Đọc truyện Tiểu Tổ Tông – Chương 43: Xuyên bối mẫu
Tám rưỡi sáng, Tống Y đấu tranh bò dậy tắt chuông báo thức, đầu óc mộng mị.
Hôm nay là hôn lễ của Giang Độ và An Nguyệt Sơ. Thành thật mà nói, cả hai người Tống Y đều không biết.
Nhưng mà Thời Ẩn Chi mời cô tham gia hôn lễ thế là đủ rồi. Vì vậy hôm nay Tống Y cũng cho vệ sĩ tạm nghỉ.
Một người thật lòng thích bạn, yêu bạn nhất định sẽ nghĩ cách để bạn hòa nhập vào cuộc sống của anh ấy. Đưa bạn đi gặp bạn thân, gặp người lớn, thậm chí còn chia sẻ những bức hình thời thơ ấu cho bạn xem.
Hôm nay là sân nhà của cô dâu, cho nên phong cách trang điểm của cô không thể quá lộng lẫy, nếu nổi hơn cô dâu thì không tốt lắm.
Tống Y trang điểm rất nhạt, tông màu nude, chỉ có màu son là hơi nổi. Cả người lười biếng, thoải mái kết hợp với phong cách nông thôn, rất phù hợp với phong cách giản dị của nghệ sĩ.
Hôm qua Thời Ẩn Chi hỏi cô, lúc nào thì đưa anh đi gặp người lớn.
Tống Y cẩn thận suy nghĩ, đợi đến khi nào cô đến thành phố H thăm ông bà ngoại, có thể đưa Thời Ẩn Chi đi cùng, thuận tiện xem chú chó lông vàng ông bà nuôi.
Nếu như được, không chừng còn có thể đưa ông bà ngoại đến thành phố N, gặp mặt bác trai, bác gái Thời.
Đội mũ nồi lên, xõa tóc xuống, Tống Y đứng trước gương xoay vài vòng.
” Ai ôi, sao mình có thể đẹp thế này.”
Tống Y cũng sắp bị sắc đẹp của mình mê hoặc rồi.
Lúc gần chín rưỡi, Thời Ẩn Chi gọi điện đến, nói anh đã ở dưới khách sạn chờ cô xuống.
Cầm chiếc túi xách nhỏ, Tống Y lộc cộc đi ra khỏi khách sạn.
” Chi Chi! Hôm nay em có đẹp không!”
Mở cửa xe cho tiểu tổ tông, Thời Ẩn Chi ngắm Tống Y từ trên xuống dưới, sau đó mới nghiêm túc gật đầu khen ngợi:
” Rất đẹp, hôm nay Y Y chính là cô gái trên trang bìa tạp chí.”
Tống Y hơi ngẩng đầu lên, đắc ý muốn vẫy vẫy cái đuôi. Đặt túi xách lên đùi, cô rất tự giác chờ Thời Ẩn Chi đeo dây an toàn giúp cô.
” Nơi tổ chức hôn lễ hơi xa, nếu sau khi kết thúc không có chuyện gì thì sẽ không về. Đúng lúc có thể đưa em đi ngắm cảnh xung quanh.”
Thời Ẩn Chi lấy thư mời hôn lễ từ ghế sau đưa cho Tống Y, ngoài ra còn có một món quà lưu niệm màu hồng phong cách Châu Âu.
Tống Y vừa mở thiệp vừa nói:
” Không có chuyện gì ạ. Chuyện công việc đều có chị Ngô làm giúp em.”
Quà lưu niệm không lớn, bên trong là một chiếc trâm hoa kim cương màu xanh lam, một chai nước hoa Chanel, và một con gấu Pooh.
Thư mời có dạng lập thể, khi mở ra có thể thấy ảnh cưới của một cặp vợ chồng, ở giữa là tên hai người. Ngoài ra còn có một mã QR ở góc dưới bên phải, quét mã là có thể thấy thư mời bản điện tử.
