Tiểu Trư Tầm Thân Ký

Chương 10: Bắt chuyện


Đọc truyện Tiểu Trư Tầm Thân Ký – Chương 10: Bắt chuyện

Hôm nay Đỗ Ninh đi lên trấn mua gia vị, vừa định đem hương liệu mua xong bỏ vào gùi, đã nghe có người lớn tiếng chào hỏi: “Ai nha, đây không phải là Đỗ lão bản sao? Thật trùng hợp, tới mua đồ à?”

Đỗ Ninh liền quay đầu lại, thì ra là La thương nhân, vội vàng đáp: “Ngài khỏe chứ, thật đúng dịp a, vừa lúc gặp phải ngài.”

La thương nhân cười nói: “Ta thường xuyên đến nơi này, quen thuộc vô cùng, cậu muốn mua cái gì? Ta tới giúp cậu mặc cả giá.” Sau đó nói với người bán hàng: “Này, lão Lưu, vị này chính là bằng hữu của Lan đại công tử chúng ta, lão tính giá tiền hợp lý một chút.”

Lưu chưởng quầy bán hương liệu sợ hết hồn, vội cười nói: “Hóa ra là bằng hữu của Lan đại công tử, thất kính thất kính, chút hương liệu này coi như số nhỏ đưa cho Đỗ lão bản là được, mong Đỗ lão bản không chê.”

Đỗ Ninh thất kinh, vội nói: “Không được không được, mua đồ dĩ nhiên phải trả tiền, giá ngài bán đã rất hợp lý rồi.”

Hai người đưa đẩy một hồi, vẫn là La thương nhân ở giữa dàn xếp, Đỗ Ninh trả tiền, Lưu chưởng quỹ lại đưa hắn một chút hương liệu, lúc này mới thôi.

La thương nhân lời nói thỉnh người không bằng vô tình gặp được, rất muốn mời Đỗ Ninh uống trà, Đỗ Ninh không nỡ từ chối nhiệt tình của gã, lại nhớ tới gã là vị khách nhân chân chính đầu tiên của mình, liền vui vẻ đồng ý, hai người tới một gian trà lâu trên trấn uống trà, thuận tiện hàn huyên qua ngày.

La thương nhân nhắc chủ nhân họ Lan của gã, chính là Lan đại công tử mới vừa nói, buôn bán rất lớn, trong tay còn có vài chục tòa tửu lâu, phân bố ở mấy tỉnh xung quanh, đều là đại tửu lâu nổi danh các nơi, Đỗ Ninh làm đồ ăn ngon như vậy, ở tiểu *** nơi sơn dã không người nào biết, thức sự quá ủy khuất nhân tài.


Đỗ Ninh cười nói: “Ta chỉ thích làm đồ ăn, lại không có bản lĩnh khác, muốn dựa vào cái này nuôi sống chính mình, cho nên mở tiểu ***, mỗi ngày có chút thu nhập liền thỏa mãn rồi, không có gì ủy khuất hay không ủy khuất.”

La thương nhân lắc đầu nói: “Như vậy sao được? Người hướng nơi cao đi, nước hướng chỗ thấp chảy, ngài đã có bản lĩnh xuất thần nhập hóa này, tại sao không vận dụng cho tốt? Ta xem ngài cũng xuất thân thế gia, tự nhiên biết, cùng là một món ăn, ở trong tửu lâu tửu lâu nhất đẳng có thể bán được giá trên trời, ở trong tiểu *** không ai biết đến, bất quá chỉ bán cái giá bọt bèo thôi.”

Đỗ Ninh mỉm cười, hắn đương nhiên biết, nhưng hắn mở cửa tiệm cũng không chuyên tâm kiếm tiền, cho nên cũng không có suy nghĩ khác.

La thương nhân bắt đầu uốn lưỡi nói khéo, muốn khuyên Đỗ Ninh đến tửu lâu tỉnh thành của Lan đại công tử làm đầu bếp, Đỗ Ninh ôn hòa khéo léo từ chối, cười nói: “Ta ở chỗ này rất tốt, hơn nữa Tiểu Trư cũng thích núi cao.”

La thương nhân ngạc nhiên nói: “Tiểu Trư?”

Đỗ Ninh rất hối hận đã lỡ lời, cái tên Tiểu Trư này đối với hắn mà nói rất khả ái, nhưng với người khác, một thiếu niên anh khí bừng bừng tên là Tiểu Trư, có thể hay không sẽ bị chê cười?

