Tiểu Tổ Tông

Chương 50: Đương quy


Đọc truyện Tiểu Tổ Tông – Chương 50: Đương quy

Lông Vàng vui mừng chạy tới chạy lui trên sàn nhà, Tống Y mới ném ra một đĩa nhựa đỏ, nó đã chạy như điên đi nhặt lấy, chơi không biết chán.

Hơn 12 giờ họ mới đến thành phố N, sau khi về đến nhà ông bà ngoại, Tống Y nhận ra mình không cần nói tốt cho Thời Ẩn Chi, ông bà ngoại đã rất yên lòng về anh.

Chẳng qua chỉ xem bệnh án, đoán đúng mấy triệu chứng đã khen anh giỏi, làm như thấy cháu ruột nhà mình vậy.

Lại còn vừa mát xa, vừa giác hơi.

Học y thì giỏi lắm à?!

Cô cũng rất có ích đấy?! Chân dung của họa sĩ nổi tiếng quốc tế, có ai hiểu không?!

Tống Y bĩu môi, không biết nên vui hay giận.

” Buổi tối không đi chứ? Ở trong nhà đi! Hiếm khi Y Y trờ về, các con ở lại thêm mấy ngày nhá, phòng đều có sẵn rồi.”

Bà ngoại cười vui sướng. Bây giờ bà càng nhìn càng thấy đứa cháu rể này vừa mắt. Không chỉ đẹp trai mà y thuật cũng rất tốt.

Vừa rồi làm một khóa chăm sóc sức khỏe, bà thấy cơ thể hình như thoải mái hơn, cả người khoan khoái.

Thời Ẩn Chi trả lời:” Cái này phải hỏi Y Y ạ, tất cả con đều nghe theo cô ấy.”

Tai Tống Y rất thính, vẫn luôn lén lút nghe, từ trong mũi hừ một tiếng, nói:

” Tất nhiên phải nghe theo em rồi. Em nói mấy ngày là mấy ngày, anh có muốn về thành phố N dạy học cũng không được.”

Thời Ẩn Chi ” Ừ” một tiếng, cho Tống Y mặt mũi.

” Tình cảm thời trẻ thật tốt. Tốt nhất nên sớm kết hôn đi, bà ngoại muốn thấy chắt trai, chắt gái.”

Thúc giục cưới luôn là bệnh chung của bậc trên, bất kể tuổi tác.

Ngay cả ông bà ngoại luôn yêu thương Tống Y từ nhỏ cũng vậy.

Giục cưới là một loại thái độ trong cuộc sống, cũng như một thú vui thường ngày, là điều không thể thiếu.

Rõ ràng chỉ mới 24 nhưng Tống Y cảm thấy giờ phút này mình như 34 tuổi rồi ý. Cô sâu sắc nghĩ lại, rốt cuộc mình đã làm gì khiến cho ông bà ngoại có ảo tưởng rẳng mình không ai thèm lấy chứ?


Tống Y cô là một người người gặp người thích, hoa gặp hoa nở; người theo đuổi cô phải xếp hàng dài từ thủ đô đến Paris đấy.

Sao có thể tùy tiện kết hôn như vậy?!

Sau một hồi im lặng, Tống Y nói:

“Ngày 6 tháng 11 âm lịch đi ạ. Ngày này do bác trai và bác gái Thời tạm quyết định ạ.”

Bà ngoại gật đầu, đeo kính lão lên nhìn Hoàng lịch, nói: “Có gấp quá không, sao lại định ngày gấp như vậy?”

Ông ngoại bên cạnh vỗ chân bạn già, dùng sức nháy mắt, ho khan liên tục, tiếng hít thở dồn dập.

“Bây giờ tuổi trẻ cởi mở, sao có thể như thời đại của chúng ta hồi xưa được. Hơn nữa, kết hôn sớm thì chúng ta cũng có thể sớm được ôm chắt ngoại.

Tống Y vẫn đang chơi trò ném đĩa với Lông Vàng, nghe thấy những lời này của ông bà ngoại bèn vội vàng giải thích:

“Không phải như ông bà nghĩ đâu ạ. Con với Chi Chi chưa ngủ với nhau đâu!”

Thời Ẩn Chi đang ngồi trên sofa bóc vỏ cam cho hai người lớn tuổi bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Tống Y, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, nói:

“Y Y, em có phải sau khi ăn xong thì không giữ lời nữa đúng không? Ngày hôm ấy, lúc em ngủ trong phòng anh không có nói như vậy. Sáng nay lúc em gọi cho anh còn nói muốn ngủ với anh nữa mà.”

“Những thứ này em đều quên hết rồi à? Hử?”

” Ai da, Y Y à, chúng ta làm người không thể làm như vậy. Con sao có thể bắt nạt bác sĩ Tiểu Thời như vậy chứ? Con gái đã nói là phải giữ lời nha!”

Bà ngoại nghe thấy những lời của Thời Ẩn Chi ngầm có ý tủi thân và chua xót liền lập tức phát ra tình thương của mẹ, ngôn từ chính đáng giáo giục Tống Y.

