng vút vút như dao cắt. Có thể thấy trên nắm tay Vương Thành có một lớp khói mờ mờ, dấu hiệu linh khí phóng xuất đặc trưng của Ngưng Dịch Kỳ. Hắn nhịn không được cười to một tiếng:
– HA HA HA…
Sau lưng hắn bỗng xuất hiện một giọng mỉa mai:
– Ngươi cười cái gì?
Vương Thành giật mình xoay người lại nhìn nhưng lại không thấy bóng dáng của một ai nhưng hắn vẫn cung kính chắp tay:
– Ta chỉ là vui quá mà thôi, lão tổ tông có gì dạy bảo, xin cứ nói.
Giọng nói già nua thần bí có vẻ không vui:
– Hừ! Thật không có tiền đồ. Chỉ mới tấn cấp Ngưng Dịch Kỳ, đến linh lực còn chưa làm chủ được mà còn ở đó tự đắc.
Vương Thành xấu hổ nhận sai:
– Lão tổ nói phải, con xin khác ghi giáo huấn của người.
Tên Hội Chủ Cuồng Long Hội này nhìn giống như một con chó con vậy, có cho hắn an thêm gan hùm mật gấu thì hắn cũng không dám trả treo với vị lão tổ vốn là “ông nội của ông nội” của hắn. Qua bốn năm đời họ Vương, cứ tưởng lão bất tử này đã chầu tổ tiên rồi. Ai nghĩ Vương Kháp, một thành viên dòng chính họ Vương bị mất tích, đến bây giờ chỉ còn lại cái tên trong từ đường vậy mà còn sống nhăn, lại còn trở thành một tuyệt thế cao thủ trăm tuổi.
Nếu tính bối phận thì Vương Thành phải gọi Vương Kháp là thúc tổ. Nhưng Vương Thành cũng không ngu, bỏ đi chữ “Thúc” thì có thể kéo gần quan hệ hơn. Vả lại, đã qua mấy thế hệ, Vương Kháp cũng không từ chối cách gọi đó là được. Đây cũng là một bước thăm dò của Vương Thành, hắn khẳng định đến bảy phần là Vương Kháp không có sinh con đẻ cháu cái gì cả, vì nếu có cháu ruột thì hắn sẽ có khúc mắc ở vấn đề xưng hô dễ lộn xộn này ngay. Cơ hội trục lợi của Vương Thành từ đó càng nhiều hơn.
Cho nên mới nói, Vương Thành lỗ mãng, tục tằn cũng chỉ là cái vỏ bọc bề ngoài, để che giấu cái tâm cơ thâm trầm sâu sắc bên trong mà thôi. Đối với Vương Thành thì tên Dương Kiền kia lại tính là tuổi gì, có khi bị hắn đùa chết cũng không biết. Vấn đề hiện nay Vương thành để ý chính là lão bất tử Vương Kháp này muốn gì mà thôi.
Không có lý do gì tự nhiên một tên bỏ nhà ra đi hơn tám chục năm lại tự nhiên về nhận tổ quy tông nhàm chán như vậy. Chắc chắn phải có lý do, chỉ là Vương Thành thăm dò mãi mà chưa được mà thôi. Nếu nắm được lý do đó thì cũng dễ dàng cho tiền đồ của hắn về sau.
Bộp.
Một thẻ ngọc và một cây thương bay tới, theo quan tính Vương Thành giơ tay chộp lấy kèm theo đó là giọng nói của Vương Kháp:
– Đây là pháp kỹ: Thiết Thủ Thần Thương, luyện được năm thành thì có thể dùng thương khai kim phá thạch lấy một địch trăm. Còn thanh pháp khí Ngân Tuyết Thương làm từ Hàn Thiết tinh này sẽ khiến cho linh khí của ngươi phóng xuất ra hàn băng chân khí có tác dụng làm chậm, gây trở ngại cho địch thủ. Ngươi tự lo đi, có gì không hiểu ta sẽ bổ sung.
Nói xong thì không còn lên tiếng, giống như Vương Kháp đã đi mất. Để lại Vương Thành mừng rơn như cầm được hai bảo vật.