Hắn vội nhờ cậy La thương nhân không nên đem cái tên Tiểu Trư truyền ra ngoài, La thương nhân cười nói: “Có quan trọng gì đâu, nhũ danh của ta còn kêu nhị cẩu tử đấy, người già nói rồi, hài tử có tên tầm thường càng dễ nuôi.”

Hai người cười một hồi, La thương nhân lại hỏi: “Đỗ lão bản, ngươi thật không muốn đến tỉnh thành sao? Tửu lâu của Lan đại công tử chúng chính là tửu lâu đứng đầu nới đó, khách nhân đều là quan lại quyền quý, ngay cả khâm sai trong kinh tới, tuần phủ đại nhân đều sẽ ở đó mở tiệc đãi khách đấy.”


Đỗ Ninh âm thầm thở dài, vẫn ôn hòa nói: “Tại hạ một thân áo vải, không dám thấy người sang bắt quàng làm họ, hơn nữa, ta một cái nho nhỏ đầu bếp, chính là khâm sai đại nhân tới, cũng không thể cùng ta có quan hệ gì, ta vẫn là ở trong núi tự do tự tại thật là tốt.”

La thương nhân xem thường nói: “Chuyện không phải là như vậy, món ăn ngươi làm có thể được Tri Phủ, tuần phủ, khâm sai đại nhân ăn vào, đó chính là rất vinh quang nha.”

Đỗ Ninh không chút nào cảm thấy có gì vinh quang, cho nên vẫn là uyển chuyển từ chối khéo, La thương nhân cũng không bắt buộc, cười hề hề đưa hắn đến bên ngoài trấn, Đỗ Ninh mời gã lúc rãnh rỗi lại tới dùng cơm, La thương nhân nói: “Các ngươi không phải là mỗi ngày hạn định năm người sao? Bản thân ta là rất muốn đi a, nhưng bị Tiểu Trư huynh đệ ngăn cản.”

Đỗ Ninh lắp bắp kinh hãi, vội hỏi chuyện gì xảy ra, La thương nhân cũng kỳ quái: “Chẳng lẽ ngươi không biết?” Vì thế đem chuyện Tiểu Trư ngăn cản khách nói một lần, Đỗ Ninh dậm chân nói: “Đứa nhỏ này, thật là càn quấy.” Hèn chi hai ngày này khách nhân không nhiều lắm, mà Tiểu Trư chuẩn bị tài liệu xong liền không thấy, thì ra là đi ngăn cản khách nhân.

La thương nhân cười nói: “Ha hả, ta đã nói rồi, nào có người và tiền không được qua, khách đưa tới cửa lại đẩy ra bên ngoài.”

Đỗ Ninh nói: “Ta không phải bởi vì mất lợi nhuận mà tức giận, chẳng qua là cảm thấy mọi người đi xa như vậy ăn cơm ta làm, thật sự là cho ta mặt mũi, mà Tiểu Trư cứng nhắc ngăn trở mọi người, thức sự quá vô lý, thật xin lỗi mọi người.”Nói xong có chút đau lòng.

La thương nhân vẫn là lần đầu gặp loại người như Đỗ Ninh, không nhịn được chậc chậc ngạc nhiên, hai người cùng vái chào tạm biệt, Đỗ Ninh bước lên đường về, thầm nghĩ trở về nhất định phải hảo hảo dạy dỗ Tiểu Trư một chút, thái độ cứng nhắc như vậy đối với khách ở xa tới, thật sự thiếu thỏa đáng.


Lan đại công tử nhấp trà thơm, nghe La thương nhân hồi báo xong, mỉm cười hỏi: “Nói như vậy vị Đỗ lão bản kia đối với chuyện Tiểu Trư tác oai tác quái cũng không biết?”

“Đúng vậy, hắn cũng kinh hãi.”

Lan đại công tử gật đầu, nói: “Ta đoán không sai.”Lúc ấy hắn thấy Tiểu Trư nằm trên mặt đất rất kỳ quái, chỉ động động cổ tay liền đem một đám người ngăn trở, mặc dù có thể nói y lười, nhưng Lan công tử chú ý tới y vừa vặn nằm ở trước một lùm hoa dại cao cỡ nửa người, nói cách khác, từ hướng tiểu *** nhìn không thấy chỗ y nằm, dù sao nhà cỏ cách đường lớn hơn một dặm đường, mặc dù có thể thấy bóng người bên này, nhưng không rõ ràng, cũng không thể nghe được âm thanh, cho nên Tiểu Trư vì ngăn cản khách nhân, lại không muốn để Đỗ Ninh biết, mới lựa chọn phương thức như vậy.

