Đọc truyện Tiểu Tổ Tông – Chương 71Hạt Sen
Giống như tiếng sấm mùa xuân bất chợt nổi lên, khiến cho vạn vật trên thế gian giật mình.
Một câu nhẹ bẫng của Tống Y khiến cho trái tim Thời Ẩn Chi không nhịn được khẽ run một cái.
Đôi mắt anh trở nên u ám, ẩn hiện sóng gió mãnh liệt không thể che dấu.
“Đừng hành động bốc đồng.”
Chuyện này không có gì đối với đàn ông, quan hệ trước hôn nhân cũng được chấp nhận rộng rãi trong xã hội hiện đại.
Thời Ẩn Chi không bảo thủ, chỉ là trong xương cốt anh không muốn Tống Y phải chịu một chút uất ức nào.
Loại chuyện như này, sau khi kết hôn mới hợp tình hợp pháp.
“Hừ!”
Tống Y hơi bĩu môi, giọng mũi dày đặc. Lúc trước cô có uống một chút rượu nên hơi say, nhưng đầu óc cô tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào.
Cô biết mình muốn cái gì. Bây giờ cô chỉ muốn Thời Ẩn Chi yêu cô.
“Có phải anh không được hay không?” Một tay túm lấy cổ áo Thời Ẩn Chi, Tống ý mở to hai mắt, hung hăng khiêu khích: “Em nói cho anh biết, đàn ông nếu không được thì cho dù điệu kiện có tốt đến đâu phụ nữ cũng không muốn!”
Không có một người đàn ông nào có thể chịu được những lời này. Huống chi còn là do người mình đặt trên đầu quả tim nói.
Thời Ẩn Chi cho tay vào trong chăn ôm lấy eo cô, không nặng không nhẹ bóp lên da thịt mềm mại của cô một cái. Nhẫn nhịn hỏi lại lần nữa:
“Em nghiêm túc chứ?”
Tống Y không đáp, từ trong mũi cô phát ra một tiếng “Hừ”, đôi mắt đẹp đảo qua, lộ ra vẻ tràn đầy sức sống khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Cô đưa tay xuống dưới, trêu đùa với trình độ cao nhất, tràn đầy ám chỉ.
Thời Ẩn Chi không nhẫn nhịn nữa, anh dán người lên, đè Tống Y xuống dưới người, trong mắt như có ngọn lửa đang cháy.
Anh ngậm lấy môi cô, liếm, mút và in ký hiệu của mình lên đấy.
– – “Là do em nói đấy, có gì đừng xin anh.”
Từng món quần áo bị ném xuống đất, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng thở hổn hển như hưởng thụ, như đau đớn của Tống Y.
Cô cố gắng kìm nén giọng nói trong cổ họng, nhưng một giây sau đã bất giác phát ra càng nhiều tiếng thở dốc hơn.
Cô nhìn thấy một khu vườn bí mật, ở nơi đó cỏ mọc um tùm, lộ ra hương thơm mê người dụ dỗ người ta bước vào.
Chẳng biết từ lúc nào, ở ngọn nguồn có một dòng suối nhỏ, nước chảy chầm chậm, dần dần dòng nước ngày càng nhiều, cuối cùng tụ lại thành sông lớn, phun trào về phía trước…
Đột nhiên có một chiếc thuyền rồng từ bên ngoài đi vào, giống như ngư dân tiến vào rừng đào hoa, mới đầu vô cùng chật hẹp, sau đó mới từ từ thuận lợi.
Con thuyền dần dần tiến vào sông dài, theo vách núi cao chót vót bên hai bờ sông khó khăn đi về phía trước, thỉnh thoảng sẽ bị con đường chật hẹp vây khốn, nửa bước cũng khó đi; nhưng thỉnh thoảng lại xuôi theo đường nước chảy, một ngày đi ngàn dặm…
Ánh sao sáng chói lấp lánh trên bầu trời đêm. Sau khi đêm đến, ngay cả tiếng chim hải âu cũng không nghe thấy, chỉ có làn gió biển mặn mòi lùa qua khe cửa chui vào bên trong, mang theo hơi thở của đại dương.
Chiếc chăn đã hoàn toàn rơi xuống đất, giọng nói của Tống Y đứt quãng, nhỏ giọng nức nở cầu xin tha thứ.
