Tiểu Tử Tu Tiên

Chương 18: Tao ngộ phỉ tặc


Đọc truyện Tiểu Tử Tu Tiên – Chương 18: Tao ngộ phỉ tặc

Do Trác Tru Trinh là một đứa trẻ ốm yếu, bệnh tật nên ở trong khoang xe cùng hai nữ, đầu gối lên đùi Kiều Vân để nàng xoa đầu. Kiều Vân rất vui, nàng xem thiếu gia như em trai vậy, huống chi thiếu gia còn là chủ tử cứu nàng khỏi cảnh làm kỹ nữ. Nhìn khuôn mặt ốm yếu của thiếu gia khiến nàng đau xót trong lòng. Còn Ngọc Khuê thì vẫn không biết làm gì cứ vẫn cái bài xoa bóp giải mỏi mà làm tới. Trác Tru Trinh nằm hưởng thụ sướng quá thì ngủ thiếp đi, điển hình của mấy thằng dương v*t không hoạt động được (hay còn gọi là liệt dương).

Qua hẻm núi hiểm trở. hai bên là vách đá cao chót vót thì đoàn người Trác Tru Trinh và Ngữ Bán Sơn bèn dừng lại vểnh tai lên lắng nghe. Ngữ Bán Sơn nói:

– Phía trước có tiếng giao tranh. Tạm dừng lại đã. Tứ đệ lên xem chuyện gì.

Ngữ Bán Thao gật đầu phóng lên trước. Hắn là người nhanh nhất trong các huynh đệ nên được giao cho nhiệm vụ trinh sát, thám thính. Lát sau, Ngữ Bán Thao chạy về nói:

– Phía trước hình như có một thương đoàn gặp cướp, hai bên đang giằng co rất máu. Chúng ta có nên…

Ngữ Bán Thanh cắt ngang:

– Việc không liên quan đến ta. Kệ họ đi.

Mọi người nghe có lý nên bèn chờ đợi. Ngữ Bán Lâm hỏi:

– Nếu bên thương đoàn chiến thắng thì sao?

Ngữ Bán Thanh cười nói:

– Khả năng này khá thấp nhưng nếu thắng thì chắc cũng thắng thảm mà thôi, có lẽ họ sẽ rút về Từ Vu Thành, còn ngược lại nếu thổ phỉ thắng thì sẽ đến lượt chúng ta cướp lại của chúng ha ha ha.

Năm anh em nhà này điển hình không phải người tốt. Cả đoàn đang nói chuyện vui vẻ chưa được bao lâu thì thấy phía trước có một chiếc xe ngựa chạy đến, còn phía sau là năm tên cướp bặm trợn cầm vũ khí lăm le đuổi theo.

Lão Nhị Ngữ Bán Hải cười như điên:


– Ha Ha Ha.

Lão Ngũ Ngữ Bán Thanh sầm mặt tức tối chửi:

– Con bà nó! Muốn yên thân cũng không được.

Lúc này chiếc xe ngựa chạy gần đến thì bên phía Ngũ Bá Đao liền nhường một lối nhỏ cho chiếc xe đó chạy qua. Cứ thế đám cướp phía sau cũng chạy theo qua. Chuyện đáng lẽ không có gì nếu tên phía sau cùng không dí cây chùy gai chỉa vào mặt đám Ngũ Bá Đao nói:

– Liệu hồn chờ ở đây bọn ta sẽ quay…

Bốp,

Chữ “lại” chưa kịp nói xong trên mặt đã bị ăn một cái một cước ngã bật ra sau. Đến con ngựa cũng giật mình sợ hãi không kịp chạy tiếp. Bốn tên đồng bọn thấy thế quay ngoắc lại chưa kịp làm gì liền bị bốn huynh đệ còn lại của Ngũ Bá Đao đá rớt xuống ngựa.

Chưa đầy hai phút năm tên bị trói gô lại, tên chọc giận Ngữ Bán Thanh thì thảm nhất cả mồm máu không, lại bị nhét vải téc cả quai hàm.

Lúc này chiếc xe kia quay lại, trên xe bước xuống một năm một nữ. Nam khoảng mười lăm, nữ khoảng mười sáu. Cả hai quỳ xuống cầu xin:

– Xin chư vị anh hùng cứu cha ta và ông nội ta, bọn ta cắn cỏ gặm vành đội ơn.

Vừa nói chuyện vừa khóc lóc, cơ hồ rất gấp gáp, nếu chậm một giây thì người thân của họ sẽ nguy hiểm thêm một giây. Họ dập đầu đến tóe máu, chứng tỏ họ khủng hoảng, sợ hãi và gấp gáp vô cùng. Lúc này Trác Tru Trinh nghe bên ngoài ồn ào nên cùng hai nữ xuống xe xem chuyện gì. Thấy cảnh máu me khổ sở của hai người nọ thì mới hỏi:

– Ngữ Bá Bá, có chuyện xảy ra gì vậy?


