Đọc truyện Tiểu Tổ Tông – Chương 34: Kinh giới
Trong bệnh viện Trung Y của tỉnh, đã đến giờ tan làm nhưng Thời Ẩn Chi vẫn đang im lặng nghe lời phàn nàn của một bác sĩ phụ khoa. Ngồi bên cạnh là bác sĩ khoa chỉnh hình – An Nguyệt Sơ cũng kiên nhẫn lắng nghe.
” Hôm nay có một bệnh nhân đến khám, tôi không chỉ một lần hỏi cô ấy có kinh nguyệt hay không, cô ấy đều bảo không có. Kết quả tiêm một mũi xuống đã thấy máu, do có thai ngoài tử cung.”
” Sau đó tôi mới biết, chồng cô ấy đi công tác ở bên ngoài một năm vẫn chưa từng trở về.”
” Còn có, sinh viên thực tập bây giờ càng ngày càng không nghiêm túc. Thuốc rửa ruột lại có thể kê thành thuốc uống, thuốc uống lại kê thành thuốc rửa ruột. Phó chủ nhiệm khoa tiêu hóa mấy ngày trước cũng vì cái vấn đề này mà ồn ào gây ra tranh chấp giữa bác sĩ và bệnh nhân.”
Bây giờ, trở thành một bác sĩ ngày càng khó, muốn lên thạc sĩ còn phải đi đào tạo, cầm tiền lương của cải trắng nhưng lại phải bận tâm đến chuyện của những bác sĩ trẻ thiếu kinh nghiệm.
Sơ sẩy một cái là gây ra mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân, nhẹ thì bồi thường, nặng thì mất mạng.
Báo chí thì cứ cách một khoảng thời gian sẽ đăng tin bác sĩ ở bệnh viện nào bị người bệnh đâm chết, khiến mọi người đều kinh hoàng. Rõ ràng là khám cho bệnh nhân nhưng lại giống như ngành phục vụ trên Taobao vậy, chỉ hận không thể mỗi lần khám bệnh đều hỏi thăm sức khỏe một câu:
” Chào bạn, buổi khám bệnh hôm nay đã kết thúc, nếu hài lòng xin hãy đánh giá năm sao! Không hài lòng cũng đừng cầm dao chém người, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức khiến ngài hài lòng!”
Mặc dù Thời Ẩn Chi là giáo sư, nhưng làm ở Chân Miễn Đường và bệnh viện Trung Y tỉnh một thời gian dài rồi, cho nên có thể thông cảm cho nỗi vất vả của An Nguyệt Sơ.
Lần trước anh cũng có một bệnh nhân đã dặn dò kĩ lưỡng là penicillin và cefalexin không được dùng chung, sẽ làm giảm hiệu quả của thuốc.
Kết quả bệnh nhân này không nghe, cứ uống chung, sau đó lại trách bọn họ bán thuốc giả, không có hiệu quả tí nào.
” Cô cũng phải mở lòng ra. Bây giờ mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân rất nghiêm trọng, mình tự giận chính mình, sớm hay muộn cũng thành tâm bệnh.” Thời Ẩn Chi an ủi.
” Điều này cũng đúng.”
Tính tình của vị bác sĩ khoa phụ sản này thường ngày rất ổn định. Có lẽ sau khi làm bác sĩ thấy quá nhiều người cặn bã, có chút không chịu nổi.
” Đúng rồi, buổi tối trưởng khoa phụ sản của chúng tôi mời mọi người ăn cơm. Bà ấy nhờ tôi hỏi cậu buổi tối có rảnh không, bác sĩ nữ ở khoa phụ sản rất nhiều, không chừng cậu có thể xem xét.”
Thời Ẩn Chi lúc đi thực tập là vào khoa phụ sản. Vị trưởng khoa phụ sản là bạn tốt của bà Điêu Bảo Thụy. Bà ấy rất bất ngờ khi thấy anh chọn khoa hô hấp, cảm thấy khoa phụ sản sẽ mất đi một người tài.