“Chi Chi… Em sai rồi… Em biết sai rồi, dừng lại, dừng lại đi…”
Thời Ẩn Chi không phản ứng, anh lật người Tống Y lên, một tay nâng cằm cô, cười gian vô cùng.
“Ồ? Không phải Y Y muốn sao?”
Tống Y cắn môi dưới, bực bội hừ một tiếng. Hai tay cô nắm chặt gối, khóe mắt mơ hồ có ngấn lệ lóe lên.
Loading…
Da thịt trắng nõn mịn màng giống như tơ lụa thượng hạng, đôi mắt mê ly, hai mắt ngấn lệ.
Cả người cô hiện lên màu hồng phấn, chìm chìm nổi nổi trong biển tình, ngay cả ngón chân cũng thoải mái đến mức cong lên.
Cô còn muốn tiếp tục cầu xin tha thứ, nhưng người đã bị buộc phải cong lên, phối hợp với động tác của anh.
“Nâng eo lên một chút.”
Giọng nói của Thời Ẩn Chi cũng không còn trong trẻo nữa mà còn có chút khàn khàn, lộ vẻ lười biếng.
Giống như một con báo đang chơi đùa con hồ ly không tự lượng sức mình vậy.
Xương cốt cả người cũng rã rời, Tống Y khẽ lắc đầu một cái, ngay cả nói cũng lười nói.
Thời Ẩn Chi thấy vậy bèn cười khẽ một tiếng. Anh lấy chiếc gối mềm màu trắng nhét xuống dưới eo Tống Y.
Sau đó anh cúi người liếm một vòng lên phần bụng bằng phẳng mà mịn màng của cô, khiến cho cả người cô không nhịn được run rẩy.
“Nhẹ… chút…”
Lời nói rời rạc, cơ thể giống như không còn là của mình nữa, nó đã cùng linh hồn bay đến một thiên đường khác rồi.
Tốc độ của báo khi săn mồi rất nhanh, anh mang theo tiểu hồ ly sa vào đại dương.
Giống như đoàn tàu phóng vùn vụt trong sơn động, lại tự như mưa phùn lướt qua những cánh hoa.
Khi tất cả đã bình tĩnh lại, cả người Tống Y nằm trong bồn tắm lớn màu trắng, ngay cả một ngón tay cũng lười nhúc nhích.
Cô thề, cho dù sau này có thế nào thì cái tật xấu miệng nhất định phải sửa, nhất là lúc đối mặt với Thời Ẩn Chi.
Đốt lửa tự thiêu, tự mình chuốc lấy khổ thật là sự hình dung vô cùng thích hợp.
Tay Thời Ẩn Chi lưu luyến lướt trên người Tống Y, một bên xoa bóp cho cô, còn một bên trộm hương ngửi ngọc.
Nước ấm đã dần dần lạnh, Thời Ẩn Chi lấy khăn tắm bọc Tống Y rồi ôm cô vào một gian phòng khác.
Căn phòng ban đầu vốn đã rất hỗn loạn rồi, không chỉ có vỏ chai rượu mà còn có những thứ trắng đỏ lưu lại sau một đêm phong lưu.
Sau khi đắp chăn cho tiểu tổ tông, Thời Ẩn Chi đi ra ngoài một chuyến, lấy một lọ thuốc bôi trở về.
Tống Y vốn đã buồn ngủ, vừa mệt lại vừa đau. Lúc nhận ra động tác của Thời Ẩn Chi bèn vô thức từ chối.
Hai chân cô khép lại, cuộn vào trong chăn.
Thời Ẩn Chi khẽ cười một tiếng, bắt lấy mắt cá chân trắng nõn lộ ra bên ngoài của cô.
Anh nhẹ nhàng kéo một cái bèn kéo Tống Y vào trong ngực.
“Làm nũng cũng vô dụng, cái này nhất định phải bôi.”
Không cho Tống Y từ chối, Thời Ẩn Chi đã đeo gang tay vô khuẩn, ngón tay lấy thuốc.
Lần đầu tiên bao giờ cũng rất đau, nếu không bôi thuốc thì sợ sáng mai ngay cả đường cũng không đi nổi.
