Đọc truyện Tiểu Tử Tu Tiên – Chương 40: Nạn cướp làng sen
Tùng Thái, thủ lĩnh sơn tặc tại Liên Hoa Sơn, đang vô cùng tức giận khi biết quỷ nữ gớm ghiếc từng gây cho đảng cướp của hắn sợ hãi bỏ của chạy lấy người tại làng Sen chỉ là một nông phụ tầm thường. Điều này khiến hắn phải đưa ra một quyết định lấy lại thể diện, cụ thể là giết người diệt khẩu. Nếu không, sự tình bị mấy tên xung quanh biết được thì sẽ cười vào cái mặt thối tha của hắn. Nhất là đệ đệ Tùng Dúi của hắn, là một tên ngạo mạn không coi anh trai ra gì. Khi cha mất, Dúi lên tiếng chỉ trích Thái vô năng không duy trì nổi cơ nghiệp cướp bóc của họ Tùng. Thái và Dúi trở mặt nhưng Thái lại không làm gì được Dúi vì thân tín của Dúi chiếm hết một nữa thế lực cha để lại. Cuối cùng Dúi dẫn người đi đánh chiếm núi bên cạnh xưng vương, trở thành thế lực mới nổi cạnh tranh với thế lực của Thái.
Lúc này, đội ngũ đảng cướp tập hợp ở gần làng Sen, bọn chúng có bốn mươi hai tên. Mặt tên nào tên nấy đều hung thần ác sát. Cũng phải thôi, lần trước bị “hố”, lần này phải lấy lại thể diện chứ. Không thể cứ” quê độ hoài được.
Tiểu Dã sau khi về thăm mẹ già thì bị ăn đòn tới tấp, nhưng hắn lại không oán than mà vui mừng lao vào ôm ác mẫu. Với hắn lúc này, ác mẫu như mẹ hiền, nghìn đấm trăm đá đều giống như vuốt ve đứa con lưu lạc vạn năm, nghìn năm cũng có thể là trăm triệu năm mới trở về.
Hắn ứa nước mắt, nước mũi dãi ra tùm lum, Xú Nương kinh tởm chùi nước mũi của Tiểu Dã dính trên mặt giờ trảo thủ lên cho thêm một cái tát như trời giáng:
– Bốp
Tiểu Dã lúc này bay ra hai cái răng, máu và nước mắt cùng nước mũi hoà chung với nhau tạo thành màu hồng nhạt văng tung toé khắp nơi. Hắn bụm mặt trở về với thực tại. Hắn nhớ trước khi đi sư phụ có nói:
– Đã trở lại cũng đừng nên hối hận, đau lòng hay mất mát cũng đừng gọi ta, ta đã không còn sức giúp ngươi nữa.
Không lẽ ý sư phụ là đây sao. Nhưng ta cảm thấy vui vẻ mà. Bị đánh, đôi khi cũng là một niềm hạnh phúc.
Nhưng hạnh phúc đôi khi cũng là bắt đầu cho một bi kịch.
Đoàn quân của đảng cướp đang tiến dần đến làng Sen. Chúng không đốt đuốc. Chúng âm thầm như lang sói rình rập con mồi yếu đuối kia.
Vẫn bài cũ, Xú Nương đánh mệt thì lại vào phòng ngủ, thức ăn trên bàn còn nghi ngút. Mấy ngày nay Tiểu Dã đi bụi bà vẫn nấu phần của hắn, hắn không về thì vẫn nấu, thừa thì làm phước cho đám chó mèo hoang ngoài kia.
Tiểu Dã ăn như hổ đói, chỉ vài phút là chén dĩa trên bàn sạch bong như mới rửa, tên này sức ăn thật kinh khủng.
Một tên cướp đã lẻn vào làng và dò la tình hình. Hắn rụt rè mò mẫm rình rập nhà Xú Nương. Hắn vẫn còn sợ cái nhan sắc đã khiến cho hắn tim đập chân run kia, quả thật là kinh hãi đến tận cùng. Con người có thể có ngoại hình như vậy sao chứ?
Tên này đang lấp ló bên ngoài thì nhìn thấy một bóng lưng đang cúi người chổng mông lên. Hắn không hiểu gì cả thì bỗng nhiên một âm thanh khủng khiếp nổ ra:
– Bủm
Tên cướp hả họng ngạc nhiên thì một luồng hơi tanh tưởi xộc thẳng vào mồm, xông thẳng lên não của hắn khiến cho bữa tối mà hắn ăn lúc nãy nhộn nhạo chực trào ra. Tên này có ngậm miệng nín nhịn (vì sợ lộ tẩy hành tùng) thì lại là tiếng nổ kinh hoàng kia.