Hơi lắc đầu, Thời Ẩn Chi cười nói:
” Không được, tiểu tổ tông bị người ta đuổi giết, tôi phải đi làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
Tống Y – một diễn viên giỏi bị thất lạc ở dân gian bị người ta đuổi giết cũng không quên gọi cho anh kêu cứu, tất nhiên anh phải mau chạy tới rồi.
Lái xe từ bệnh viện Trung Y tỉnh đến đại học N cũng phải mất tầm một tiếng.
Trong đầu Thời Ẩn Chi đang nghĩ xem tối nay nên đưa tiểu tổ tông đi đâu ăn cơm, muốn ăn đồ ăn Hàn, Tây, hay Trung Quốc.
Tất nhiên anh sẽ không ngây thơ cho rằng Tống Y thật sự bị đuổi giết, chỉ nghĩ đây là một cách gặp mặt mới của cô mà thôi.
Thời gian triển lãm tranh đã hết, xe ở gần Đại học N cũng ít đi rất nhiều.
Sau khi Thời Ẩn Chi đậu xe xong, liền đi đến chỗ Tống Y gửi định vị.
Không xa phía trước tụ tập rất nhiều người, có người cầm điện thoại quay phim hoặc chụp ảnh, thậm chí còn có phóng viên.
Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy người đi đường xung quanh:
” Cô gái này thật dũng mãnh. Người đàn ông nào lấy về nhà chẳng phải sẽ ngày ngày cung phụng sao?”
” Nói không chừng còn bị bạo hành! Thật là một người đàn ông đáng thương.”
…
Thời Ẩn Chi lợi dụng ưu thế chiều cao, nhìn qua nhìn lại trong đám đông. Thấy mọi người vây quanh một cô gái, cô ấy ngồi xổm bên đường, dưới chân đạp lên một người đàn ông, đang hét cái gì đó với phóng viên.
Nhìn bóng lưng, rất giống Tống Y.
Nhưng mà Tống Y từ trước đến giờ rất yếu đuối, phong cách ăn mặc cho thấy đó là một cô gái yểu điệu, không thể nào thô lỗ như vậy.
Thời Ẩn Chi dời đi ánh mắt, chăm chú nhìn vị trí của Tống Y trên bản đồ.
Trên bản đồ cho thấy tiểu tổ tông đang ở chỗ này, có lẽ đang ở đâu đó xem náo nhiệt rồi.
Ngẩng đầu tìm kiếm khắp nơi, bỗng nhiên Thời Ẩn Chi bị một cô gái đeo khẩu trang màu đen, đội mũ lưỡi trai xông tới ôm lấy.
” Thời Ẩn Chi! Cuối cùng anh cũng đến rồi!”
Là Tống Y…
Thời Ẩn Chi theo bản năng ôm lấy eo cô, nhìn ánh mắt lấp lánh tràn đầy mong đợi của cô, anh bỗng nhiên ý thức được ——
Anh chính là người đàn ông đáng thương tương lai sẽ bị bạo hành gia đình trong miệng người đi đường.
” Em bị đuổi giết?”
Thời Ẩn Chi hỏi xong câu này, chính anh cũng hoài nghi cuộc sống.
Tống Y dùng sức gật đầu, chỉ người đàn ông nằm trên lề đường:
” Đúng vậy! Cái người đàn ông thối kia muốn giết tôi, người ta sợ quá đi! Huhuhu, người ta yếu đuối như vậy, cái gì cũng không biết. Thật đáng sợ, anh ta đột nhiên ngã xuống đất á QAQ.”
Tin Tống Y có mà gặp quỷ.
Thời Ẩn Chi buông cô ra, đi tới bên lề đường, kiểm tra qua người đàn ông đang kêu ai ái trên mặt đất.
—— khớp xương cổ tay bị trật, một vài chỗ trên bắp chân có máu bầm lớn.
Đột nhiên Thời Ẩn Chi cảm thấy anh nên tìm hiểu một chút về 《 Luật bạo lực gia đình nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa 》.
Các phóng viên xung quanh vẫn đang không ngừng quay phim chụp ảnh, hình ảnh Tống Y vừa ôm Thời Ẩn Chi cũng bị bọn họ chụp được.