Ngữ Bán Sơn thuật lại đầu đuôi sự việc.

Hai người kia thấy thời gian không còn nhiều nên vừa quỳ vừa lết đến dưới chân Trác Tru Trinh mà cầu xin. Như là bọn họ biết Trác Tru Trinh là người quan trọng nhất ở đây, lại là con nít nên dễ mềm lòng.

Ngọc Khuê nhút nhát nên ko nói gì, việc này tùy thiếu gia xử lý. Kiều Vân định lên tiếng nhưng ngẫm lại mình cũng mới vừa được thiếu gia cứu ra thì lấy thân phận gì xin xỏ thiếu gia làm này kia.

Trác Tru Trinh ngâm nghĩ một lát liền nói với Ngữ Bán Sơn:

– Bá bá thấy phải làm sao đây?

Hắn không nói: “phiền bá bá” hay là “bá bá nên giúp họ” kiểu như sai phái mà là hỏi ý kiến, đây là thể hiện sự tôn trọng và dựa dẫm, điều này làm Ngữ Bán Sơn càng hài lòng nói:

– Được rồi, Ngũ đệ ở lại bảo vệ mọi người, còn các đệ theo ta cứu người.

Nói xong bốn người chuẩn bị phóng đi thì Trác Tru Trinh ngăn lại lại nói:

– Bá bá à! Tại sao chúng ta phải cứu người?

Cả đám ngỡ ngàng, nghệt cái mặt ra. Ngữ Bán Sơn hơi sẵn giọng:

– Không cứu người chẳng lẽ đứng nhìn?


Trác Tru Trinh bình thản nói:

– Ta hỏi các người, có lý nào năm tên to cao chạy một đoạn dài như vậy lại không bắt kịp hai đứa nhỏ mười mấy tuổi chưa trưởng thành đầy đủ?

Hắn dùng hai chữ “đứa nhỏ” mà không nhìn lại mình chỉ có sáu tuổi mà thôi. Mọi người lúc này mới ngờ ngợ ra chuyện gì. Trác Tru Trinh lại nói:

– Con nhà gia thế thiên kim cùng công tử có thể dễ dàng van xin như vậy sao?

Nói xong dừng lại một chút để mọi người suy nghĩ lại tiếp tục:

– Như vậy thì cũng thôi, nhưng bò lết như vậy thì hơi quá, lại còn máu trên trán họ màu hơi tươi hồng, các người không để ý sao?

Cặp năm nữ đang sụt sùi vừa nghe Trác Tru Trinh nói xong liền ngồi dậy rút trủy thủ kề ngay cổ người gần nhất, tất nhiên là tên nhóc lùn tịt Trác Tru Trinh. Bọn họ cũng nhận ra tiểu tử này là người quan trọng. Do họ ở gần Trác Tru Trinh nên Ngũ Bá Đao không kịp trở tay. Ngữ Bán Sơn lúc này mới hoàng hồn quát:

– Thả người!

Ả đàn bà tư thế quỳ một chân, một tay vòng ra trước ngực Trác tiểu tử ôm ghì vào người của ả, tư thế này trói chặt hai tay và nữa thân trên Trác Tiểu Tử, tay kia kè thanh trủy thủ. Mọi người hoảng loạn, nhìn Trác Tiểu Tử bị nghẹt thở đến mực đỏ cả mặt. Ngữ Bán Sơn hoảng sợ mới quát như thế, tên nam tử liền cười ha hả nói:

– Thả người? Bọn ta đâu có ngu hay đầu ngươi toàn nước mà phát ngôn như vậy?

Ngữ Bán Sơn thấy Trác tiểu tử mặt đỏ như máu, đôi mắt lờ đờ như gần tắt thở liền gấp gáp quát:

– Có gì từ từ nói mau mau lỏng tay, nó chỉ là một đứa nhỏ, ngươi sắp làm nó tắt thở…

Ả đàn bà giật mình nhìn lại quả nhiên như người kia nói liền hơi nới lỏng khống chế.

