Đọc truyện Tiểu Tử Tu Tiên – Chương 7: Sóng Ngầm
Một tháng qua, ngoài hấp thu linh khí, Trác Tru Trinh không ngừng đè nén tu vi. Hắn chỉ tu luyện vũ kỹ để cũng cố căn cơ.
Nói là vũ kỹ, thực ra cũng chỉ là vài bộ quyền dùng để tôi thể mà các luyện khí tán tu sử dụng. Còn linh kỹ để vận dụng linh khí thì chỉ có các môn phái tu tiên mới có. Ngay cả Thiết Ba cũng chỉ biết sử dụng cương khí để luyện Đả Ngưu Quyền, Thất Bộ Quyền, Phách Sơn Chỉ… Nhất là Phách Sơn Chỉ, nói là phách sơn, chứ thực ra luyện thành thục đi nữa cũng chỉ là lợi dụng Cương khí dùng ngón tay phá cục đá to. Còn tu sĩ mới luyện thành thì chỉ đục được một lỗ trên cục đá.
Nhưng như vậy cũng là rất đáng sợ rồi, nếu như ngươi bị đục một lỗ trên người thì sao? Thì không chết cũng ngáp ngáp chứ sao nữa? Không tin à? Cứ lấy một thanh sắt mà tự đâm vào người sẽ rõ. Đó là chưa nói nạn nhân sẽ bị cương khí tàn phá nữa đấy.
Cương khí mặt dù không cách phóng xuất nhưng nếu có vật chất làm dẫn thì thì cũng có thể cách sơn đả ngưu. Vậy nên mới có môn Đả Ngưu Quyền. Nếu một tu sĩ có tu vi luyện khí trung kỳ có thể giết một hoặc hai con cọp thì luyện khí hậu kỳ có thể làm thịt mười con cọp, luyện khí cửu cấp lại càng có thể giết hàng chục con cọp một lần mà không bị mất một cọng da lông.
Còn phàm nhân ư, một con cọp cũng đủ nhai xương nhà ngươi không còn gì rồi.
Trình độ của Trác Tru Trinh lúc này đã khủng bố tới mức như một đứa trẻ có thể giết mười con cọp một lần mà không xây xát gì. Hắn xưa đâu bằng nay, cách nhau như trời cao với vực sâu.
Mọi việc nào có thể thuận lợi một đường. Những ngày vừa qua, dù cho Khò Khò dùng tụ linh ma trận trợ giúp thì cũng chỉ là tiết kiệm hao phí từ linh thạch mà Thiết Ba đưa cho.
Linh khí bên ngoài mong manh như vậy thì làm sao có thể kéo tu vi của Trác Tru Trinh lên được. Mà bây giờ thì linh thạch tồn trữ của Thiết Ba cũng không còn. Chẳng lẽ phải dùng đến linh thạch của Thiết Kình Bang? Chuyện rút củi đáy nồi là hắn không thể nào làm được rồi.
Hình như từ luyện khí hậu kỳ tiến cấp luyện khí đại viêm mãn là vô cùng khó khăn, tiêu tốn linh thạch phải nói là xa xỉ. Nghe nói ngay cả cái Cù La Thành này cũng chỉ có thành chủ là Luyện Khí Đại Viên Mãn duy nhất. Nguyên nhân do hắn là chấp sự của Phiên Thiên Phái, được môn phái bồi dưỡng mới có kết quả như vậy. Có thể nghĩ là đột phá tầng chín tiến vào tầng mười là cần một điều kiện gì đó mà hiện tại bọn hắn chưa biết.
Phàm nhân là người không có thiên tư dù có tu luyện cả đời cũng không cách nào nạp khí được. Họ thường gọi tu sĩ luyện khí kỳ là tiên trưởng hoặc là pháp sư. Thoát ra ngoài luyện khí kỳ thì được họ gọi là thượng tiên hoặc gọi chung là tiên nhân. Thường thì người có thiên tư nếu thổ nạp theo nạp khí quyết, không mất mười năm thì cũng mười lăm năm mới tiến vào luyện khí kỳ, còn thiên tư tốt một chút thì cần hai đến năm năm. Còn tiến cấp Luyện Khí hậu kỳ cũng mất ba mươi năm không phải nói chơi. Vậy mà thằng này mất chỉ hơn một tháng đã nằm ở luyện khí cửu cấp còn chê ít.
Cù La Thành có một thế lực hạng nhất là Phủ Thành Chủ và ba thế lực hạng hai là Cuồng Long Hội, Thiết Kình Bang và Lôi Phong Đường. Lúc này Đại Đương Gia của Lôi Phong Đường là Tô Kinh đang ngồi trên một chiếc bàn bằng cẩm mộc. Khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt linh động, tư thế uy nghi của kẻ lãnh đạo lâu năm dọa run những kẻ xung quanh, ngoại trừ hai tên.