Lúc trước muốn phỏng vấn Tống Y nhưng bị cô từ chối, thái độ còn rất hung dữ.
Cho nên phóng viên của thành phố N chỉ có thể đổi đối tượng phỏng vấn thành Thời Ẩn Chi.
” Chào anh, xin hỏi anh và cô gái cố ý đánh người kia có quan hệ như thế nào? Anh cảm thấy như thế nào đối với chuyện này?”
Trời thì lạnh mà phóng viên cũng đã đứng quá lâu, lúc hỏi cả người đều run rẩy.
Thời Ẩn Chi lạnh nhạt ngước mắt lên, ánh mắt bình tĩnh như vực sâu, xuyên qua mắt kính màu bạc, không nói một câu.
Người phóng viên kia đột nhiên dừng lại, bị dọa đến run rẩy.
Vận khí của cô ấy hôm nay quá xui xẻo, liên tiếp phỏng vấn hai người đều là người hung dữ.
Quả nhiên người hung dữ cùng người hung dữ mới sánh đôi với nhau.
” Báo cảnh sát chưa?”
Lúc Tống Y gọi điện lúc trước đã nói qua, còn có tình huống bây giờ, Thời Ẩn Chi gần như đã hiểu rõ tình hình.
Tống Y lắc đầu như trống, đôi mắt long lanh.
” Chưa gọi, tôi vẫn đang chờ anh! Đợi mãi anh còn chưa đến, tôi cũng thấy mệt rồi.”
Khóe miệng Thời Ẩn Chi lộ ra một nụ cười, khen thưởng xoa xoa đầu Tống Y.
Thật may, tiểu tổ tông rất dũng mãnh.
Anh dùng một tay kéo cổ áo người đàn ông đang nằm trên đường, buộc hắn ta phải đứng lên. Thời Ẩn Chi nheo mắt cười nói:
” Đi thôi! Đến đồn cảnh sát.”
Hai mươi phút sau, trong đồn cảnh sát đường Tiên Lâm, quận Tê Hà ——
Cả đám cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, sống đến từng này mới thấy.
Một thanh niên mạnh mẽ, tay chân khỏe mạnh lại bị một cô gái xinh đẹp yếu đuối dùng ba chiêu quật ngã.
Còn có người đàn ông mang mắt kính màu bạc, dáng vẻ thư sinh, trông hiền lành lịch lãm, nhưng lúc dẫn phạm nhân vào cục cảnh sát, bọn họ đã nhìn thấy rõ ràng ——
Sau khi chào hỏi xong liền đánh một cái tát lên đầu phạm nhân, khiến cho hắn ta tẹo nữa thì ngã xuống đất.
Quả nhiên là người thì không thể xem vẻ bề ngoài, nước biển thì không thể cân đo được.
” Làm phiền các vị cảnh sát, nếu tra được bất kì tin tức gì xin vui lòng liên hệ với tôi.”
Sau khi làm xong một tờ ghi chép đơn giản, Thời Ẩn Chi khách sáo đưa cho một cảnh sát mập mập danh thiếp của mình. Cái danh thiếp này không giống cái anh đưa cho Tống Y. Nó có màu đen, chữ bên trong được mạ vàng.
” Tất nhiên rồi! Nhất định chúng tôi sẽ liên lạc lại.”
Người cảnh sát kia vốn đang vắt chân ngồi uống trà, sau khi nhìn cẩn thận danh thiếp Thời Ẩn Chi đưa đến, lập tức liền đứng dậy, gật đầu liên tục. Ông ta đưa tay muốn bắt tay với anh, thái độ cung kính hết sức.
Thời Ẩn Chi khách sáo bắt tay với người cảnh sát kia, thái độ thân thiện.
” Xin giúp tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến cục trưởng Trương.”
Bởi vì Tống Y là người trong cuộc, cho nên thời gian khai báo so với Thời Ẩn Chi dài hơn. Đúng lúc đi ra lại thấy tên cảnh sát mập mạp kia nắm thật chặt tay Thời Ẩn Chi, đã nắm hơn ba giây rồi mà vẫn chưa buông ra.
