Đọc truyện Tiểu Tổ Tông – Chương 57: Bạc hà
Trong môi trường mờ tối, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng nước rơi, từng giọt, từng giọt, giống như con lắc đồng hồ.
Tống Y mơ màng tỉnh lại, nhìn khung vừa cảnh xa lạ vừa lộn xộn xung quanh, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
Ở một nơi hội tụ đầy đủ ánh mặt trời, Ernest đang vẽ tranh. Các vật liệu vẽ tranh sơn dầu lộn xộn ném đầy đất, rất bừa bãi.
Hình như hắn ta đang vẽ cây cối ngoài cửa sổ, nhưng vẽ thế nào cũng không thấy hài lòng, trên đất rải rác giấy bị vứt bỏ.
Bỗng nhiên Ernest cáu kỉnh đá mạnh vào giá vẽ, sau đó đi về phía Tống Y. Một tay hắn ta lôi Tống Y từ dưới đất lên, dùng tiếng Pháp uy hiếp:
“Đứng dậy đi vẽ nhanh lên!”
Tác dụng của thuốc mê còn chưa hết, Tống Y cảm thấy chân mình không thể nào đứng thẳng, im lặng như một con cừu non không có suy nghĩ, bị Ernest xua đuổi về phía trước, ngồi trước giá vẽ.
Ernest được khen là “Thiên tài muộn” vì sau khi hắn ta bị thương ở đầu mới bộc phát ra tài năng hội họa.
Mà Tống Y lại được công nhận là thiên tài của giới vẽ tranh sơn dầu. Khả năng khống chế màu và cách xử lý đường nét của cô rất ấn tượng. Không chỉ kỹ thuật vẽ tranh cao siêu mà trong tranh còn có tư duy về thế giới và bản chất con người.
Trước kia, Ernest đã nhiều lần bại dưới tay Tống Y trong các cuộc so tài quốc tế. Sau này khi đã thành danh, truyền thông lại luôn so sánh hắn ta với Tống Y, mỗi một bài báo đều khen ngợi cô.
Có lẽ ban đầu Ernest chỉ thấy khâm phục Tống Y, nhưng càng về sau lại phát sinh những chuyện ấy khiến Ernest chỉ còn lòng căm thù cô.
Bây giờ đang là mùa đông, ngoài cửa sổ là cảnh tượng khô héo, cây cối đều trơ trụi không có sức sống, thỉnh thoảng có một hai con chim đậu trên cành.
Tống Y cúi đầu nhìn dưới chân, trên mặt đất phủ đầy những bức vẽ hỏng của Ernest.
Hắn ta vẽ rất tốt, giống như những bức ảnh mang hơi thở cổ xưa.
Rất giống thật, nhưng thiếu phần thần.
“Nhanh lên một chút!”
Ernest hung ác đá mạnh vào bắp chân Tống Y, lực rất mạnh, khiến Tống Y cảm thấy chân mình đau đớn.
Không dám suy nghĩ nhiều, Tống Y cầm bảng màu lên, bắt đầu pha màu.
Lúc vẽ cô có thói quen thích đem tất cả màu sắc điều chỉnh tốt, sau khi vẽ cô sẽ không pha màu nữa.
Người bình thường sẽ vẽ bố cục tổng thể trước sau đó mới vẽ chi tiết. Xây dựng xong phần khung rồi mới đến các bước tỉ mỉ.
Thói quen của Tống Y vừa vặn ngược lại. Kỹ thuật vẽ tranh của cô từ lâu đã bỏ xa người bình thường. Không chỉ vẽ tranh sơn dầu, cho dù là phác họa cô cũng có thói quen vẽ từ bộ phận đến tổng thể.
Đầu tiên, Tống Y vẽ một con chim trên giấy, cô không phác thảo đường viền trước mà cứ thế bắt đầu vẽ từ ánh mắt rồi dần dần đến bên ngoài.
Ánh mắt Ernest nhìn chằm chằm bảng vẽ không chớp mắt. Tống Y chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, tay cầm bút thoáng dừng lại, bắp chân lại bị đá một cái, mơ hồ nghe thấy tiếng súng được lấy ra từ trong ví.
Cô không dám dừng lại nữa, ngay cả lúc đổi cọ cũng nhanh chóng vô cùng. Cuối cùng lúc đặt cọ vẽ xuống trong lòng cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chỗ này.”
Ngón tay khô héo giống như nhánh cây của Ernest gõ vào một chỗ trên giấy vẽ, vẻ mặt không chắc chắn hỏi:
“Tại sao lại là màu đen.”
Tống Y nhìn bảng vẽ, chỗ Ernest chỉ là mặt trời ——
Mặt trời màu đen.