Tên thứ nhất là Vương Thành, thân thể cao to, mặt lại trắng bóc như thư sinh, hai mắt lóe tinh quang và cương khí lộ ra đang gườm gườm với Tô Kinh. Rõ ràng cả hai đều là cao thủ Luyện Khí Cửu Cấp.
Tên thứ hai rõ ràng lại là Dương Kiền tư thế ung dung đôi môi mĩm cười lên giọng giảng hòa:
– Chư vị, việc lớn nên tính trước. Tốt nhất nên là giữ hòa khí.
Cả Vương Thành và Tô Kinh đang gườm gườm nhau nghe Dương Kiền nói vậy liếc nhau hừ một tiếng quay mặt đi. Oan gia thì ngõ hẹp sau này còn gặp nhau thôi.
Dương Kiền đại diện cho thế lực thứ tư là tam đại gia tộc trong Cù La Thành gồm: Trần Gia, Dương Gia, Vạn Gia. Tam Đại Gia tộc là một liên minh mới nổi nhằm chống lại thế chân vạc tam đại thế lực: Thiết Kình Bang, Cuồng Long Hội và Lôi Phong Đường.
Mặc dù Tam Đại Gia Tộc không có cao thủ Cửu Cấp Luyện Khí Kỳ nhưng cao thủ Bát Cấp Luyện Khí Kỳ lại áp đảo Tam đại thế lực. Cả ba gia tộc tổng cộng có mười hai Bát Cấp Luyện Khí.
Dương Kiền, chính là một trong thập nhị Bát Cấp Luyện Khí Kỳ của Tam Đại Gia Tộc, cũng từng là bằng hữu của Thiết Ba. Thiết Ba cũng vì chủ quan xem thường bằng hữu thua mình một cấp mà không đề phòng lòng người đa đoan mới rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Dương Kiền mở miệng tiếp tục:
– Việc quan trọng nhất hiện nay là Thiết Ba đã vẫn lạc. Thiết Kình Bang như rắn không đầu, lại không có cao thủ Cửu Cấp Luyện Khí Kỳ tọa trấn chỉ có hai tên Bát Cấp Luyện Khí Kỳ là Lỗ Hữu và Côn Nghiêm. Mà Côn Nghiêm thì đã quá bảy mươi, tuổi già sức yếu thế nên…
Nói đến đây thì hắn dừng lại để hai kẻ kia tính toán kế tiếp. Đây là chiêu bài dẫn dụ mà Dương Kiền thích nhất. Vương Thành là kẻ nóng nảy lên tiếng oang oang:
– Có rắm thì phóng, còn ở đó úp úp mở mở. Còn tưởng đẹp trai hơn ta nữa hả?
Dương Kiền tức cười nhưng vẫn nhịn đáp:
– Không dám, không dám, ngài đường đường là Hội chủ Cuồng Long Hội, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái và phong độ ngời ngời. Cả Cù La Thành này ai mà chẳng biết. Ta đây vẫn là cam bái hạ phong đi.
Dương Kiền vỗ mông ngựa xong thì không chỉ hắn mà cả hội trường ai cũng mắc ói. Nhìn cái mặt thư sinh gắn lên cái thân xác thô kệch kia thật là một kỳ quan tấu hài tự nhiên mà.
Nhưng kẻ nào dám lên tiếng cười hắn công khai? Hắn là Cửu Cấp Luyện Khí Kỳ mạnh nhất. Cả cái Cù La Thành này trừ thành chủ ra hắn là mạnh nhất. Không hiểu cái tên đầu óc ngu si mà tứ chi phát triển này vì sao có thể có một thân tu vi như vậy nữa.
Con ngựa Vương Thành vô sỉ cười toe toét khi được vỗ đít. Hắn khoái nhất là người ta khen hắn như thế. Vậy mà tên này vỗ đít mình một lần là ba phát: nào là ngọc thụ lâm phong, nào là anh tuấn tiêu sái, nào là phong độ ngời ngời. Thiệt là đã quá đi! Cười xong hắn thoải mái đưa bàn tay thô to như mặt ghế vỗ lên vai Dương Kiền mà khen:
– Tốt, tên này vậy mà cũng sáng mắt. Ta là ưa thích ngươi rồi đó. Ha ha ha…
Dương Kiền khuôn mặt nhăn nhó gượng cười:
– À! Đó là vinh hạnh của ta rồi.
Trong bụng hắn lại nghĩ: Con bò mộng này, có ngày ta làm thịt ngươi cho chó nó ăn. Hừ, cho một ít mặt mũi lại cứ tưởng mình là Sơn Tùng à, nhưng mồm thì thao thao:
– Hiện nay thời cơ diệt Thiết Kình Bang đã đến. Đáng lẽ ta là người đã diệt Thiết Ba nên cũng xong nhiệm vụ sau đó Tam Đại Gia Tộc sẽ không nhúng tay vào tranh chấp của các vị. Tuy nhiên, để tỏ lòng thành, chúng ta sẽ cùng chư vị tấn công Thiết Kình Bang. Nhưng là lợi tức cũng phải chia đều tỷ lệ 3/3 cho Tam Đại Gia Tộc chúng ta.