Trên thế giới có một loại người ngốc nghếch như vậy, chỉ cần cùng người cô thích nói nhiều hơn một hai câu cô cũng nghĩ anh ta là tình địch, bất kể giới tính.
Không khéo, Tống Y lại chính là loại này.
” Thời! Ẩn! Chi!”
Tống Y xông tới kéo cánh tay anh lại, hung dữ trừng mắt với tên cảnh sát mập mạp, đường nhỏ dài trong mắt giống như muốn trợn ra ngoài.
” Bắt tay còn cầm lâu như vậy! Không thấy mệt à!”
Vị cảnh sát mập sững sờ.
Anh ta chỉ muốn chân chó một lần, nịnh hót lấy lòng một chút cũng sai sao?
Thời Ẩn Chi áy náy cười một tiếng:”Xin lỗi.”
Cảnh sát mập lắc đầu liên tục, cười đến nỗi các lớp thịt trên mặt đều hiện ra.
” Không sao, không sao, bạn gái ghen là chuyện tốt.”
Tống Y bị hiểu lầm là bạn gái rất hài lòng. Liếc nhìn người cảnh sát này lần nữa, đột nhiên cảm thấy anh ta không ngứa mắt như trước nữa.
Quả nhiên cô vẫn không thể nào ghét những người có con mắt tinh tế.
Thời Ẩn Chi cười nhẹ, không bác bỏ. Nói với những người trong cục cảnh sát mất câu, lúc chuẩn bị rời đi thì một nữ cảnh sát từ bên trong chạy ra, thần sắc hốt hoảng.
” Cảnh sát Lưu! Tình huống phạm nhân có vẻ không tốt lắm, thấy khó thở!”
Thời Ẩn Chi bỗng cảm thấy không ổn, cúi đầu nhìn Tống Y, hỏi:
” Em có đạp vào ngực hắn ta hay không?”
Tống Y sững sốt một chút, sờ cằm suy nghĩ, một lát sau mới khẳng định gật đầu một cái.
” Có! Sau khi quật ngã hắn, tôi đã đạp lên ngực hắn ta. Sau đó chờ mãi anh không đến, tôi không nhịn được, lại đạp thêm mấy lần.”
Thời Ẩn Chi cũng nhớ lại, hình như lúc anh đến, đúng là thấy chân tiểu tổ tông đang dẫm lên ngực hắn ta. Tính khí nóng nảy thật giống tiểu bá vương trong phố.
Chẳng lẽ tiểu tổ tông đạp gãy xương sườn hắn ta, ảnh hưởng đến phổi hoặc màng phổi?
Người đàn ông đuổi giết Tống Y nhìn có vẻ rất gầy, khả năng cao là bị tràn khí màng phổi.
Cảnh sát mập họ Lưu đã lập tức gọi điện cho 120 cấp cứu. Thời Ẩn Chi hỗ trợ đến giúp kiểm tra tình hình cụ thể. Tống Y bị Thời Ẩn Chi hỏi cũng thấy bối rối.
Cô bỗng nhiên thấy hơi sợ. Chẳng lẽ cô thật sự đánh người ta đến nỗi xảy ra chuyện?
Cô có dùng lực lớn lắm đâu!
” Đừng lo lắng, tất cả đã có tôi.”
Nhìn Tống Y đằng sau chậm chập không đi theo, Thời Ẩn Chi quay đầu đi về phía cô, nắm cổ tay cô đi về phía trước.
Trái tim thấp thỏm bất an của Tống Y lập tức bình tĩnh lại. Cô thờ dài nhẹ nhõm, đuổi theo anh.
Năm phút sau, Thời Ẩn Chi cởi áo khoác của người đàn ông, kiểm tra cẩn thận. Sau đó anh cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên đấm vào người đàn ông đang giả bộ khó thở nằm trên mặt đất.
” Giả vờ khó thở thật giống. Nín thở từ nãy đến giờ có mệt không?”
******
Đoạn mọi người mong chờ nhất đã đến rồi đây!!!!
” Tiểu tổ tông, chuyện như tỏ tình này vẫn để tôi làm đi.”