Trước nay hắn chỉ biết tu luyện để có một thân man lực được linh khí rèn thể, khi chiến đấu thì cùng lắm là những võ kỹ cơ bản. Có thể nói những lúc ấy hắn chẳng khác gì những con trâu đấu đơn thuần, nay có được một pháp khí và pháp kỹ này bảo sao hắn không vui. Chỉ riêng hàn băng khí có thể làm chậm của Ngân Tuyết Thương thì quá tuyệt vời. Giả sử hai người thực lực ngang nhau nhưng bên kia lại bị cản trở chậm lại dù chỉ một chút thôi cũng là rớt xuống hạ phong, có khi là thất bại. Nói như vậy có nghĩa là sau này Tô Kinh và Thiết Ba kia cũng không phải là đối thủ của hắn nữa. Nên điều này khác gì một trợ lực lớn cho Vương Thành để hắn tranh đấu mở rộng Cuồng Long Hội.
Phủ Thành Chủ, lúc này thành chủ Triệu Thiên Hùng không ngồi trên vị trí cao nhất trong sảnh mà đứng khúm núm như một con ễnh ương đổ mồ hôi giữa sảnh. Trên chủ vị là một trung niên tầm bốm lăm bốn mươi sáu tuổi, khí thế bật thiên cân, thân hình hơi lùn nhưng rắn chắc cộng thêm hắn đứng trên bậc thang cao nên Triệu Thiên Hùng nếu muốn nói chuyện cũng phải ngước lên. Nhưng Triệu Thiên Hùng dám người lên nhìn người này sao? Người này là Đinh chấp sự ở Phiên Thiên Phái, người nâng đỡ hắn làm Thành Chủ Cù La thành, cũng có khả năng một cước đạp Triệu Thiên Hùng rơi khỏi cái ghế thành chủ mà hắn đang ngồi.
Đinh chấp sự liếc mắt nói:
– Được rồi, ngồi một nhà cả, ngươi không cần khách sáo! Hôm nay ta giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng.
Triệu Thiên Hùng cung kính đáp:
– Nguyên ra sức vì ngài.
Hắn không nói nguyện ra sức vì bổn môn (Phiên Thiên Phái) mà nói nguyên ra sức cho họ Đinh, cũng đủ biết là Triệu Thiên Hùng thuộc phe cánh Đinh chấp sự, cũng có nghĩa Phiên Thiên Phái chia nhiều phe cánh tranh đấu nhau. Lòng trung thành không tập trung cùng một chỗ.
Cũng là một cách thể hiện lập trường của họ Triệu.
Đinh chấp sự hài lòng nói:
– Tốt, xong việc lần này, ta sẽ không bạc đãi nhà ngươi. Lần này bản môn ngoài việc chuẩn bị cho việc tuyển đệ tử còn dò la được tin tức quan trọng.
Nói xong, Đinh chấp sự dừng lại một chút rồi tiếp tục:
– Có vài tiểu tốt lâu la của Hắc Liên Giáo trà trộn vào địa bàn Phiên Thiên Phái ta, trong đó có Cù La thành này, mục đích chưa rõ. Cho nên lần này nếu chúng ta bắt được vài tên hỏi ra được tin tức gì thì cũng sẽ có công với bổn phái. Ngươi hiểu chứ?
Hắc Liên Giáo, một tiểu giáo ở biên cương tái ngoại, tín đồ chia làm nhiều cấp, chuyên thờ Hắc Liên Thánh Hỏa một loại dị hỏa thời cổ đại. Nghe nói mỗi lần loại dị hỏa này xuất hiện là Tu Chân Giới một lần xảy ra gió tanh mưa máu, cường giả rơi rụng như sao trời. Lần cuối cùng cũng rất lâu rồi, loại dị hỏa này xuất hiện đã tiêu diệt gần một nữa tu sĩ của tu chân giới, cuối cùng cũng bị đại năng của phe Chánh Đạo liên hợp phong ấn. Địa điểm phong ấn vốn là bí mật không một ai biết. Hắc Liên Giáo cũng từ đó biệt tích đến tái ngoại trở thành một tiểu giáo bị tu sĩ truy sát không ngừng. Không ngờ đến lúc này, Hắc Liên Giáo một lần nữa trỗi dậy, liệu tu chân giới còn yên ổn? Chẳng lẽ Hắc Liên Ma Hỏa đó lại hiện thế hay sao?
Triệu Thiên Hùng giật mình đánh thót, nhưng rất nhanh đã che giấu được. Hắn dứt khoát trả lời:
– Thuộc hạ tuân mệnh.
Đinh chấp sự hài lòng gật đâu nói:
– Không còn chuyện gì thì ngươi lui đi.