Vương Thành cùng Tô Kinh lên được địa vị ngày hôm nay thì đều là cáo già. Nếu cả hai diệt xong Thiết Kình Bang đến lúc chia trác địa bàn của Thiết Kình Bang, tranh giành lưỡng bại câu thương thì Tam Đại Gia Tộc ngư ông đắc lợi sao? Dù cho Phủ Thành Chủ lâu nay luôn duy trì trung lập cũng không tiện động chạm tam đại gia tộc. Hai tên Cửu Cấp Luyện Khí thì phải đáng lo hơn mười mấy tên bát cấp nhiều. Vả lại, đến khi diệt xong Thiết Kình Bang thì hai tên này sẽ bắt tay mà quét dọn luôn Tam Đại Gia tộc một thể, sau đó lại thanh toán nhau. Kẻ nào mạnh hơn thì độc bá. Nên cả hai gật đầu đồng ý.
– Tốt! Cuồng Long Hội ta đồng ý.
– Lôi Phong Đường ta cũng không ý kiến.
Dương Kiền cười thầm trong lòng. Hắn làm sao không biết tính toán của hai tên ác ôn này. Nhưng Phủ Thành Chủ nào đâu chỉ không muốn động chạm Tam Đại Gia Tộc mà còn muốn nâng đỡ Tam Đại Gia Tộc lên thay thế Tam Đại Thế Lực. Hắn nói:
– Vậy tiếp theo chúng ta cần bàn kế sách kỹ hơn. Đến hôm đó chúng ta sẽ…
Thành Chủ của Cù La Thành là Thập Cấp Luyện Khí Kỳ Đại Viên Mãn, tên là Triệu Thiên Hùng, cũng là chấp sự bên ngoài của Phiên Thiên Phái. Vì tu luyện hơn ba mươi năm mà không lết lên nổi Ngưng Dịch Kỳ đáng lẽ bị trục xuất ra khỏi tông môn, nhưng do có quan hệ họ hàng với một trưởng lão trong môn phái nên mới được điều ra ngoài làm chấp sự.
Dạo này tam đại thế lực phát triển quá nhanh, mà hắn do môn quy nên không tiện nhúng tay vào tranh chấp thế lực địa phương. Bởi vậy Phủ Thành Chủ đã không còn quản nổi ba thế lực bất trị, cống phẩm thì ngày càng ít. Tam Đại Thế Lực là không dám cắt cống phẩm cho Phiên Thiên Phái, nhưng quà hối lộ cho phủ thành chủ hàng năm lại hung hăng xén bớt.
Tham ô không được thuận lợi cho nên Triệu Thiên Hùng bất mãn lập kế đưa Tam Đại Gia Tộc lên thay. Lần va chạm này hắn chắc chắn sẽ đâm bị thóc chọc bị gạo, làm càng rối tinh càng tốt, lúc ấy hắn mới bí mật tham gia kiếm chác.
Triệu Thiên Hùng bệ vệ ngồi trên ghế thái sư phủ thành chủ, trong đầu yy nghĩ tới những ngày tháng tươi đẹp về sau mà đắc chí cười như đồ điên:
– Cũng là tên tiểu tử Dương Kiền lanh lợi hiến kế. Hé hé hé! xong việc chỉ cần giới thiệu một suất ký danh đệ tử cho hắn coi như xong.
Với tu vi của Dương Kiền thì dư giả đứng vào hàng ngũ ký danh đệ tử Phiên Thiên Phái. Có điều ngoại nhân không biết nhưng Triệu Thiên Hùng hắn lại là rõ ràng nhất. Đệ tử ký danh là công việc bổ củi, nấu cơm, tạp vụ,… chỉ khi thăng cấp Luyện Khí Đại Viên Mãn mới được gia nhập hàng ngũ đệ tử ngoại môn. Nếu tiến cấp lên Ngưng Dịch Kỳ trở thành cái gì tiên nhân tất nhiên sẽ là đệ tử nội môn. Còn nếu không ư? Thì sẽ bị đuổi về nhà, với tu vi Thập Cấp Luyện Khí cũng có thể tạo nên một gia tộc không tồi và bồi dưỡng con cháu sau này quay lại gia nhập Phiên Thiên Phái. Kẻ nào may mắn hoặc có quan hệ thì cũng như hắn được làm thành chủ một thành hoặc quản hạt một địa phương cho bản môn.
Khuôn mặt béo núc do những tháng ngày nhàn hạ của Triệu Thiên Hùng lúc này giật lên giật xuống. Lúc hắn cười trông thật khả ố.
Trận chiến này xem ra là không thể tránh khỏi rồi.