Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan

Chương 3: Đậu Hũ Tây Thi


Đọc truyện Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan – Chương 3: Đậu Hũ Tây Thi


Giọng điệu của nàng bình tĩnh đến đang sợ làm cho nữ nhân vươn tay kia không tự chủ phát run.

Thái độ của Khương Ngôn Ý làm nàng ta tin chỉ cần nàng ta dám cầm, nàng tuyệt đối dám chặt tay nàng ta.

Nữ nhân ngượng ngùng rút tay về cầm lấy dao tiếp tục gọt vỏ khoai sọ.

Thấy Khương Ngôn Ý nhẹ nhàng giải quyết một người, mấy nữ nhân kia liền hành quân lặng lẽ, không ai dám gây sự với nàng.

Lỗ tai rốt cuộc được thanh tịnh, Khương Ngôn Ý tiếp tục chuyên tâm gọt vỏ khoai sọ, nàng dùng dao nhanh, thủ pháp cũng càng thêm thành thạo.

Lúc Lưu Thành cùng mấy phụ bếp tới mang vỏ khoai sọ đi thấy Khương Ngôn Ý đã gọt xong hai sọt lớn còn ba nữ nhân đối diện còn chưa gọt được nửa sọt.

Lưu Thành đầu tiên cho là ba người kia lười biếng, hắn lạnh mặt nói: “Trì hoãn đại quân ăn cơm, liền đợi mất đầu đi!”
Ba nữ nhân đối diện nghe vậy rụt lại thân thể, vùi đầu cố gắng gọt vỏ khoai sọ.

Lưu Thành lúc này mới nhìn về phía Khương Ngôn Ý, đáy mắt thoáng qua một tia kinh diễm, hắn ở trong quân doanh khá nhiều năm rồi, chưa từng thấy mỹ nhân nào đẹp như vậy.

Hắn đổi một bộ hiền lành hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Khương Hoa.” Khương Ngôn Ý thuận miệng làm giả cái tên.

Lúc Hoàng đế đem nguyên thân sung quân là lén lút, cũng không có đăng ký danh sách với Đại Lý Tự.

Dù sao bắt một thế gia quý nữ sung quân đến biên quan làm kỹ tất nhiên sẽ gây xôn xao trên triều, hơn nữa nữ nhân trên đầu quả tim hắn cũng là nữ nhi Khương gia, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh nàng ta.

Biết thân phận thực của nàng chỉ có tiểu đầu mục quản lý nhóm doanh kỹ, nhưng tiểu đầu mục đó đã bị Đại tướng quân mới nhậm chức chặt đầu ba ngày trước, thân phận của nàng giờ đây liền trở thành một bí mật.

Nàng hiện tại chỉ là một người bình thường mang tội tịch.

Lưu Thành nhìn Khương Ngôn Ý ánh mắt mang theo tham lam: “Phòng bếp thiếu một người nhóm lửa, ngươi cùng ta đi vào.”
Lời hắn vừa nói ra, ba nữ nhân kia liền nhìn Khương Ngôn Ý, trong mắt vừa là hâm mộ vừa ghen tị.

Lưu Thành liệu định Khương Ngôn Ý sẽ không cự tuyệt.

Hắn để Khương Ngôn Ý đến gọt vỏ khoai sọ không hoàn toàn là vì Xuân Hương mà là thấy nàng không hiểu nhiều quy củ nơi này.

Mỹ nhân ai không yêu, nhưng mỹ nhân biết nghe lời mới làm người yêu nhất.


Hắn để nàng gọt vỏ khoai sọ cực khổ rồi rồi cho nàng vào nhóm lửa để nàng đối với hắn mang ơn, ngoan ngoãn phục tùng hắn.

Lưu Thành trong lòng đánh bàn tính thế nào Khương Ngôn Ý liếc mắt một cái là thấy ngay, trong lòng dù lạnh lẽo nhưng ngoài miệng vẫn là khách sáo một câu: “Cảm ơn quân gia.”
Lưu Thành nói vậy trước mặt nhiều người, nàng nếu không đi chính là đang đánh vào mặt Lưu Thành.