Cô dâu mặc váy đỏ để chân trần ngồi trên ghế bên ngoài quán cà phê ngời trời. Váy đỏ che đến đùi, làn da trắng như tuyết.
Dung mạo như tranh vẽ, trong trẻo mà lạnh lùng như sương.
Chú rể mặc một bộ tuxedo đen dựa vào ghế. Nếu không phải thần thái toát lên vẻ lưu manh mà chỉ nhìn ngũ quan thì anh so với phụ nữ còn đẹp hơn.
” Oa! Cặp đôi cô dâu chú rể này thật đẹp, rất xứng đôi.”
Tống Y luôn tự tin vào ngoại hình của mình, đánh giá vẻ ngoài của người khác đều lấy mình làm tiêu chuẩn, vì vậy cô không dễ dàng khen người khác.
Thời Ẩn Chi lái xe, nghe thấy lời Tống Y, khẽ cười nói:
” Không đẹp bằng Y Y.”
Tống Y lập tức cười sảng khoái, bị câu trả lời của Thời Ẩn Chi lấy lòng.
Cô vươn người qua, bất chợt hôn lên má Thời Ẩn Chi, lưu lại dấu son môi bên trên, có chút hồng hồng.
” Thưởng cho anh.”
Một tay cầm vô lăng, Thời Ẩn Chi hơi mím môi, mắt mỉm cười nhìn Tống Y nói:
” Hôn sai vị trí rồi, nên ở đây cơ.”
Tống Y kiêu ngạo khẽ hừ một tiếng:” Anh bảo em hôn thì em hôn, vậy chẳng phải rất mất mặt sao.”
Thời Ẩn Chi khẽ nhếch môi, nhìn tiểu tổ tông, im lặng không nói gì.
Càng đến gần thành phố, xe cộ càng nhiều, tốc độ xe cũng càng chậm lại.
Nơi ngã tư đường, đèn đỏ dừng ba mươi giây, nhiều người đi bộ trên vỉa hè vội vã băng qua đường.
Trẻ con vui đùa, tình nhân ôm nhau, học sinh đeo balo bước nhanh qua.
Còn có người dắt chó đi dạo, kết quả chó chạy quá nhanh cho nên lại thành bị chó dắt đi.
Tống Y lấy điện thoại quét mã QR trên tấm thiệp cưới, cô vẫn đang mê mệt với ảnh cưới của cặp đôi này, tấm tắc cảm thán giá trị nhan sắc của cô dâu, chú rể.
Thời Ẩn Chi đậu xe xong, đột nhiên cởi dây an toàn ra rồi thò người đến.
Một tay anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm, khẽ xoay đầu cô lại, sau đó nhắm ngay đôi môi, ấn miệng xuống.
Liếm qua hàm răng, khuấy đảo khoang miệng.
Không giống với cảm giác luống cuống và trống rỗng lúc hôn lần đầu, lần này Tống Y đã nhanh chóng phản ứng lại.
Đôi mắt cô cười thành hình trăng khuyết, chậm rãi nhắm mắt, ôm lấy cổ Thời Ẩn Chi, khiến nụ hôn này càng thêm sâu.
Mọi thứ xung quanh đều trở nên hư ảo, bên tai chỉ nghe thấy âm thanh phát ra từ trong cổ họng —
Sự quấn quít của lưỡi với lưỡi, kèm theo tiếng nước, chụt chụt không ngừng.
” Bíp bíp –”
Chiếc xe phía sau bấm còi inh ỏi, người lái chiếc xe màu xanh da trời vươn người ra, hét lớn:
” Chiếc xe đằng trước có chuyện gì vậy! Đèn xanh rồi còn không đi đi!”
Tống Y bị tiếng còi làm cho giật mình, lập tức đẩy Thời Ẩn Chi ra. Son trên môi đã bị mài mòn không còn bao nhiêu, đôi môi óng ánh trong suốt, hơi sưng đỏ.
