Tiểu Trư Tầm Thân Ký

Chương 28: Hạnh phúc


Đọc truyện Tiểu Trư Tầm Thân Ký – Chương 28: Hạnh phúc

Lúc Tiểu Trư mặc y phục tử tế, hắn mới dám quay mặt lại, thật tình hỏi: “Tiểu Trư, ngươi thành thật nói cho ta, còn gì giấu ta không?”

Tiểu Trư kỳ quái nói: “Ta đâu có giấu diếm ngươi?”

“Ngươi nói gia gia qua đời, ngươi là cô nhi.”

“Không sai a.”Gia gia đã chết rồi.

“Ngươi không có bất kỳ thân nhân nào.”

“Đúng vậy.”Long Ẩn không tính là thân nhân.

“Ngươi không có tiền.”

“Đúng vậy.”Tiền Long Ẩn không phải tiền của y, hơn nữa Tiểu Trư còn hỏi qua Đỗ Ninh, không phải là đồ của mình có phải không nên cầm.

“Nhưng …”Đỗ Ninh cũng cảm thấy Tiểu Trư nói cũng không sai, nhưng vì cái gì hắn vẫn có cảm giác bị lừa gạt? Hơn nữa là…

“Lan công tử đối với ngươi… Ừ, dụng tâm như vậy, ngươi vẫn luôn ra vẻ cái gì cũng không hiểu, nhưng là…”Nhưng mới vừa rồi cái gì cũng biết! Đỗ Ninh hiện tại nhớ tới, vẫn mặt đỏ tim đập không ngừng.

“Ta mặc kệ hắn a, nếu ta cái gì cũng hiểu, hắn càng được voi đòi tiên đi.”Tiểu Trư nói: “Ngươi thích ở đó làm cơm cho người ta ăn, ta không muốn khiến ngươi mất hứng a.”

Mắt Đỗ Ninh nóng lên, cơ hồ lại sắp rơi lệ. Tiểu Trư, thì ra là toàn tâm toàn ý chiếu cố hắn nha.

“Vậy ngươi… Ngươi học được… Những thứ này…ở đâu” thanh âm Đỗ Ninh nho nhỏ.

“Hầu Tử dạy a.”


Đỗ Ninh suýt nữa hiểu sai, may mà lập tức hiểu được “Hầu” này không phải hầu kia, cười lên: “Kia chính là hảo bằng hữu của chủ nhân ngươi.”

“Đúng vậy.”Tiểu Trư dẫn Đỗ Ninh tới thư phòng, lấy ra một cái hộp gỗ tử đàn rất lớn nạm vàng khảm ngọc tinh mỹ, đặt trên bàn đá.

“Đây là cái gì?”

“Ngươi xem một chút, chơi rất vui.”Tiểu Trư hăng hái bừng bừng mở nắp hộp ra, lấy ra một xấp tranh vẽ trên lụa, Đỗ Ninh vừa nhìn, mặt đỏ tía tai.

“Cái này!”

“Vẽ không tệ đi? Tay Hầu Tử rất khéo léo.”Tiểu Trư hơi có chút hoài niệm, dù sao lúc Tiểu Hầu Tử vừa tới, y cũng ăn ké không ít thức ăn ngon, dĩ nhiên, hắn làm đồ ăn không bằng Đỗ Ninh, Tiểu Trư rất hài lòng, y rất hài lòng với Đỗ Ninh, chiếu theo điểm này mà nói, y rốt cục vượt qua Long Ẩn.

“Làm sao ngươi học những thứ này!”Đỗ Ninh tức giận, tại sao dạy y viết mấy trang chữ khó khăn như vậy, mà nhìn cái này Tiểu Trư liền hứng trí bừng bừng.

“Ngươi không vui sao?”Tiểu Trư kỳ quái.

“Không! … Cũng không phải.”Cái này trả lời thế nào cho phải?

“Đây là chuyện phi thường trọng yếu a, không học tốt, ngươi sẽ không cảm giác hạnh phúc, cũng sẽ không theo ta lâu dài, chỉ có làm cho ngươi vô cùng thoải mái, vô cùng thoải mái, mới có thể yêu ta hơn, làm cơm ngon cho ta ăn, vĩnh viễn không rời khỏi ta.”Tiểu Trư nghiêm túc nói.

Đỗ Ninh há hốc mồm cứng lưỡi: “Ngươi, ngươi có được lý luận này từ đâu?”

“Hầu Tử nói.”

Đỗ Ninh hận này con khỉ này!