Không giống như chủ nghĩa hiện thực của hầu hết các họa sĩ, các bức tranh của Tống Y không quá phù hợp với thực tế, hầu như đều phụ thuộc vào tâm trạng của cô lúc đấy.
Ví dụ như lúc này, bị Ernest nhốt ở một nơi, chỉ có màu đen mới có thể đại biểu diễn tả tâm trạng cô.
“Tại sao!”
Thấy Tống Y chậm chạp không trả lời, Ernest lớn tiếng gầm thét, xen lẫn là tiếng mắng chửi bằng tiếng Pháp, chấn động khiến lỗ tai Tống Y cũng ong ong.
“Bởi vì, bởi vì là mùa đông, không có quá nhiều ánh mặt trời.”
Giải thích qua loa, hai tay Tống Y nắm thật chặt quần áo, không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đáng sợ của Ernest lúc này.
Hoàn cảnh xung quanh yên lặng giống như ngủ đông, bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của Ernest.
Thật lâu sau, Ernest đột nhiên ôm bức tranh của Tống Y đi, nói: “Tôi nhất định sẽ vượt qua, vượt qua.”
“Loảng xoảng”, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng mở cửa sắt, hai mắt Tống Y sáng lên, có lẽ có người tới cứu cô. Nhưng sau khi thấy rõ người nọ, cô mới nhận ra tất cả chỉ là hi vọng xa vời của mình.
Đến là hai tên da trắng cao lớn, một người xăm hình đầy tay, đầu trọc; một người khác trên mặt có một vết sẹo.
“Mấy cửa khẩu bên ngoài đã bị phong tỏa nghiêm ngặt, nhưng vẫn còn đường thủy có thể đi. Đến lúc đó đến thành phố S sẽ có thể cho anh lén đưa người về Pháp.”
Hai người này nói tiếng Pháp mang khẩu âm Italia, còn không được thành thạo lắm, nhưng có vẻ rất thân quen với Ernest.
Lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện, Tống Y vẫn luôn im lặng.
Dựa theo lời của bọn họ, ít nhất thành phố N hiện tại đã hoàn toàn phong tỏa, quang minh chính đại chạy, khả năng không lớn.
Trong tay còn cầm chặt bức tranh của Tống Y, vẻ mặt Ernest giống như nổi điên, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Tên mặt sẹo gọi vài lần, sau khi giọng nói trở nên mất kiên nhẫn, Ernest cuối cùng cũng chuyển sự chú ý khỏi bức tranh của Tống Y, ánh mắt thỏa mãn.
“Cũng chỉ vì chuyện phiền phức của anh nhiều mà mỗi tháng đều phải để hai anh đây tới đưa đồ cho anh.”
Thấy Ernest hồi hồn, tên đầu trọc oán trách mấy câu, sau đó mở chiếc vali màu đen trên tay ra.
Bên trong có kim tiêm, dây thừng, thuốc men, súng và nhiều loại dao khác nhau.
Tống Y không phải đại tiểu thư ngây thơ không rành thế sự, trước kia lúc cô ở nước ngoài du học cũng đã gặp qua những mặt tối.
Lén vượt biên, người không hiểu sẽ nghĩ đơn giản là nhập cảnh bất hợp pháp.
Nhưng đến cùng có bao nhiêu người chết trong quá trình vượt biên, không một ai biết.
Cho dù bị ép buộc lén vượt biên thành công, sau khi đến được quốc gia mong muốn, những người này sẽ không có thân phận rõ ràng. Cho dù là chạy trốn hay là sinh tồn, cũng trở nên vô cùng khó khăn, chỉ có thể dựa vào những kẻ bắt cóc để sống.
Đàn ông trở thành culi, mà phụ nữ lại càng bi thảm, đa số trở thành nô lệ tình dục, một khi không còn giá trị, những kẻ bắt cóc sẽ bắt đầu vét sạch nội tạng của họ.
Mặc dù hầu hết các ca cấy ghép nội tạng đều yêu cầu sự phù hợp, nhưng cũng có những bộ phận không yêu cầu bất kỳ sự phù hợp nào, chẳng hạn như giác mạc.
“Ernest, chúng ta có ân oán gì anh cứ nói rõ ràng, anh muốn tôi rời khỏi giới hội họa cũng được, hay vẽ thay anh cũng được. Tôi không muốn rời khỏi đây, xin anh!”
Đối diện với hai tên da trắng thân thể cường tráng, bắp thịt rắn chắc. Tống Y có võ nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ.
Cô chỉ có thể quỳ xuống đất cầu xin Ernest, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, ngẳng đầu đau khổ cầu xin. Cho dù không thành công, cô có thể trì hoãn một chút thời gian.
Tống Y và Ernest là đối thủ gần mười năm, cô coi như hiểu rõ tình cách cổ quái của Ernest.