Thời Ẩn Chi dửng dưng rút một tờ giấy ăn đến, tỉ mỉ lau miệng cho Tống Y.
” Đừng sợ, đợi anh ta bấm còi lần nữa, ba giây cuối anh sẽ đi.”
Trong ba giây đèn xanh cuối cùng, chiếc xe phía trước có thể vượt qua nhưng chiếc xe phía sau lại không thể.
Tống Y giống như cáu giận nhìn Thời Ẩn Chi, nhưng không có chút uy hiếp nào, hung dữ nói:
” Đi nhanh lên!”
Thời Ẩn Chi cười một tiếng, cuối cùng theo ý Tống Y, buông phanh ra, không nhanh không chậm đi qua vạch kẻ, sau đó mới từ từ tăng tốc.
Đám cưới được tổ chức tại nhà thờ St. Paul, mẹ của Giang Độ theo đạo Kitô giáo cho nên Giang Độ cũng tin Chúa Kitô.
Có rất nhiều nhà thờ Thiên chúa giáo ở thành phố N nhưng nổi tiếng nhất là nhà thờ St. Paul.
Nhà thờ St. Paul ngoại trừ mở cửa cho khách du lịch thì không mở cửa cho người ngoài. Lần này là do Ứng Lý Tưởng nhờ quan hệ, bỏ một số tiền lớn thuê nhà thờ để tổ chức đám cưới.
Không giống với hôn lễ kiểu Trung, đám cưới phương Tây có nghi thức mạnh mẽ hơn.
Thân phận hôm nay của Tống Y là người nhà, đi theo Thời Ẩn Chi tiến vào hội trường hôn lễ. Trước khi xuống xe cô đã nhìn gương để thoa lại son.
Kéo cánh tay Thời Ẩn Chi, ánh mắt Tống Y quan sát xung quanh.
Khách đến không nhiều, có lẽ họ chỉ mời bạn bè và những người thân nhất.
Mái vòm màu trắng được dát màu vàng, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Những dây leo màu xanh uốn khúc dọc theo vách tường màu xám tro đi lên, đến khi bao phủ toàn bộ vách tường.
Tòa nhà được xây dựng từ thời dân quốc. Chỉ cần đi bộ trong đó cũng có thể cảm nhận được sự phong phú của lịch sử.
Khi Tống Y đang đánh giá xung quanh, đằng trước bỗng nhiên có một người đàn ông mặc vest đi đến, anh ta khoác áo choàng dài, trên mặt không có cảm giác vui mừng khi tham gia hôn lễ, khuôn mặt âm u hỏi:
” Cô ấy đến chưa?”
Vào lúc đang nghi ngờ, Tống Y nghe thấy Thời Ẩn Chi nhẹ nhàng nói ba chữ:
” Tôi không biết.”
Người đàn ông rõ ràng đã bị nghẹn lại, sắc mặt lại càng u ám, lạnh nhạt nói câu ” Được” rồi rời đi.
Tống Y khẽ chọc vào eo Thời Ẩn Chi, nhỏ giọng hỏi:
” Đây là ai vậy? Cho dù nhìn đẹp trai cũng không thể bày vẻ mặt khó chịu trong hôn lễ của người khác chứ!”
Thời Ẩn Chi nhướn mày, đối với từ ” đẹp trai” trong miệng Tống Y không hài lòng lắm. Suy nghĩ một chút mới cười nhạo nói:
” Tần Phóng, người cực khổ theo đuổi Nghiên Nghiên rất nhiều năm, cuối cùng vẫn thê thảm bị vứt bỏ.”
Nói đến Thời Ấu Nghiên, Tống Y lập tức nhớ lại kí ức trong đầu.
Nhớ đến những lời khi ở nước ngoài Thời Ấu Nghiên say rượu nói ra, Tống Y không khỏi ngạc nhiên, hai mắt bỗng chốc mở to.
” Chính là anh ta?!”