Nhưng mà vài ngày sau, Đỗ Ninh liền chầm chậm tha thứ kia con khỉ kia, bởi vì, cái lý luận kia tựa hồ rất có đạo lý…

* * * * * *

Hôm nay Lan Tử Hàng vừa phát một trận nóng nảy, gần đây làm sao cảm thấyrất bực tức!

Quản sự và hạ nhân cũng nơm nớp lo sợ lui ra ngoài, Lan Tử Hàng một mình sinh buồn bực.

Đột nhiên có người gõ cửa, Lan Tử Hàng cả giận nói: “Cút! Không phải nói không cho tới phiền ta!”

Ngoài cửa một cái thanh âm quen thuộc nói: “Tới trả tiền.”

Lan Tử Hàng nhảy dựng lên, nhảy lên đi ra mở cửa, Tiểu Trư tay không, tùy tùy tiện tiện đứng ở nơi đó.

“Ngươi!”Lan Tử Hàng mừng rỡ, nhưng ngay sau đó sắc mặt lạnh đi, ngạo mạn nói: “Ngươi còn tới làm gì?”

“Trả tiền ngươi.”Đỗ Ninh trả lời, Lan Tử Hàng lúc này mới nhìn thấy hắn đứng bên cạnh, mấy ngày không gặp, làm sao hắn đột nhiên giống như thay đổi, nụ cười thân thiết, mặt mày rạng rỡ.

Lan Tử Hàng nghiêng mắt nhìn Tiểu Trư một cái, lập tức sẽ hiểu mấu chốt trong chuyện này, trong lòng một dòng nước chua ứa ra đi lên, ánh mắt hung ác. Tiểu Trư đi qua một bước bên cạnh Đỗ Ninh, không lộ dấu vết, bảo vệ hắn, bình tĩnh nhìn Lan Tử Hàng, từ trên lưng tháo xuống một cái bọc nhỏ, đưa tới.

“Lan công tử, đây là ba trăm lượng vàng, bằng ba ngàn năm trăm lượng bạc của ngươi.”Đỗ Ninh giải thích. Mặc dù yêu cầu của Lan Tử Hàng tương đối vô lý, nhưng Tiểu Trư không phản đối đưa tiền cho hắn, dù sao Long Ẩn nói có thể tùy tiện dùng, thứ màu vàng này, trong khố phòng có không ít.

Lan Tử Hàng sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm bọn họ, hai người kia, hắn hao hết tâm cơ,vậy mà vẫn tách không ra, thật sự rất thất bại.

Hắn không quen cảm giác như thế, cười lạnh nói: “Chúc mừng nhị vị.”


Đỗ Ninh đỏ mặt, Tiểu Trư gật đầu.

“Hắn thật sự tốt như vậy, đáng để ngươi vứt bỏ mọi thứ có thể nhận được ở chỗ của ta?”Lan Tử Hàng không phục, nếu nói nấu cơm, hảo trù sư chỗ hắn có rất nhiều a, tuyệt đối có thể làm cho Tiểu Trư ăn được hài lòng hơn cả hoàng đế.

“Ừ.”Tiểu Trư gật đầu.

“Tốt như thế nào?”Lan Tử Hàng rất tức giận, hắn nghĩ mãi không rõ.

Tiểu Trư nói: “Ta cảm thấy tốt là được rồi.”Đây mới là mấu chốt của vấn đề a.

Lan Tử Hàng im lặng.

“Ngươi không nghĩ tới cuộc sống tốt hơn?”Lan Tử Hàng chưa từ bỏ ý định.

“Hiện tại rất tốt rồì.”Tiểu Trư lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Ta vẫn muốn có một người, có thể cho ta cảm giác an tâm, có thể nấu cơm ngon, có thể cho ta ôm ngủ, cảm giác giống như thân nhân… Đỗ Ninh vừa vặn, là như vậy.”sau khi gia gia chết, y vẫn tìm một người như thế, tìm thật lâu, mới tìm được Đỗ Ninh, rất không dễ dàng nha.

Trong lòng Đỗ Ninh ấm áp, thì ra suy nghĩ hai người có thể giống nhau như vậy! Hắn cũng muốn tìm tìm một người, có thể cho hắn cảm giác an tâm, thích ăn cơm hắn làm, có thể cùng hắn trải qua sớm chiều, cảm giác giống như thân nhân… Như thế mà thôi.

Cơ duyên xảo hợp, trời cao thế nhưng thật sự an bài cho hắn một người như vậy, mặc dù y có chút lười, có chút tham ăn, có chút thích ngủ, nhưng, Đỗ Ninh chính là thích y, hơn nữa càng ngày càng thích.