Ông ngoại bên cạnh cũng hùa theo bạn già, nói chuyện có chút thở gấp, vội vàng nói:

” Đùn vậy. Y Y, con không nên thấy bác sĩ Tiểu Thời là người hiền lành bèn bắt nạt cậu ấy. Ông biết, khụ… khụ, ông biết con bé con từ nhỏ ý đồ xấu đầy mình, lại còn luôn thích nói dối gạt người khác.”

Tống Y, người không làm gì nhưng lại không giải thích được rất muốn lớn tiếng hét lên:

” Không phải con! Con không có! Ông bà đừng nói xấu con!

Ông bà ngoại nhìn nhau cười, kèm theo là tiếng ho khan và tiếng hít thở.


Ngày 6 tháng 11, không còn mấy ngày nữa là đến rồi.

Kết hôn sớm như vậy còn có nguyên nhân gì khác chứ?

Nhất định là cháu ngoại cưng nhà mình đã thân mật da thịt với Thời Ẩn Chi từ lâu, ngay cả trong bụng cũng có đứa bé rồi ấy chứ.

Sợ khi kết hôn lộ ra cho nên mới phải cuống cuồng vội vàng kết hôn như vậy.

Ôi chao, mặc dù hai người họ đã già rồi nhưng những thứ này họ đều hiểu, rất rất hiểu!

Ở thành phố H, Tống Y bị tước đoạt quyền phát ngôn không có chút tôn nghiêm nào, bị sắp xếp rất rõ ràng.

Phòng ngủ chính trên tầng hai của biệt thự đã được thay thế bằng một tấm trải giường mới, thậm chí còn được xông hương, còn thiếu chữ hỉ to dán ngoài cửa phòng là đủ.

” Bây giờ đi ngủ có sớm quá không.”

Bị ông bà ngoại cưỡng ép đẩy vào phòng, trong lòng Tống Y có chút khổ tâm. Bây giờ cô hơi hoài nghi không biết mình có phải được nhặt ở bãi rác về không.

” Bây giờ vừa đúng là thời gian ngủ trưa, lúc sáng không phải em bảo dậy sớm quá nên buồn ngủ sao? Em lên giường nằm nghỉ một lát đi, hôm nay ban ngày cũng rất mệt rồi.”

Đóng cửa lại, Thời Ẩn Chi đi tới bên cửa sổ, kéo rèm lại, trong phòng ngủ lập tức không đủ ánh sáng, trở nên tối mờ mờ như lúc hoàng hôn.

Cảnh giác trong lòng Tống Y đột nhiên nổi lên, tay chân luống cuống từ từ lui về phía sau, lập tức hoảng sợ, viện cớ nói:

“Chi Chi, em thấy ban ngày không cần đi ngủ. Tuổi trẻ phải có ý chí tiến thủ, đối với chúng ta thì tám, chín giờ mới là mặt trời. Sao có thể để chăn bông làm kìm hãm bước chân được?!”

Thời Ẩn Chi cở áo khoác dạ xuống, móc lên móc áo, để lộ chiếc áo len màu be bên trong.

Ánh mắt anh dường như đột ngột trở nên sắc bén, nhìn thẳng Tống Y.

Tống Y hồi hộp đến mức có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, bình bịch, bình bịch, vừa có chút sợ hãi lại có chút mong đợi.

Sớm muộn gì cô cũng phải bước qua một bước này, chưa kể sáng nay cô còn tự mình tìm chết nói thấy buồn ngủ.

Nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt vạt áo, hô hấp dồn dập.


Tống Y yên lặng chờ, chờ Thời Ẩn Chi dẫn dắt cô tiến vào thiên đường, tiến vào ngục sâu của dục vọng.

Thời Ẩn Chi từ từ đi về phía Tống Y, chậm rãi đến gần, gần sát mặt cô, môi cô, cổ cô…

Một tiếng cười khẽ bỗng nhiên vang lên bên tai, sau đó giọng nói Thời Ẩn Chi vang lên, không dấu được nét dịu dàng.

” Y Y, ban ngày không tuyên dâm, buổi tối chờ anh nhé.”

Nhanh chóng mở mắt ra, Tống Y nhìn về phía Thời Ẩn Chi, lông mi dài chớp chớp, có chút sững sờ.

Thời Ẩn Chi đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Tống Y, xoa đến khi mái tóc dài rối xù rồi mới dừng tay lại.

Anh thấy Tống Y vẫn còn ngây người bèn thấp giọng cười một tiếng, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Thời Ẩn Chi bỗng nhiên cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán Tống Y.

” Ngủ ngon, cô bạn nhỏ Y Y.”

Sau khi giúp tiểu tổ tông đóng kín cửa, Thời Ẩn Chi đi xuống lầu.

Anh có một số việc cần phải xác nhận, tốt nhất vẫn là khi Tống Y không có mặt.

” Nhanh như vậy đã xuống rồi? Tiểu Thời, con không ngủ với Y Y à?”

Bà ngoại Tống Y đang ở trong phòng bếp vội vàng chuẩn bị thức ăn cho bữa tối, thấy Thời Ẩn Chi từ trên tầng xuống không khỏi kinh ngạc.