Mình bây giờ không quyền không thế, đắc tội với tên vô lại này chỉ sợ còn rắc rối hơn bị Xuân Hương ghi hận.

Trong phòng bếp nhiều người như vậy, Lưu Thành cũng không có khả năng giở trò với nàng.

Thân phận nàng bây giờ chỉ là một cái doanh kỹ, ngày hôm nay bị gọi tới làm giúp việc bếp núc, sáng mai còn không biết bị gọi đi làm cái gì đâu.

Nàng có một thân trù nghệ, nếu có thể vào Hỏa Đầu doanh làm việc thì không gì tốt hơn.

Nàng rửa sạch sẽ bùn trên tay rồi đi theo Lưu Thành tiến vào doanh trại.

Sau lưng ba nàng kia thấp giọng mắng cái gì mà “Hồ mị tử”, nàng cũng không thèm để ý.

Trong doanh bày hai mươi mấy cái nồi lớn, mỗi nồi nấu bên trong đều bốc lên hơi nóng, nhóm đầu bếp đang loay hoay khí thế ngất trời.

Có mấy người cùng Lưu Thành quen biết thấy hắn mang theo Khương Ngôn Ý đi vào, đều đối Lưu Thành hiểu ý cười một tiếng, ý là tiểu tử này diễm phúc không cạn.

Xuân Hương ngồi sau bếp lò tức tới lệch miệng, nàng ta không ngừng nháy mắt với Lưu Thành, Lưu Thành chỉ coi nhìn không thấy làm Xuân Hương hận đến nghiến răng.

Chỗ của Khương Ngôn Ý nằm ngay bên cạnh chỗ của Xuân Hương.

Sau khi Khương Ngôn Ý đi qua ngồi xuống, Xuân Hương liền nói móc: “Trước đó không phải còn tam trinh cửu liệt, hôm nay làm sao không đem trinh tiết của ngươi bưng lên bàn thờ?”
Khương Ngôn Ý lạnh lùng liếc nàng một cái: “Ngươi có phải đã quên ta từng nói cái gì với ngươi?”
Chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Khương Ngôn Ý, Xuân Hương tựa hồ nhớ lại cảm giác mảnh sứ quẹt trên mặt, im lặng không dám nói.

Sau khi Khương Ngôn Ý thu hồi ánh mắt, Xuân Hương lại có mấy phần ảo não, mình làm sao luôn bị cái Tiểu Ny Tử mới tới này hù dọa.

Vì để tránh cho cháy, củi bỏ vào bếp lò cũng không nhiều, bếp lò của Khương Ngôn Ý củi đã đốt xong, bên trong chỉ còn có một cây củi khô đốt.

Nàng nhìn thoáng qua chồng củi cao chỗ Xuân Hương, nàng ta tranh thủ thời gian bảo vệ bó củi: “Bên ngoài doanh trại có, ngươi tự mình lấy đi.”
Vác cái bó củi vào cũng không phí bao nhiêu thời gian, Khương Ngôn Ý cũng không cùng nàng ta tranh cãi, đứng dậy đi ra ngoài.

Xuân Hương một lòng muốn cho Khương Ngôn Ý ăn khổ, thấy Khương Ngôn Ý đi xa liền đem nhánh củi ở bếp lò bên kia dời qua để vào lò của mình.


Đợi lát nữa đầu bếp qua đây thấy lửa tắt chắc chắn sẽ mang ngươi mắng cho máu chó đầy đầu, Khương Ngôn Ý đừng hòng còn có thể ngồi đây nhóm lửa!
Xuân Hương lên kế hoạch đến đắc ý.

Lúc Khương Ngôn Ý ôm bó củi tiến vào thì đụng đầu bếp Lý đang phát cáu.

Người hắn mắng không ai khác chính là Lưu Thành.