Cảm giác lạnh như băng lập tức kích thích đầu óc đang hỗn loạn của cô. Tống Y không nhịn được kêu một tiếng, ánh mắt quyến rũ như tơ nhìn Thời Ẩn Chi, vừa xấu hổ vừa buồn bực nói:
“Anh đáng ghét!”
Bị ghét bỏ một câu, tâm trạng của Thời Ẩn Chi lại tốt hơn, tiếp tục bôi thuốc.
Tống Y phát hiện da mặt mình so với Thời Ẩn Chi thì tuyệt đối mỏng đến không thể nào mỏng hơn. Dùng mọi cách từ chối nhưng cũng không được nên cô chỉ có thể thẹn thùng túm chăn, ưm ưm a a.
Sáng hôm sau, lúc Tống Y tỉnh lại đã là mười hai giờ trưa, chính là lúc mặt trời lên cao nhất.
Xương cốt cả người cô giống như bị xe cán qua vậy, đau đớn ê ẩm.
Cô mơ hồ nhớ ra tối hôm qua Thời Ẩn Chi đã xoa bóp, cũng đã bôi thuốc cho mình rồi mà sao vẫn đau kinh khủng như vậy?
“Em tỉnh rồi?”
Cửa phòng ngủ mở ra, Thời Ẩn Chi đang đọc sách ở phòng đối diện.
Bên ngoài ánh mặt trời rất đẹp, ngoài cửa kính là biển khơi xanh thẳm, yên tĩnh sâu lắng, giống như Thời Ẩn Chi ở trước mặt cô vậy.
“Không phải anh đang đọc sách sao? Sao lại phát hiện…” Em tỉnh.
Tống Y vừa liên tiếng thì mất giọng, cổ họng khàn khàn giống như người phụ nữ sống lâu trong sa mạc, trải qua những thăng trầm của cuộc đời.
Tống Y – người luôn yêu cầu sự hoàn mỹ lập tức thay đổi sắc mặt.
Cô kéo chăn lên, đưa lưng về phía Thời Ẩn Chi hờn dỗi.
Thời Ẩn Chi không khỏi cười khẽ. Tối hôm qua tiểu tổ tông vừa khóc lại vừa kêu, khiến cho giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Móng tay cô có chút dài, cào lên lưng anh từng vết một.
“Dậy ăn chút gì đi, đói lâu như vậy dạ dày không chịu nổi.”
Vốn dĩ anh muốn đánh thức tiểu tổ tông vào buổi sáng để ăn chút gì lót dạ rồi ngủ tiếp. Ai ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của cô anh bèn mềm lòng thua trận trước.
Sau khi giằng co một lúc, anh vẫn để cho tiểu tổ tông ngủ bù thật tốt.
Tống Y trốn trong chăn nghe thấy lời Thời Ẩn Chi nói, giận dỗi lúc trước bèn biến mất trong nháy mắt.
Từ đầu đến cuối, cô luôn khuất phục trước sự dịu dàng của anh.
Cuối cùng chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm, tủi thân oán trách: “Em đau.”
Thời Ẩn Chi nghẹn một cái, ho khan, không tự nhiên sờ chop mũi.
Lúc lâu sau anh mới nói: “Lần sau anh sẽ chú ý.”
Vươn tay ra ngoài từng chút một, Tống Y kiêu ngạo hừ một tiếng, lười biếng ra lệnh:
“Em muốn mặc quần áo. Chi Chi, anh lấy giúp em.”
Phóng đãng cả một đêm, bây giờ từ đầu đến chân Tống Y đều không mảnh vải.
Thời Ẩn Chi biết Tống Y xấu hổ nên cũng không dám trêu chọc, mỉm cười đi lấy quần áo cho cô.
Vali đặt trong khách sạn lần trước anh đã bảo người đem đến.
Vali của Tống Y rất gọn gàng. Quần áo của cô không được phân chia theo chủng loại mà được phối hợp theo ngày.
Trên người mặc sơ mi màu gì, váy dài mặc bên dưới, ngay cả đồ lót bên trong cũng đã sắp xếp xong, được để trong từng túi nhỏ một.