– Bủm
Tên cướp bịt miệng lại, tâm hồn tổn thương cố gắng chịu đựng co thắt, gương mặt vặn vẹo, hai tay bịt miệng. Không khí ô nhiễm đến nổi không thể thở được.
– Bủm, bủm, bủm
– A, Đừng… ụa ụa ụa…
– Ai đó?
– Ụa ụa, khà khà. Ọc ọc
– Vị đại ca này không sao chứ? Không phải ăn bậy bạ cái gì rồi đó hả?
– Ta…
– Bủm…
– Ọc, hức, ụa ụa….
– A, ta xin lỗi, mới nãy ăn hơi nhiều nên…
Tên cướp xấu số mới mở miệng tính lấy hơi nín thở khi nãy lại lãnh trọn một hơi rắm vào mồm lăn quay ra bất tỉnh, mẹ cha nó, vũ khí sinh học này có thể giải tán biểu tình ấy chứ.
– Này này, không sao chứ?
Tiểu Dã hết hồn nhìn người kia le lưỡi trợn tròng bất tỉnh, hắn sợ hãi ăm tên này đi đại phu thì vấp phải cây đao.
– KENG
Thanh đao bay một vòng lên cao rồi lao xuống. Tiểu Dã thấy lưỡi đao bóng loáng đang rơi vào đầu mình lập tức vứt tên nạn nhân kia ra mà né sang bên. Thanh đao rơi xuống đất
– KENG
Lúc này thân thể tên cướp ngã xuống cái cần cổ đập ngay lưỡi đao bén ngót “bập” một phát tên xấu xố đi đời nhà ma. Cỗ đứt một đường, máu phun xối xả may mà toàn thây.
Vãi chưởng cho một kẻ xui xẻo.
Thực ra thì Hắc Ám chi thể cũng đủ khủng bố rồi. Thằng Tiểu Dã này vật vờ trong bóng tối “trăm triệu năm” nên đã khai mở một loại biến dị bị động thuộc thể chất Hắc Ám. Thể chất này lại có ảnh hưởng đến số mệnh kẻ khác, đó chính là Ám Vận chi thể. Tuy nhiên cái thể loại này lại kích hoạt bị động. Khi mà khí hắc ám tồn động trong cơ thể mang theo uế khí xui xẻo được giải phóng mà kẻ hít phải với lượng mức vừa đủ sẽ gặp vận đen hơn cả nhọ nồi. Vậy mới xảy ra cái chết lãng nhách của tên cướp, đó là còn may hắn không bị chết vì trực tiếp ngửi rắm, nếu không sợ rằng diêm vương cũng không dám tra hỏi mà ném hắn đi tắm rửa ở sông Nại Hà. Mà cái thế giới này có tồn tại địa ngục hay không còn chưa biết.
Những tên cướp may mắn còn lại ở phía ngoài đang nóng ruột chờ đợi đồng bọn mang tin tức về. Tên lâu la hỏi gã bên cạnh:
– Lão Quán sao đi lâu thế nhẩy? Có khi nào Lão tư thông với ả đàn bà kia không?
Tên còn lại nghe thế liền phun ra hết ngụm rượu đang uống ra ngoài. Hắn nôn oẹ liên tục nói:
– Đồng đại túc (chân to họ Đồng) à, ta thật khâm phục trí tưởng tượng của nhà ngươi. Ta hỏi này, nếu là người thì có muôn tư thông với ả đàn bà kia hay không?
Gã được gọi là Đồng đại túc kia nghe vậy vội bịt mồm ngăn nhưng mẫu thức ăn hồi tối chực trào ra. Hắn hít sâu nín thờ hồi lâu rồi nuốt từng mảng không khi xuống để ổn định vụ giác cho nên không kịp trả lời. Tên đồng bọn bĩu môi khinh bỉ nhìn hắn mỉa mai:
– Thế nào? Hiểu cái cảm giác kinh tởm đó rồi sao? Lần sau nói chuyện nên suy nghĩ kỹ một chút.
Đồng đại túc gật gù, hắn nghĩ đến cái cảnh đè cái thây ma ác phụ kia ra mà (…) Cứ nghĩ đến cái gương mặt đầy sợi thịt sần sùi bò lên hộp sọ người kia, cùng hốc mắt thao láo khiên cho hắn sợ hãi mất ngất đi. Lần trước, khi nhìn thấy khuôn mặt của Xú Bà Nương kia hắn là có dằn lòng mình đừng té xíu để lết về được đến hang ổ. Nói chi là hắn, ngay cả thủ lĩnh kia còn run rẩy tay chân khi nhìn thấy “mỹ nhân” có một không hai kia. Bây giờ dù biết ả kia là người nhưng vẫn chưa hết ám ảnh, đành sai người đi do la tình hình trước. Tên Lão Quán kia xui xẻo bốc trúng thăm trống đành run rẩy mò đi làm nhiệm vụ.