Ernest khát vọng muốn đánh bại cô, mà bây giờ cô không có chút tôn nghiêm nào cầu xin lại càng dễ lấy lòng Ernest.
Quả nhiên, Ernest đang ôm bức tranh của Tống Y cúi đầu nhìn cô, đột nhiên cười khúc khích, mắt hắn ta mở to, cười đến nỗi thấy cả hàm răng trông hết sức cổ quái.
Hai tên da trắng cách đó không xa thấy vậy hai mắt nhìn nhau một cái, sau đó cầm một cái ống tiêm cùng dây thừng đi tới.
Thấy hai người càng ngày càng đến gần, tim Tống Y cũng theo bước chân của bọn họ mà đập không ngừng.
Chắc chắn cô không thể nào đánh lại hai người da trắng kia, mà trên người Ernest có súng, nếu như nhanh một chút, thừa dịp hắn ta không chú ý…
Trong nháy mắt, trong đầu Tống Y hiện ra vô số ý nghĩ, cô khóc thê thảm, nhưng bàn tay kéo Ernest lại dùng hết sức, không ngừng điều chỉnh góc độ cơ thể, cố gắng tìm ra điểm tấn công tốt nhất…
“Tít”!”Tít”!”Tít”!
Bỗng nhiên, cái máy màu đen treo bên hông tên đầu trọc kêu lên, còn lóe ra ánh sáng màu đỏ.
Hai tên da trắng đột nhiên trở nên căng thẳng, chửi rủa vài câu bằng tiếng Pháp, chạy nhanh đến.
Không có thời gian.
Tống Y đột nhiên bùng phát, tân công vào bụng Ernest, chồm tới nhanh chóng định lấy súng nhưng Ernest đã phản ứng lại đá vào bắp chân cô.
Tống Y kêu một tiếng, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Lúc vẽ tranh Ernest đá bắp chân Tống Y, vị trí còn giống nhau, mà lúc nãy Ernest lại vẫn đá vào chỗ ấy.
Cho dù là người mạnh mẽ hơn nữa, nếu bị tấn công ở cùng một chỗ nhiều lần cũng xuất hiện điểm yếu.
Tống Y không kịp đứng dậy đã thấy Ernest giận dữ vung nắm đấm đến.
Dứt khoát lăn sang một bên, nhặt giá vẽ ném về phía Ernest, rồi sau đó nhảy lên chuẩn bị nhảy ra ngoài cửa sổ.
Nhưng Tống Y mới chạy được hai bước thì đột nhiên có thứ gì đó kéo chân cô lại.
Trong lúc giãy dụa, Tống Y quay đầu nhìn lại thấy một bàn tay nhỏ dài nhưng khô héo đang kéo cô. Đằng sau đống giấy vẽ lộn xộn, một con mắt đang nhìn chằm chằm cô, u ám lại tràn đầy hưng phấn.
Giống như những con sói hoang dã trên thảo nguyên châu Phi đang khóa chặt con mồi.
“A!”
Ernest đột nhiên dùng sức, Tống Y bị hắn ta kéo ngã xuống đất, trên trán có máu chảy ra.
Xương cổ chân bị kéo đến đau nhức, Ernest còn chưa hài lòng, hắn ta thuận tay cầm lên một dụng cụ bằng sắt, đập mạnh vào bắp chân Tống Y, có thể nghe thấy tiếng xương gãy rõ ràng.
Tống Y ngã xuống đất, cơn đau khiến ý chí của cô tan rã từng chút một, từng tiếng kêu gào cũng chỉ thêm lãng phí sức lực.
Đau đớn ướt đẫm mồ hôi, đau đến nỗi trong mắt toàn là nước.
Một lúc lâu sau, Ernest cuối cùng cũng ngừng đập.
“Chậc chậc, người phụ nữ này vẫn còn mưu toan muốn chạy khỏi đây, cô không biết hắn ta thuộc tộc ăn thịt người à!”
Hai tên da trắng không nhanh không chậm đi đến, từ lúc Tống Y bắt đầu tấn công Ernest, hai người bọn họ bèn ở một bên xem diễn, không chút lo lắng. Giống như đang nhìn một con kiến muốn rung chuyển đại thụ, không biết tự lượng sức.
Tống Y ngã xuống đất, đầu bị đụng có chút choáng váng, đau đớn đã rút cạn ý chí chiến đấu của cô.
Cô không biết mình có nghe nhầm không, tại sao có thể có “Tộc ăn thịt người” được?
Tên mặt sẹo đưa cái máy đen đang không ngừng kêu ném cho Ernest, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn.
“Có người vào núi, chúng ta phải nhanh lên. Người phụ nữ này có chút phiền phức, anh nhất định phải mang đi à?”