Thời Ẩn Chi lấy một túi quần áo trong đó ra, sau khi đưa đến giường tiểu tổ tông còn thân sĩ đóng cửa phòng ngủ lại.
“Mặc xong thì nói với anh.”
Bây giờ đã là tháng giêng, chỉ còn vài ngày nữa thôi là đến tết âm lịch.
Thời Ẩn Chi lại bật máy tính bảng lên, nhìn vào kế hoạch đám cưới rồi kiểm tra để tìm ra bất kì sai sót nào.
Gió biển thổi qua, phía xa xa là đại dương xanh thẳm, mà phía bên kia chính là bờ biển trắng xóa.
Giờ phút này, Thời Ẩn Chi lại có ảo giác rằng cả thế giới này chỉ có anh và Tống Y.
Thế giới này là một màu xanh thẳm và trắng như tuyết, sạch sẽ thuần khiết giống như người trong lòng anh.
Bên trong phòng ngủ, Tống Y vẫn đang đấu tranh với đống quần áo.
Từ trước đến nay cô mặc quần áo rất nhanh, nhưng hôm nay lại kéo dài rất lâu.
Cái khóa khéo sau lưng làm thế nào cũng không kéo được, mò mẫm một hồi khiến tay đau đến đòi mạng.
Cô chợt nhớ đến cảnh tượng Thời Ẩn Chi nắm chặt lấy tay cô giơ lên đỉnh đầu và cảnh mình nằm rạp lên người anh vào tối qua.
Trong nháy mắt khuôn mặt cô trở nên đỏ ửng.
“Thật là xấu xa chết lên được.” Tống Y lẩm bẩm.
Một giờ mười phút chiều, trong phòng ăn được trang trí đẹp đẽ, đầu bếp Michelin cũng đã sẵn sàng.
Nhìn thấy Thời Ẩn Chi ôm Tống Y đến, nhân viên phục vụ hai bên lập tức kéo cửa ra.
Tống Y lập tức cảm thấy xấu hổ nhưng lại có chút vui vẻ, cô vùi hơn nửa gương mặt vào trong ngực anh.
Nhắc đến mất mặt, cô đường đường là họa sĩ nổi tiếng quốc tế thế mà sau khi rời giường chân lại mềm nhũn, đi được mấy bước thì ngã nhào, chỉ có thể để Thời Ẩn Chi ôm.
Bữa trưa vẫn là món Nhật, thịt bò Kobe rất mềm, sau khi cắt thành miếng nhỏ, ăn rất ngon miệng.
“Chi Chi, hành trình tiếp theo của chúng ta có thể tạm ngừng được không? Em muốn về nước.”
Ngày hôm qua nghe thấy bệnh tình của ông ngoại, Tống Y hiếm khi mất bình tĩnh. Sau khi uống hai chai rượu vang trong phòng ngủ bèn say khướt.
Say thì cũng say rồi, lại còn mạnh mẽ bá vương ngạnh thượng cung nữa.
Cứ nghĩ mình là vương giả trên cao, không ngờ lại bị hung hăng đè ép xuống đồng xanh.
Bây giờ tỉnh táo lại, nhớ đến tình hình của ông ngoại, Tống Y cũng mất tâm trạng đi du lịch.
Đối mặt với chuyện của ông ngoại, chuyện ngón tay sau khi nối lại không được linh hoạt lắm của cô cũng không đáng nhắc đến.
“Ừ, anh đã đặt vé máy bay vào sáng mai rồi. Buổi chiều chúng ta đi chụp ảnh cưới.”
Vào lúc nói cho Tống Y biết chuyện này, Thời Ẩn Chi đã nghĩ đến phản ứng của tiểu tổ tông nên đã đặt vé máy bay từ trước.
Tay đang cầm dao nĩa của Tống Y đột nhiên dừng lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn Thời Ẩn Chi, trên mặt chậm rãi nở một nụ cười tươi, sạch sẽ giống như mặt trời vừa nhô lên khỏi biển.
“Chi Chi, trước kia em luôn cảm thấy mình rất trưởng thành, nhưng thật ra bây giờ mới phát hiện hoàn toàn không có.”
Cô tự vẽ cho mình một vòng tròn, tạo ra một nhà tù. Bị danh vọng tuổi trẻ mắc kẹt, sợ mình hết thời, lo lắng không còn tài hoa.