“Đều nói sư phụ dẫn vào cửa, tu hành do là do mình, ta dạy ngươi bao nhiêu lần ngươi nhìn một cái xem, đưa ngươi một nồi đậu hũ hảo hạng bị ngươi làm ra thành cái dạng này thật lãng phí!”
Lưu Thành ở bên ngoài uy phong thế nào nhưng ở trước đầu bếp Lý chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

“Ngươi nhanh đi hỏi một chút mấy nữ nhân kia có ai biết làm đậu hũ không! Ta bên này còn phải nấu canh, cái đó là mang cho Đại tướng quân nên lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm, không thể qua loa được.” Lý đầu bếp loay hoay sứt đầu mẻ trán.

Khương Ngôn Ý nhìn thoáng qua nồi đậu hũ, đậu hũ trong nồi đen như mực, hiển nhiên là vì bò nhiều nước chát.

Nàng ôm bó củi trở lại bếp lò thì thấy lửa đã tắt, Xuân Hương ở một bên đưa qua cái ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác.

Khương Ngôn Ý biết cây củi không đốt hết nhanh như vậy, đây tuyệt đối là Xuân Hương giở trò.

Nàng cũng không cùng nàng ta nhiều lời, trực tiếp đứng dậy đi tìm đầu bếp Lý nói: “Quân gia, ta biết làm đậu hũ!”
Đầu bếp Lý đột nhiên nghe có người sẽ làm đậu hũ, trong lòng còn có chút cao hứng, nhìn bộ dạng Khương Ngôn Ý, mặt liền trầm xuống: “Ngươi hình dáng này mà biết làm ư?”
Cái khác không nói, riêng đôi tay Khương Ngôn Ý trắng trắng mềm mềm, xem ra chính là cái người mười ngón không dính nước mùa xuân.

Khương Ngôn Ý giọng điệu chắc chắn: “Đậu hũ trong nồi là dùng nhiều nửa thành nước chát mới bị đen.”
Đầu bếp Lý đã cầm muôi mấy chục năm, đậu hũ của Lưu Thành vì sao không tốt hắn nhìn liền biết, nhưng tiểu nữ oa này lại biết, nói không chừng nàng thật sự biết làm đậu hũ.

Bây giờ phải chuẩn bị tiệc tối để đón tiếp mười vạn đại quân, đầu bếp trong Hỏa Đầu doanh không đủ, thời gian cũng gấp.

Đầu bếp Lý đành lấy ngựa chết làm ngựa sống: “Được, đậu hũ ta liền giao cho ngươi tới làm, nếu làm không tốt thì lôi ngươi ra hỏi tội!”
Khương Ngôn Ý nghe được lời này liền tranh thủ thời gian vén tay áo lên làm.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
Xuân Hương thấy vậy trợn tròn mắt, Khương Ngôn Ý cứ như vậy đi bỏ lại cái bếp lò đã tắt, vậy nàng phải làm sao.

Đầu bếp Lý giao phó xong, quay đầu đi nhìn nồi canh cảu mình thấy nước trong nồi không hề lăn.


Hắn tức giận đến râu ria phát run, chỉ vào Xuân Hương chửi loạn: “Ngươi nhóm lửa kiểu gì, bị mù hay sao lửa tắt cũng không thấy.”
Xuân Hương hết đường chối cãi: “Ta…!Lửa này không phải ta phụ trách…”
Đầu bếp Lý căn bản không rảnh nghe nàng phân bua, biết Xuân Hương có thể ở đây nhóm lửa, khẳng định cùng Lưu Thành có quan hệ, đối với đồ đệ càng thêm bất mãn, quay đầu liền răn dạy hắn: “Nhìn chuyện tốt ngươi làm đi! Mau đem người mang ra ngoài cho ta!”
Lưu Thành bị mắng không còn mặt mũi, một câu cũng không dám phản bác, chỉ cúi đầu xác nhận.

Xuân Hương bị Lý đầu bếp mắng một trận, ở đây có nhiều người quen nàng, bên ngoài doanh trại cũng có người nghe thấy được thanh âm nên thò đầu ra nhìn, nàng chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng, so với bị người đánh một cái tát còn đau, xấu hổ đi ngoài.