Ernest đứng dậy, lấy tay xoa xoa vết xước trên mặt, u ám nói:
“Đúng vậy, cô ta là thiên tài giới hội họa. Tôi muốn nhốt cô ta lại, như vậy tôi chính họa sĩ thiên tài duy nhất rồi.”
Tên đầu trọc và tên mặt sẹo nhìn nhau, hai người bọn họ cũng chỉ lấy tiền làm việc thay người khác, cũng không muốn bị bắt và chịu rủi ro lớn như vậy.
Tên mặt sẹo đột nhiên đề nghị:
“Tôi nhớ bàn tay phải của người phụ nữ này được người trong giới nghệ thuật gọi là bàn tay vàng? Anh ăn tay cô ta thì kgoong phải anh đã có bàn tay vàng rồi sao? Cần gì phải phiền toái như vậy, còn phải lén lút đưa người về.”
Ernest đang lau vết thương nghe thấy vậy, bỗng nhiên cười quỷ dị. Hắn ta nhìn chằm chằm tay phải Tống Y, chậm rãi nói:
“Đúng là ý kiến hay.”
Cả người Tống Y đột nhiên sợ run. Cô từ từ ngẩng đầu, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt hưng phấn của Ernest.
Có một diễn đàn trong trang web đen —— diễn đàn ăn thịt người.
Bên trong có các kỹ thuật ăn thịt người, cũng như trao đổi kinh nghiệm ăn thịt người đầu tiên, thậm chí còn có cuộc gặp gỡ của những kẻ này, sau đó ăn thịt lẫn nhau.
Tống Y đã xem những bộ phim tài liệu liên quan đến việc này, cô biết rất rõ, tất cả những thứ này đều là thật.
Nghiêng đầu nhìn tay phải của mình, trên ngón tay còn có vết chai để lại sau nhiều năm cầm bút.
Nước mắt trượt dài trên khóe mắt, trong miệng ngập ngừng nói xin tha.
Tống Y muốn chạy trốn, rất muốn, rất muốn.
Ernest cẩn thận lựa chọn đồ trong chiếc vali màu đen mà hai tên đàn ông da trắng mang theo, cuối cùng tìm được một con dao thích hợp.
Tên đầu trọc đè Tống Y lại, đặt tay phải của cô xuống đất, cho dù cô có cố gắng giãy giụa thế nào cũng vô ích.
Tháo nắp kim tiêm ra, không để ý đến giãy giụa của Tống Y, tên mặt sẹo đâm kim xuống cánh tay cô.
Sau khi tiêm xong rồi vứt kim tiêm đi, tên mặt sẹo vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Y, nói:
“Anh đây đối xử với cô không tệ, sợ cô đau nên đã tiêm thuốc mê cho cô rồi.”
Dứt lời bèn cùng tên đầu trọc cười ha hả.
Ernest muốn cắt từng ngón một, cuối cùng mới cắt toàn bộ cổ tay.
Lưỡi dao đặt lên ngón trỏ của cô, ánh sáng trắng bạc của con dao phản chiếu lên khuôn mặt Tống Y.
Cô giống như một con thú nhỏ mất đi nơi nương tựa của mẹ, bất lực nghẹn ngào cầu xin.
Lưỡi dao hạ xuống.
Mười ngón tay liền tim, đau đớn như một cơn sóng thần, đột nhiên xuất hiện xâm chiếm toàn bộ thế giới của cô.
Nhìn ngón tay mình tách rời, nhưng vẫn cảm thấy ngón tay còn ở đó.
Tác động quá lớn của cơn đau khiến Tống Y không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là mơ nữa.
Ernest nhặt ngón tay Tống Y từ dưới đất lên, quan sát hồi lâu, đột nhiên sung sướng cười lớn.
Hắn ta thật sự rất vui vẻ, vui đến mức không tự chủ đi vòng quanh nhà.
Tên đầu trọc đè Tống Y dưới đất cũng đứng lên, chuẩn bị lấy một con dao to hơn trong vali ra.
“Bùm!”
Một tiếng súng vang lên, Ernest ngã xuống đất, khóe miệng vẫn nở một nụ cười điên cuồng.
Lại có hai tiếng súng vang lên, tên đầu trọc cũng ngã xuống đất, tên mặt sẹo phản ứng kịp thời, chỉ bị bắn trúng chân.
Hắn ta ngã xuống đất,không ngừng chửi bới bằng tiếng Pháp.
Hắn ta từng chút bò về hướng Tống Y, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng cùng với tia sinh tồn lúc sắp tử vong.
Có tiếng phá cửa xông vào, một đám người mặc quân trang màu xanh lá, kèm theo tiếng bước chân mạnh mẽ.
Giống như lời cầu nguyện trong cuối cùng cũng được nghe thấy, thần linh từ trên trời giáng xuống.
Ý thức của Tống Y cuối cùng cũng không duy trì nổi, rơi vào trong bóng tối vô tận.