Thời Ẩn Chi nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Tiếng nhạc cello du dương, tiến vào trong nhà thờ theo một góc nhìn khác.
Không giống với cảm giác tôn giáo và sự phong phú của lịch sử ở bên ngoài, bên trong nhà thờ lấy màu trắng và màu hồng làm chủ đạo, khắp nơi ngập tràn bầu không khí lãng mạn.
Những chiếc ghế dài màu đỏ được sắp xếp ở phía trước, bãi cỏ trong sân chứa đầy đủ các loại thức ăn khác nhau, Trung Tây đều có. Chúng được bày lên đĩa nhỏ, khi cần có thể tự lấy.
Có chút giống với bữa tiệc gia đình phương Tây, bầu không khí rất vui vẻ, thoải mái.
Hôn lễ được tổ chức vào đúng 12 giờ trưa. Chọn thời gian này vì cô dâu An Nguyệt Sơ chào đời lúc 12 giờ.
Ngồi tại chỗ lặng lẽ chờ, cửa nhà thờ đã đóng kín, chỉ được mở ra khi cô dâu bước vào.
Chú rể Giang Độ hôm nay đặc biệt long trọng, anh luôn cảm thấy đứng thế nào cũng không thoải mái, cơ bắp cả người đều căng thẳng, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào cánh cửa nhà thờ đóng kín.
Tiếng đàn cello du dương đột nhiên dừng lại, kèm theo đó là tiếng piano, cánh cửa nhà thờ đóng chặt cũng được hai người kéo ra.
Ánh đèn ngược sáng khiến cho cô dâu An Nguyệt Sơ trở nên không chân thật lắm. Cô ấy mặc chiếc váy cưới hở vai trắng tinh khiết, đầu đội khăn che mặt trắng. Bàn tay mảnh khảnh đeo găng tay cũng màu trắng, xếp chồng lên nhau đặt bên hông, đoan trang mà lại thanh lịch.
Cô không có ai dắt vào lễ đường, bên cạnh chỉ có hai đứa bé, một nam một nữ đi hai bên.
Hôn lễ thông thường đều là cô dâu nắm lấy cánh tay của cha từ từ xuất hiện. Nếu như không phải cha thì cũng nên có một trưởng bối khác ở hiện trường.
” Cha cô dâu hoặc các thành viên nam khác trong gia đình cô ấy đâu?”
Tống Y thấy hơi lạ, một tay che miệng, khẽ nói bên tai Thời Ẩn Chi.
Thời Ẩn Chi lấy điện thoại ra, gõ một hàng chữ ngắn:
[ Mối quan hệ không được tốt, không muốn tham dự.]
Tống Y không hỏi thêm nữa, tiếp tục xem cử hành hôn lễ. Trong ánh mắt nhìn cô dâu An Nguyệt Sơ có chút cảm tình ” đều là người có cùng hoàn cảnh”. Người cha kia của cô cũng có như không có vậy.
” Bố ơi, con đem mẹ xinh đẹp giao cho bố, xin bố hãy chăm sóc, bao dung, vĩnh viễn bảo vệ, yêu thương mẹ.”
Sau khi đưa mẹ đến nơi, bé con cầm tay mẹ đưa cho chú rể, giọng nói uy hiếp, khiến người khác cảm động.
Giang Độ quỳ một chân xuống, trịnh trọng nắm lấy tay An Nguyệt Sơ từ tay con trai, đôi mắt đào hoa hơi ẩm ướt, nghiêm túc hứa:
” Nhân danh Chúa Jêsus Christ, con không yêu An Nguyệt Sơ mà con vĩnh viễn yêu cô ấy cả đời này.”
______
Tác giả có viết riêng mội bộ truyện về cặp đôi An Nguyệt Sơ và Giang Độ đó, kể cả Thời Ấu Nghiên và Tần Phóng cũng có luôn🍓🍓
Tui cũng định sau khi edit xong bộ này sẽ làm bộ của Thời Ấu Nghiên🍉