Khương Ngôn Ý cũng không có rảnh đi quản Xuân Hương, nàng dùng băng gạc lọc đi bã đậu.

Sữa đậu nành sau khi lọc cặn thì tiếp tục hâm lại, dùng lửa mạnh đốt lăn, bởi vì hạt đậu chứa dầu nành, dầu nành lơ lửng ở trên cùng, Khương Ngôn Ý nhìn dầu nành ngưng kết thành một khối, còn có một trương dầu tàu hũ ky.

Sữa đậu nành bây giờ có thể trực tiếp uống, nếu không phải cố kỵ ở đây có nhiều người như vậy, Khương Ngôn Ý rất muốn nếm thử sữa đậu nành được ép từ hạt đậu thuần thiên nhiên ở cổ đại xem có khác không.

Nàng liếc mắt nhìn lượng sữa đậu nành trong nồi rồi lấy nước chát vẩy vào một cái thùng gỗ to.

Làm đậu hũ thì lượng nước chát dùng là mấu chốt, thiếu nước chát đậu hũ không thành hình, nước chát nhiều đậu hũ làm ra sẽ bị đen, còn có mùi lạ.

Muốn dùng lượng vừa đúng, cái này phải xem kinh nghiệm.

Đời trước tổ tiên Khương Ngôn Ý là dựa vào mở tiệm lẩu làm giàu, bất quá đến đời gia gia Khương Ngôn Ý, bởi vì do nhiều nguyên nhân mà tiệm lẩu xuống dốc, rốt cuộc phải đóng cửa.

Đến đời lão cha Khương Ngôn Ý, cha nàng cảm thấy Sơn Thành phố lớn ngõ nhỏ tất cả đều là tiệm lẩu, nhà mình lại mở thì không kiếm được tiền nên đổi học món cay Tứ Xuyên.

Gia gia Khương Ngôn Ý nói cha nàng không có tuệ căn để làm một nồi lẩu ngon, lão nhân gia vẫn luôn hi vọng có một ngày phương pháp nấu lẩu truyền thừa của gia tộc có thể lại thấy ánh mặt trời.

Từ khi Khương Ngôn Ý bắt đầu hiểu chuyện, gia gia liền dạy Khương Ngôn Ý cách nấu nồi lẩu gia truyền.

Lão gia tử còn có một môn tuyệt học, đó chính là làm đậu hũ.

Nồi nước sôi nấu đậu hũ, đậu hũ nấu ra ngon mắt lại ngon miệng.

Đậu hũ nấu lẩu và đậu hũ bình thường không giống nhau.

Đậu hũ bình thường lỗ thoát khí phải thật nhỏ, đậu hũ nấu lẩu lỗ khí phải to phải ngon, cũng không được quá mềm chạm cái liền nát.

Vì để làm ra một nồi đậu hũ hợp cách, Khương Ngôn Ý đã tốn không ít công phu.

Nàng đem sữa đậu nành rót vào thùng gỗ to có nước chát, sữa đậu nành trong thùng gỗ cơ hồ là lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được ngưng kết thành đậu hũ trắng nõn nã.

Một thùng sữa trắng phảng phất như là sữa bò ngưng kết, thật sự làm người nhìn mà nóng mắt.

Đầu bếp Lý bởi vì lúc trước đồ đệ sai lầm hủy hoại một nồi đậu hũ nên khi Khương Ngôn Ý làm thì hắn vẫn lưu ý bên này.

Nhìn thấy Khương Ngôn Ý làm ra đậu hũ vừa nhiều lại trắng nõn, so với hắn hơn nửa đời làm bếp không hề kém, trong lòng vô cùng kinh ngạc.


Nữ oa này nhìn có vẻ yếu ớt, làm việc ngược lại vô cùng tốt.

