Đọc truyện Tiểu Trượng Phu – Chương 41
Edit: Tiếu Tử Kỳ + Beta: Vy Vy
“Đại ca, đệ muốn tới nơi xảy ra chuyện xem xét lại xem có bỏ sót thứ gì không, có lẽ trong lúc đó lơ đãng mà quên mất các dấu chân ngựa còn lưu lại?”
Vị trí y té xuống ngày đó quả thật có chút khác thường, người bày bố thế trận bát quái ngũ hành trong cánh rừng này nếu không phải là người có kinh nghiệm thường xuyên thực hiện việc này thì không có khả năng trong thời gian ngắn mà có thể thiết kế được một thế trận như thế, nếu đã nhọc lòng hao tổn tâm trí lập ra trận pháp này thế mà phải hủy đi thì quả là đáng tiếc, y nghĩ tới người đó chắc chắn sẽ tìm cách để giữ lại cho bằng được. Có lẽ từ thủ pháp bài trí trận pháp mà điều tra ra manh mối gì thì sao?
Đạo lý quan trọng hàng đầu của trận pháp là phải có hậu, huynh đệ Liễu gia đều cùng nghĩ về một vấn đề.
Tuy rằng Liễu Thanh Vân trước đó từng tới đây điều tra qua, nhưng mà sở trường tinh thông của hắn không phải là mấy thứ này, chỉ biết than là không thể từ trong thủ pháp bày trận mà tìm ra sơ hở được. Ba huynh đệ Liễu gia bọn họ, ai ai cũng có sở trường riêng của mình cả. Lão đại thì thiên về võ công cùng với pháp trị, phàm là những quận huyện từng được hắn nhậm chức quản lí qua, thì hắn đều được khen ngợi là người có phẩm đức chính trực. Lão nhị cũng rất tinh thông trận pháp cùng với binh pháp, đó là khả năng trời phú. Lão tam phong lưu thành tính, suốt ngày say sưa với việc hóng gió ngắm trăng, vẽ tranh viết chữ, nhưng đối với việc nghiên cứu, chế tạo các loại dược liệu kì quái thì lại khiến cho ngay cả sư phụ của hắn cũng phải ngả mũ chào thua.
Thay ra trang phục nhẹ nhàng, cũng không muốn gây kinh động tới những người khác mà nhẹ nhàng đi ra ngoài, nhờ vào ánh trăng mà có thể vượt qua được vòng vây tuần tra phòng thủ của tiểu đội tiên phong nước Liêu, Liễu Thanh Vân cùng Liễu Dật Hiên hai người này quả là tài cao hơn ngươi những cũng quá to gan lớn mật.
Ánh trăng rất sáng, nhưng chỉ lại khiến cho cánh rừng này trở nên càng âm u, tối tăm, tuyết phủ trên những tán lá tạo nên những miếng băng mỏng. Dưới lớp tuyết trắng, ẩn dấu không ít âm mưu bẩn thỉu? Có thật sự trong sạch không vấy bẩn hay không, có ẩn chứa bí mật gì hay không? Liệu có người nào biết đến không?
Đã từng sẩy chân nên Liễu Dật Hiên lần này xuống dưới rất từ tốn cẩn thận, bọn họ tìm kiếm mất hơn một canh giờ, tuy rằng chuyện này tưởng chừng như là rất rắc rối, nhưng kỳ thật cánh rừng này cũng không quá lớn, hai người nhanh chóng tìm qua hết một lượt, không hề phát hiện ra thứ gì mới liếc nhìn nhau một cái, Liễu Dật Hiên hiện giờ công lực còn rất kém trong một thời gian ngắn thi triển khinh công, tiến hành công việc điều tra trên phạm vi không nhỏ, khiến cho y đổ không ít mồ hôi.
Đem những nơi hai người đã đi qua tập hợp lại, cho ra được một bức tranh ngũ hành kì quái, Liễu Dật Hiên ngồi xổm xuống đúng chỗ vách đá mà mình ngã xuống lần trước, vò đầu bứt tai vắt óc suy nghĩ, ánh mắt của Liễu Thanh Vân lại liếc thấy một thân ảnh bận hồng y lúc ẩn lúc hiện.
“……”
Bóng người vận hồng y kia dù có hóa thành tro hắn cũng có thể nhận ra được, chính là người vừa xinh đẹp vừa độc ác như độc xà Gia Luật Hồng Cơ.
Liễu Thanh Vân thấy đệ đệ mình loay hoay viết vẽ gì đó trên nền đất phủ đầy tuyết, suy tính rằng lúc đó người này phải đứng ở vị trí này, ngoài người nào có khả năng hoàn thành âm mưu này nhất, còn có chuyện gì cũng sẽ không kinh động tới hắn, chân lại nhẹ dẫm, thân thể liền có thể thoát ra bên ngoài, xa xa nhìn tới bóng lưng của người hấp dẫn kia, nhìn thấy hắn như sắp có quỷ kế gì đó, dù sao cánh rừng này cũng không lớn, nếu Dật Hiên gặp chuyện nguy hiểm gì thì chính bản thân mình cũng có thể chống cự được một lúc, với khả năng nhĩ lực cùng khinh công, nhất định là có thể tới tương trợ kịp lúc..
Âm thầm đi theo bóng người kia, thấy hắn tới một mảnh đất trống, không thể mai phục được gì, sau đó liền nhìn hai bên trái phải thấy dường như là không có chuyện gì liền đi ra ngoài, nhìn thấy hướng hắn đi chính là hướng quân doanh của quân Liêu.
Mặc dù luôn thấy khó hiểu, là hắn luôn thích giở trò hay làm việc trong bí mật, vì sao hôm nay lại đột nhiên muốn tới quân doanh, nghĩ tới liền không khỏi cười khổ. Chuyện mình cùng đệ đệ quay trở về quân doanh bí mật như vậy nhưng lại không thể nào lừa được người này, người này sớm đã biết rất rõ mọi hành tung của hắn, nhưng lại không hề theo dõi cũng không hề quan tâm tới?
Hắn đối với mình luôn có một loại chấp niệm kì quái, chỉ là lúc trước mình cứu hắn vì thấy hắn là một hài tử đáng thương, sau đó dần dần phát hiện ra hắn không hề đơn giản như những gì mình đã tưởng tượng. Từ đó mới sinh ra tâm lý cảnh giác mà đuổi hắn đi, hiện tại lại bị phần tình cảm giống như là nghiệp duyên dây dưa không dứt, cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà cười khổ thôi.