“Đỗ lão bản nói, trở về phải nói Tiểu Trư.”La thương nhân nói.

Lan công tử cười nói: “Tiểu Trư, cái tên này thật thú vị, không biết vị Đỗ lão bản kia có bao nhiêu khả năng trói buộc đối với Tiểu Trư. Bọn họ là quan hệ gì, ngươi biết không?”

La thương nhân lắc đầu: “Không giống như là quan hệ chủ nhân và gã sai vặt, cũng không giống bằng hữu, Đỗ lão bản là người đọc sách, mặc dù hắn không chịu nói, nhưng ta cảm thấy được hắn nhất định xuất thân thế gia, khí chất ăn nói, không giấu được người khác.”

Lan công tử gật đầu, hắn không nghi ngờ ánh mắt La thương nhân, chẳng qua là đối với Tiểu Trư nhớ mãi không quên.

“Theo ngươi nhìn, Tiểu Trư có lai lịch gì?”

La thương nhân lắc đầu: “Nhìn không ra.”Lạnh lùng, có võ công quỷ dị, người nào cũng không để vào mắt, người như vậy thật đúng là khó đoán a.


Đỗ Ninh để gùi xuống, thấy Tiểu Trư còn đang ngủ trên đống cỏ cạnh bếp.

“Tiểu Trư?”

Tiểu Trư mở mắt, chứng tỏ nghe thấy rồi, nhưng thân thể lại không nhúc nhích.

“Ta nói, ngươi có phải hay không…”Đỗ Ninh dừng lại, hắn biết Tiểu Trư tại sao muốn ngăn trở khách nhân, mặc dù như vậy không tốt lắm, nhưng cũng phải suy nghĩ tâm tình của Tiểu Trư nha. Hắn đi tới đứng cạnh Tiểu Trư, sờ sờ mặt của y, thở dài nói: “Mấy ngày nay ngươi cực khổ rồi.”

Tiểu Trư có chút kinh ngạc, hơi lộ ra tươi cười, gật đầu. Trong thời gian này y và Đỗ Ninh đã càng ngày càng ăn ý, rất lâu không cần phải nói, là có thể cảm nhận được tâm ý của nhau.

Y thích Đỗ Ninh, từ thích cơm hắn nấu, tiến tới thích con người hắn, y đối với yêu thích và ỷ lại của Đỗ Ninh, đã đến mức độ không cần lý do, Đỗ Ninh cũng thích y, cảm thấy mình đối với thiếu niên choai choai này có trách nhiệm không thể trốn tránh– cho dù bọn họ lúc đó căn bản quan hệ gì cũng không có.

Gặp lại tức là hữu duyên, Đỗ Ninh tin tưởng những lời này.

Ngồi ở bên cạnh y, Đỗ Ninh dành chút thời gian giải thích cho y nên tôn trọng khách nhân, Tiểu Trư nửa tỉnh nửa mê mà nghe, cũng không phản bác, cuối cùng Đỗ Ninh thở dài: “Thật ra thì ngươi làm cũng đúng, hai ngày này ta cũng có thể hiểu, so với mấy ngày trước, hai ngày này khách nhân mặc dù thiếu, nhưng mỗi vị khách nhân ta có thể chiếu cố rất chu đáo, làm đồ ăn cũng rất ung dung, có thể để tâm hơn mà làm tốt, khách nhân lại càng hài lòng.”Hắn suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Năng lực mỗi người có hạn, ta chỉ có thể làm được như vậy, để cho khách nhân hài lòng, ta cũng thoải mái, cớ sao không làm chứ? Ha ha, Tiểu Trư, ngươi làm sao nghĩ đến biện pháp kia? Phát trúc bài cho khách nhân, xếp thứ tự tới dùng cơm, thật là thú vị.”

Thật ra thì biện pháp này không phải Tiểu Trư nghĩ ra, nhưng y lười giải thích, khiến cho Đỗ Ninh hiểu lầm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.