Ngày nhớ đêm mong, cho nên mới mua mấy triệu tiền bảo hiểm cho tay mình.
Khi chuyện cô sợ trở thành sự thật vào một ngày nào đó, lùi lại nhìn về sau mới nhận ra nó chẳng là gì cả.
Thế sự trôi theo dòng nước, xem như một giấc mộng phù du.
Đời người, bất quá chỉ như vậy mà thôi.
Tâm trạng của Tống Y bỗng chốc thay đổi, những xiềng xích ràng buộc vô hình đã bị phá vỡ.
Rộng lượng, ôn hòa.
Thời Ẩn Chi chăm chút cắt thịt bò cho Tống Y, trả lời thản nhiên:
“Em không cần phải trưởng thành. Trưởng thành luôn cần phải trả một cái giá thật lớn. Nếu như có thể, anh hy vọng em mãi mãi không cần lớn.”
Dùng xong bữa trưa, Tống Y nằm trên ghế sofa còn Thời Ẩn Chi giúp cô xoa bóp.
Xoa bóp rất thoải mái, các bắp thịt đau nhức cũng dịu đi rất nhiều.
Nằm trên gối, Tống Y thoải mái híp mắt, phảng phất giống như con mèo lười ăn cơm xong bò lên nóc nhà phơi nắng vậy.
“Còn đau không?” Thời Ẩn Chi hỏi.
“Tốt hơn một chút rồi, cánh tay không còn đau xót như nãy nữa.” Tống Y theo bản năng trả lời.
Thời Ẩn Chi thấp giọng cười, đột nhiên thò người qua, chiếc kính gọng vàng chạm vào da thịt của cô, có chút lạnh như băng.
“Anh đang hỏi chỗ này này.”
Mặt Tống Y ngay lập tức trở nên nóng bừng. Tay Thời Ẩn Chi đặt trên bụng cô, nhưng địa phương anh hỏi không cần hỏi lại cũng biết.
Trong phút chốc khí thế trước kia bèn biến mất, ngừng chiến tranh, không còn tiếng động.
“Còn tốt, chỉ là vẫn hơi đau một chút xíu…”
Tống Y giống như học sinh tiểu học bị thầy bắt chép bài, càng nói càng nhỏ, đầu cũng cúi thấp xuống.
Tống Y biết Thời Ẩn Chi là bác sĩ, không cố kỵ những thứ này. Nhưng cô da mặt mỏng, nói ra cũng muốn lấy mạng cô rồi.
“Bôi cho em thêm ít thuốc nữa nhé?” Thời Ẩn Chi thuận miệng đáp lời, bộ dạng rất nghiêm túc.
Ngược lại Tống Y không chịu nổi dày vò, cô hoảng hốt vội vàng ôm eo anh, gửi một nụ hôn rồi nói:
“Tốt rồi, tốt rồi, hoàn toàn tốt rồi! Không đau chút nào cả!”
Thời Ẩn Chi không tin, nhưng anh rất thích bộ dạng nũng nịu này của Tống Y.
“Thật không?”
“Thật, so với vàng còn thật hơn.” Tống Y kém chút nữa đã giơ tay lên thề, gật đầu liên tục.
Thời Ẩn Chi “ừ” một tiếng, nhẹ nhàng mổ lên đôi môi người trong lòng, trêu ghẹo nói:
“Như vậy là tốt. Buổi tối chúng ta có thể thử một vài tư thế khác. Cho em ở trên được không?”
Tống Y trợn tròn mắt. Cô đã đem mình bán còn giúp anh đếm tiền.
Trước tối hôm qua cô vẫn cho rằng Thời Ẩn Chi là thư sinh yếu đuối, nhưng sau đó mới biết anh chính là cầm thú, vừa lịch sự lại vừa bại hoại.
Miệng thì nói một lần cuối cùng nhưng cơ thể lại rất thành thực, một lần lại một lần.
“Không được! Tiếp tục như vậy em sẽ bị bệnh mất!” Tống Y kiên quyết phản đối.
Thời Ẩn Chi lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, híp mắt cười khẽ.
“Bị bệnh? Y Y, có phải em không biết có một câu gọi là “lấy độc trị độc” sao?”