Lát nữa đây, khi tấn công làng Sen không biết ai sẽ nhận nhiệm vụ “xử” Xú Bà Nương kia nữa. Mà sao giờ nãy lão Quán chưa về nhẩy.
Đang trốn tránh và rình rập thì đám cướp bông nghe rừ trong làng hô to:
– Chết người rồi, chết người rồi… Có ai không?
Lũ cướp nghe hô hào liền cảm thấy không ổn, chẳng lẽ lão Quán bị dân làng phát hiện liền ra tay giết người? Không đươc, phải xông vào tiếp ứng lão Quán, nếu chỉ có một mình hắn thì sẽ nguy hiểm lắm. Thế là thủ lĩnh Tùng Thái gấp gáp ra lệnh:
– Tất cả xông lên!
– A! Xông lên, xông lên
Đảng cướp đằng đằng sát khí tay lăm lăm vũ khí bén ngoát lạnh lẽo dưới ánh trăng như bầy dã thú xông vào Làng Sen.
Ngôi làng yên bình giờ này đã hỗn loạn không chịu nổi. Bỗng dưng nghe tiếng kêu có người chết cả làng vội đốt đuốc chạy đến nhà Xú Bà Nương, nơi vang lên tiếng kêu gào.
Đội hộ vệ lành Sen nhanh chóng nhất phóng đến gia cư của Xú Bà nhìn thấy Tiểu Dã đang lay một cái xác lạ vừa gào thét. Xú Bà ngủ trong phòng nghe Tiểu Daz gào thét thì cho là hắn lên cơn khùng, bà liền cầm cái đòn gánh lao ra tính đập cho đứa con trời đánh này một trận, nhưng vừa đi ra liền thấy có người chết thibbaf liền bủn rủn tay chân
Mặt bà dù cho có giống quỷ thì bà cũng là người, lại là một người đàn bà thôn quê. Bã nào đã thấy cảnh giết người, người chết máu me như vậy, bà sợ xanh cả mật. Vội lắp bắp hỏi một câu vô nghĩa:
– Cái, cái gì thế?
Tiểu Dã đang tính trả lời thì đội tự vệ Làng Sen hộ tống Trưởng làng đến. Trưởng Lão già lão khoác cái áo dày vội hỏi:
– Chuyện gì xảy ra?
Tiểu Dã bình tĩnh trả lời:
– Ta không biết ta chưa thấy bao giờ, hắn tự ngã vào cây đao mà chết.
Dù sao thần hồn Tiễu Dã cũng qua Hắc Ám tôi luyện nên sau khi bất ngờ là người lấy lại tỉnh tảo nhanh nhất. Đối với hắn, Hắc ám trăm triệu năm còn không sợ thì sợ cái nỗi gì người chết. Cho dù là cái chết có ụp vào đầu hắn cũng chỉ là vâyn mà thôi. Trưởng Làng nghe trả lời liền ngạc nhiên lật cái xác lên hỏi và tự nói:
– Đao? Hả, tên này là cướp, lần trước hắn bị Xú Nương doạ sợ chạy ta còn nhớ mặt hắn. Vậy…
Trưởng làng là người chân chất nhưng không phải ngu, lão nhìn đội tự vệ, ánh mắt như biết nói.
Tên đội trưởng đội tự vệ Làng Sen là một đại hán khoảng 40 tuổi, thân người lực lưỡng, vai u thịt bắp, râu xoắn đầu đinh, như hiểu ra chuyện gì hắn giật mình hét to:
– Cướp tấn công mau lập công sự chiến đấu. Mau lên!
Cả đám dân làng nhốn nháo như ong vỡ tổ.
Lúc này ai cũng nghe bên ngoài có tiếng người hò hét, tiếng vũ khí va vào nhau, tiếng chân người đang lao nhanh vào Làng Sen.
Khoảng bốn mươi tên cướp làng Sen cả người và ngựa đã đến sát cổng làng mà công sự chiến đấu còn chưa được lập nên. Chúng dễ dàng xông vào Làng Sen chuẩn bị chém giết.
Đầu tháng cầu phiếu, ủng hộ truyện việt cái nào.