“Dạ, con có một số việc muốn nói chuyện với ông ngoại, cho nên xuống trước ạ.” Thời Ẩn Chi đáp.

Ông ngoại Tống Y đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, đeo kính đọc báo, thỉnh thoảng lại ho khan.

Có tiếng ho rất dữ dội, cả người cũng theo tiếng ho lay động, hô hấp dồn dập, khi hít vào thấy rõ xương chỗ ngực lõm xuống.

Mùa đông mặc quần áo nhiều nên Thời Ẩn Chi không thấy rõ phần xương quai xanh của ông có bị lõm xuống hay không.

Ba dấu hiệu lõm xuống, khi hít vào lõm xương ngực, xương quai xanh và khoang sườn xuất hiện lõm rõ rệt, nguyên nhân chủ yếu là do tắc nghẽn một phần đường thở trên.

Bệnh chung của bác sĩ hô hấp đã khiến Thời Ẩn Chi phát hiện ra điều bất thường khi lần đầu nhìn thấy ông ngoại Tống Y.

Ngồi ở bên kia sofa, Thời Ẩn Chi lặng lẽ nhìn ông, một lát sau mới đột nhiên hỏi:

“Chức năng tim phổi của ông không tốt lắm đúng không ạ.”


Ông ngoại Tống Y dời ánh mắt khỏi tờ báo, hơi sửng sốt rồi bỏ kính lão xuống cười một tiếng.

” Người đã già, cả người đều là bệnh, một trận cảm cúm đến giờ vẫn chưa khỏi.”

Đáp án này nằm trong dự đoán của Thời Ẩn Chi. Ngay cả Tống Y ông cũng không nói chuyện này thì sao có thể nói cho anh chứ.

” Lần đầu đến thăm, con vẫn chưa giới thiệu rõ ràng. Con là bác sĩ khoa hô hấp.”

Vẻ mặt ông ngoại ngưng trệ một lúc, đột nhiên lại bộc phát một trận ho kịch liệt, mặt mũi đỏ bừng, khiến cho tĩnh mạch căng phồng.

Thời Ẩn Chi hơi nhíu mày, lặng lẽ chờ ông ngoại Tống Y ho xong mới âm thầm quan sát tình trạng đờm.

Bà ngoại Tống Y đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng chồng ho khan như vậy cũng không ra ngoài hỏi han tình hình, dường như bà đã quen rồi.

” Đứa nhỏ Y Y này vất vả lắm mới mang về một người bạn trai, kết quả hết lần này tới lần khác, hết lần này tới lần khác lại là bác sĩ khoa hô hấp. Đúng là chuyện đã định!”

Sau một cơn ho dữ dội, ông ngoại Tống Y mỉm cười nhẹ nhõm, thậm chí cũng không nghĩ đến việc tiếp tục giấu chuyện đó. Ông vào phòng ngủ lấy báo cáo bệnh án, chụp X-quang phổi, chụp CT và các tài liệu hình ảnh khác ra.

Thời Ẩn Chi không nói gì nhiều, xem kĩ từng phần một. Kiểm tra mrI và pet-ct đều không tìm thấy não, tủy sống và xương cũng thay đổi vị trí.

Chụp X-quang cho thấy khí phế thủng, tổn thương hình tròn đơn độc ở phổi, bóng mờ bên cửa phổi ngày một lớn.

Kiểm tra thấy dấu hiệu khối u huyết thanh ceA, enolase đặc hiệu của tế bào thần kinh, đoạn cytokeratin 19, tiền chất peptit giải phóng gastrin, Scc, v.v.. Nhiều kí hiệu mang dấu hiệu của khối u kết hợp lại như vậy cho thấy có tế bào ung thư tồn tại.

Các xét nghiệm tế bào học và giải phẫu bệnh đã xác nhận chẩn đoán ung thư phổi phế quản nguyên phát.

Thấy Thời Ẩn Chi đọc xong tài liệu, ông ngoại Tống Y cười nói:

“Nếu không phải ho khan mãi không khỏi khiến cho bà ngoại Y Y không yên tâm, bắt ông đi kiểm tra thì cũng không phát hiện ra ung thư.”

Thời Ẩn Chi không tiếp lời của ông ngoại. Anh biết sức nặng của ông bà ngoại trong lòng Tống Y.

“Hiện nay, cả liệu pháp miễn dịch và liệu pháp điều trị đều là những phương pháp điều trị khối u ung thư rất phổ biến, phối hợp với thuốc bắc, có rất nhiều người đã khỏi bệnh.”

Ông ngoại cười lắc đầu: “Ông đã sống đủ rồi, con đừng nói cho đứa bé Y Y kia biết là được, phải dấu nó.”

Nhìn thân hình gầy gò của ông ngoại, Thời Ẩn Chi không chút do dự trả lời dứt khoát:

“Là người thân, Y Y có quyền được biết. Huống hồ, từ trước đến nay con không bao giờ dấu cô ấy bất kì chuyện gì, chuyện của ông cũng vậy ạ.”

****

Mấy chương về bệnh án này tui không biết có làm đúng hay không nữa, quang mang quá~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.