Nhưng mà, Trác Tru Trinh lại thầm chửi to “Đồ ngu, đồ óc bã đậu, đồ phá đám”. Lúc bị khống chế thì tên nhóc này cảm thấy đằng sau mình có hai vật mềm mại cùng mùi hương nữ nhân phả vào mũi làm hắn sảng khoái đến mơ màng. Không ngờ cái bộ ngực của ả phỉ tặc này to vãi chưởng, đây là ả mới khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nếu ả mà lớn hơn nữa thì sao? Trác Tru Trinh có xúc cảm muốn bắt ả về làm “vú em”. Lại còn đi ăn cướp mà người thơm thế, chắc cả ngày ngâm người vào trong thùng nước quế, mùi vị cứ như cục thịt bò ướp ngũ vị hương. Cha chả, hắn chỉ muốn quay lại căn một phát cho đã thèm. Lại còn, cái gì kia, đành là thời buổi này không có sản suất áo ngực nhưng ngươi cũng không nên thả rông thế kia chứ. Ta có thể cảm nhận hai cái núm nó cọ xát sau gáy, dù là qua một lớp vải nhưng lại càng kích thích. Cái con mẹ nó, ngươi có hiểu cảm giác bị khống chế mà kích tình như vậy là vi diệu như thế nào không? Đâu phải lúc nào cũng được như thế mày. Ta bị kích thích máu lên não mới đỏ mặt chứ có nghẹt con mẹ nó thở hồi nào, mắt ta lim dim vì hưởng thụ chứ không phải lờ đờ như ngươi nghĩ. Con bà nó đồ bá bá phá đám.


Ngữ Bán Sơn mà biết Trác Tru Trinh nghĩ gì thì chắc hắn không do dự mà đạp một phát chết tươi cái tên tiểu dâm tặc vô liêm sỉ Trác Tru Trinh này ngay. Thật là đồ vô ơn bội nghĩa, vì sắc mà quên vị bá bá tốt như vậy. Hoặc có khi Ngữ Bán Sơn để cho ả phỉ tặc kia làm thịt luôn thằng nhóc này.

Ả phỉ tặc vừa thả lỏng không chế thì Trác Tru Trinh liền lắc đầu ngoầy ngoậy mà gào lên:

– Ngữ Bá Bá đừng qua đây, ả ta làm thịt con mất.

La thì la thế chứ hắn chỉ thuận miệng nói nhảm, sau gáy cọ qua cọ lại đầu vếu mà trong óc hô to:

– Sướng vật vã!

Còn ả phỉ tặc thì đầu vếu bị thằng nhóc lắc đầu cạ qua cạ lại làm nhột nhạt khó chịu, mặt mày đỏ phừng phừng, thẩm tự phỉ báng mình vì “lứng sảng”. Ngữ Bán Sơn thì thấy Trác tiểu tử hoảng sợ la lớn, sợ hắn có mệnh hệ gì nên càng mất bình tĩnh. Lão nhìn thấy ả phỉ tặc đỏ mặt tưởng ả tức giận mất kiên nhẫn bèn cả kinh nói gấp:

– Ngươi muốn gì thì bĩnh tĩnh lại, nó chỉ là một thằng nhóc. Không có tội tình gì.

Thằng nhóc “không có tội tình gì” thì như đang phê hàng ngữa cổ về sau ép mạnh vào ngực nữ phỉ tặc mà gào lên:

– Làm ơn, ta sợ dao hu hu hu, nó bén quá.

Vừa gào vừa lắc cổ qua lại, mặc dù lưỡi trủy thủ cách cổ hắn đến 2 lóng tay. Ả phỉ tặc là nữ nhân mới lớn, lúc này bị tiểu dâm dê cọ cho “lứng sảng” thì trong đầu trống rỗng, cố kìm cảm xúc “bậy bạ” trồi lên. Thế nhưng vì Khò Khò chơi ác thông qua gáy Trác Dâm Dê mà phóng vài tia tĩnh điện luồn qua lớp áo mà xông vào kích thích đầu vếu của ả phỉ tặc làm cho bộ ngực của ả cứ giật giật. Ả rõ ràng nghe tiếng “tí tách” hoặc “xẹt xẹt” rất nhỏ của tĩnh điện nhưng lại không hiểu gì. Và cũng do tĩnh điện mà y phục của ả có lực hít làm lông măng khu vực nhạy cảm phía trên của ả dựng đứng làm ả nổi da gà.

Do sự kích thích quá độ mang tính “khoa học hiện đại” mà Khò Khò mang lại, thiếu chút nữa ả rên rỉ thành tiếng. Ả cảm nhận phía dưới của mình bắt đầu ri rỉ và trơn ướt. Điều này làm ả xấu hổ vô cùng, nhưng đang lúc cấp bách nên ả không thể thả tiểu tử này ra mà chỉ quát to với Trác Tru Trinh:

– Đứng im. không ta xử luôn ngươi bây giờ.

Vừa nói vừa đưa lưỡi trủy thủ dí sát vào cổ Trác Tru Trinh. Vô tình, ả tiếp tục ghì đầu nhóc này vào ngực mình. Nhưng chính vì vậy mà Trác Tru Trinh không dám lắc đầu nữa. Mẹ bà! có mà lắc nữa thì lưỡi trủy thủ nó cứa vào cuống họng thì chết tươi.

*Cầu một kim phiếu đề cử hay vài linh thạch để tu luyện. Mong các đạo hữu ủng hộ kẻ nghèo nàn này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.