Hắn hỏi: “Nữ oa trong nhà trước kia làm đậu hũ à?”
Khương Ngôn Ý vội vàng đem đậu hũ non để vào khuôn đúc, nửa thật nửa giả nói: “Cha ta là một đầu bếp, ta mưa dầm thấm đất học được chút.”
Lý đầu bếp nghe, trên mặt chẳng biết tại sao nhiều hơn mấy phần buồn vô cớ, chỉ nói: “Có tay nghề trên thân rất tốt, đến chỗ nào cũng không bị đói.

Có biết xào rau không?”
Khương Ngôn Ý nghĩ tới đây là một cái cơ hội, vội vàng nói: “Sẽ, có thể đồng thời làm cho gần một trăm người ăn được rau xào nóng.”
Đây là lời nói thật, đời trước cha nàng sau khi học món cay Tứ Xuyên thì ở trong tiệm cơm làm qua chủ bếp, về sau lập nghiệp, cũng xuống nông thôn làm qua tiệc chiêu đãi, Khương Ngôn Ý có rảnh cũng sẽ cùng đi hỗ trợ.

Nàng cái khác không được, nhưng làm đồ ăn thì có thiên phú, không quan tâm là món gì vừa học liền biết làm.

Cha nàng lúc quá bận thì thường đều là nàng thay thế.

Đầu bếp Lý trong mắt có thất vọng, hiển nhiên là cảm thấy Khương Ngôn Ý đang nói láo.

Nếu Khương Ngôn Ý nói mình có thể làm chút đồ ăn thường ngày hắn còn tin, nói nàng có thể đồng thời quản gần trăm người ăn được rau xào còn nóng, sợ là mấy đầu bếp ở đây cũng không được mấy người dám nói vậy.

Đầu bếp làm đồ ăn không chỉ có muốn ngộ tính, còn phải chịu khó, đao công đều phải luyện cái một năm nửa năm mới ra hình ra dáng.

Hai tay Khương Ngôn Ý kia, da mịn thịt mềm, đừng nói cầm dao, sợ là nước mùa xuân cũng không dính nước qua mấy lần đâu.

Hắn đời này làm người làm đồ ăn đều giảng cứu một cái chân thật, đồ đệ của mình tâm tư quá táo bạo nên hắn mới không dám đem một thân tuyệt học giao cho hắn ta, muốn rèn luyện hắn ta thêm hai năm.

Nha đầu này là hạt giống tốt, nhưng cần phải cảnh tỉnh một cái.

Đầu bếp Lý trầm mặt nói: “Ta phải làm Khấu Tam Ti*, ngươi đem thịt gà xé đi, thịt heo cùng măng thì thái sợi ta xem một chút.”
*Khấu Tam Ti: món ăn từ thịt heo, thịt gà, và măng thái sợi.
Mấy đầu bếp thấy vậy âm thầm lắc đầu, bọn họ cũng đều biết đầu bếp Lý là muốn cho Khương Ngôn Ý ăn chút giáo huấn, người vừa mới đến liền phải cắt nguyên liệu cho Khấu Tam Ti là lần đầu tiên có, phải biết thịt gà xé thịt phải mềm trượt, chân thịt heo nướng lại rất cứng, muốn cắt thành sợi mỏng là mười phần khảo nghiệm đao công.

Lưu Thành ở một bên chuẩn bị đồ ăn, căn bản không có dám ngẩng đầu nhìn đầu bếp Lý, trong lòng một bên oán Khương Ngôn Ý cùng Xuân Hương đều đem lại rắc rối cho mình, một bên lại cảm thấy đầu bếp Lý đây là đang giết gà dọa khỉ cho mình nhìn.

Khương Ngôn Ý có thể phát giác được thái độ của đầu bếp Lý đối với mình thay đổi, nàng cũng không nói thêm gì, chỉ đáp ứng đi thái sợi.

Cái này ở trong mắt những người khác hiển nhiên là không biết trời cao đất rộng, thậm chí có người còn công khai cười gằn một tiếng.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Khấu Tam Ti (món ăn từ thịt heo, thịt gà, và măng thái sợi)
????????????????????????????
Editor: Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một ngôi sao ở mỗi chương nhé.

(^~^).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.