Triệu Thiên Hùng ngập ngừng một chút lại lấy ra một cái túi dâng lên cho Đinh chấp sự:
– Một chút hiếu kính, mong Đinh chấp sự nhận cho.
Đinh chấp sự vô tư nhận lấy cái túi và mở ra tại chỗ, nhìn vào một lát rồi gật đầu bảo:
– Tốt! Ngươi làm thành chủ cũng không dễ dàng gì, sau này có cơ hội ta sẽ…
đoạn sau hắn nói nhỏ vào tai Triệu Thiên Hùng làm Triệu Thành Chủ mừng quýnh mà gật đầu lia lịa:
– Tạ ơn Đinh chấp sự, ta sẽ không làm ngài thất vọng.
Trên một ngọn tiểu sơn cách Cù La Thành không xa, một bóng đen đang lao vun vút qua những hàng cây và bụi gai nhưng không để lại một dấu vết gì, nhìn tốc độ không khác một con báo trong rừng. Đến một gốc tối om, bóng đen kia dừng lại một chút và quay phắt lại, chắc chắn không phát hiện ra một ai thì mới đi tiếp. Một lúc sau bóng đen lại về đúng chỗ cũ, rõ ràng là hắn đã đi lòng vòng nhiều lần. Cuối cùng hắn đáp xuống một gốc cây, chui vào một bụi cỏ và mất tăm không không thấy ra. Được một lúc, một bóng đen khác nhịn không được đáp xuống gốc cây ấy tìm tòi nữa ngày không phát hiện ra gì thì bực mình hừ một tiếng và bỏ đi. Cách đó khoảng trăm mét có một cái hang nhỏ chỉ bằng nữa người chui qua, quả thật nhỏ như lỗ cho chui, vậy mà không biết sao trong hang lại rộng khoảng hai mươi mét có ba người đang ngồi với nhau, không biết bọn họ làm thế nào mà vào hang được. Trong hang tối om om không nhìn thấy cả ngón tay.
Kẻ đầu tiên lên tiếng:
– Có biết tên nào theo đuôi không?
Kẻ thứ hai giọng hơi gắt:
– Ngoài lũ Phiên Thiên ra thì còn ai, đây là địa bàn của bọn chúng mà.
Kẻ thứ ba im lặng không nói: (…)
Kẻ thứ hai lại lên tiếng:
– Mụ nội nhà nó, báo hại lão tử quanh co lòng vòng một hồi mới cắt được cái đuôi đó. Nếu không giờ này ta đã cùng Mân Mân của ta hé hé…
Kẻ thứ nhất lại lên tiếng:
– Nói chuyện nghiêm túc đi, đã dò la được gì chưa?
Kẻ thứ hai bực nhọc đáp:
– Dò la được cái gì chứ, chắc bên mấy thành kia cũng thế thôi. Tiểu Thư là một đại cao thủ, bỏ nhà ra đi lại còn biết dịch dung. Tìm kiếm thế này khác gì mò kim đáy bể.
Kẻ thứ ba im lặng nãy giờ bỗng cắt ngang:
– Không tìm được cũng phải tìm, tiểu thư là Thánh Nữ, không thể có chuyện gì, nếu có gì xảy ra, cái đầu của các ngươi mang lót đít là vừa.
Kẻ thứ nhất và thứ hai sợ hãi đồng thanh nói:
– Dạ! Tiểu nhân rõ.
Kẻ thứ ba hừ lạnh:
– Hừ! làm việc cho tốt, lần này tiểu thư ra ngoài có mang theo nhiều thứ… không được để mất.
Nói xong không chờ hai người kia trả lời đã biến mất như cô hồn dã quỷ.
Hai tên còn lại, mồ hôi chảy ròng ròng, cũng không dám nói thêm câu nào, chỉ sợ kẻ kia còn chưa đi, lỡ hớ câu nào là chết câu đó.
Mà lúc này, Trác Tru Trinh đang rơi vào tình cảnh dở khóc dở cười.
Trong phòng khách quý Thiết Kình Bang, Trác Tru Trinh, một tiểu tử sáu tuổi nhưng tâm hồn người lớn đang xem phim người lớn, đích thật là xem phim người lớn thứ thiệt. Người ta xem phim chỉ là bằng thị giác (mắt) và thính giác (tai) còn hắn thì xem phim bằng cả năm giác quan luôn. Vì sao ư? Sự tình vốn là thế này. Chương sau kể tiếp.