Vận mệnh quả nhiên là vừa buồn vừa vui, sẽ không vĩnh viễn thuận buồm xuôi gió, cũng sẽ không vĩnh viễn bi thảm hắc ám. Chỉ cần kiên trì, cuối cùng sẽ đến một ngày chuyển biến. Đỗ Ninh nghĩ đến mẫu thân tha thiết dặn dò trước khi qua đời, lệ nóng đầy tròng, may nhờ hắn nghe theo lời của mẫu thân, kiên trì, nếu không sẽ không gặp phải Tiểu Trư.

Vật cực tất phản*, khổ tận cam lai, chính là nói tình huống này đi, Đỗ Ninh thoải mái mỉm cười, Tiểu Trư cầm tay của hắn, cùng nhau mỉm cười.

Vật cực tất phản: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại

Lan Tử Hàng nổi giận, lạnh lùng nói: “Các ngươi đi đi, tiền này ta không cần.”Hắn muốn là người, tiền chỉ là thủ đoạn thôi.

Đỗ Ninh thành khẩn nói: “Tiểu Trư ở chỗ này ăn rất nhiều thức ăn, đây là nên trả.”


Lan Tử Hàng cười khổ, mọt sách quả nhiên là mọt sách, sao hắn lại thua bởi người này chứ? Quên đi, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, gốc cỏ dại Tiểu Trư không hiểu phong hoa tuyết nguyệt, không cần cũng được!

“Các ngươi đi đi, Trần gia ta không muốn chọc vào. Nhưng ta cung nói cho ngươi biết, chuyện của các ngươi còn chưa xong đâu, ngày đó Trần đại nhân vô cùng tức giận, ta xem hắn nhất định sẽ lại gây phiền toái cho các ngươi.” Lan Tử Hàng suy cho cùng kiến thức rộng rãi, không cần thiết tức giận, nghĩ thông suốt thì không miễn cưỡng nữa rồi.

Tiểu Trư nói: “Tùy tiện.”Y có thể không sợ tên kia.

Đỗ Ninh lạnh nhạt nói: “Hắn có chuyện của hắn, không có khả năng gây thêm rắc rối.”Trần gia trước giờ là dòng dõi thư hương, chú trọng nhất danh dự, đây cũng là nguyên nhân Trần Thiếu Ninh lúc trước hoàn toàn bị phong bế ở nhà, cơ hồ ngăn cách với thế gian, bất kỳ người và sự việc gây tổn hại danh dự gia tộc, đều không được phép. Trần Uyên nếu lựa chọn phong quang trước mắt, tất nhiên phải vứt bỏ Trần Thiếu Ninh. Cá và tay gấu, sao có thể kiêm toàn.

“Sau này có tính toán gì không?”Lan Tử Hàng hỏi Tiểu Trư.

“Đỗ Ninh thích làm cơm cho người khác ăn a, có lẽ chúng ta tìm một chỗ mở một tiểu ***̣.”Đây là đã thương lượng với Đỗ Ninh, mặc dù Tiểu Trư thích đại sơn, nhưng dù sao Đỗ Ninh không thể nào theo y ở mãi trong núi, người, đặc biệt là người sinh trưởng nơi hồng trần, vẫn cần giao du qua lại với nhân thế, cuộc sống chỉ có hai người, sẽ tịch mịch.

Nhưng Tiểu Trư có chút kiên trì: số khách nhân mỗi ngày phải khống chế!

Đỗ Ninh cười, hắn thích làm cơm cho người ta ăn, nhưng thích nhất, vẫn là làm cơm cho Tiểu Trư ăn, có vết xe đổ, chuyện mở lại tiểu ***, hắn sẽ rất chú ý.

“Vậy chúc các ngươi may mắn.”Lan Tử Hàng nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Được.”Tiểu Trư gật đầu, Đỗ Ninh chắp tay, hai người nhìn nhau cười một tiếng, Tiểu Trư cõng Đỗ Ninh, phi thân đi, Lan Tử Hàng thở dài, người nầy thật đúng là lớn lối, bây giờ là ban ngày đấy!

Hừ, một con heo thúi!

Hừ, một tên ngốc!

Bọn họ sẽ hạnh phúc chứ?

Chờ xem sao!

HOÀN CHÍNH VĂN

PN tạm thời chưa thể hoàn, có khá nhiều cảnh H, đang đợi editer làm tiếp!!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.