Đọc truyện Tiểu Tổ Tông – Chương 32: Cúc tây
Ban đêm trên đường cao tốc, ngoại trừ có một vài chiếc xe thỉnh thoảng lướt qua và ánh đèn đường thì xung quanh không có ánh sáng nào khác.
Đêm đã về khuya, sự yên lặng bao trùm khắp nơi.
Tống Y nằm ở hàng ghế sau xe, gối lên gối ôm, trên người đắp chăn mềm, ngủ say.
Lúc cô đi ra khỏi phòng riêng, cảm xúc vẫn còn có thể khống chế. Nhưng không biết tại sao khi vừa nhìn thấy Thời Ẩn Chi, được anh ôm trong ngực, cảm xúc liền không thể kìm nén được nữa.
Cô mặc kệ ở đây có phải là nơi công cộng hay không, ôm Thời Ẩn Chi khóc lớn.
Khóc từ lúc đấy đến khi xe đi vào đường cao tốc, không bao lâu sau, tiểu tổ tông có vẻ khóc mệt, ngủ gục trên hàng ghế sau.
Thời Ẩn Chi cầm vô lăng, thỉnh thoảng liếc nhìn Tống Y đang ngủ say qua gương chiếu hậu.
Thành phố Y và thành phố N gần sát nhau, lái xe khoảng một giờ là đến.
Chờ khi xe đến khách sạn Tống Y ở, Thời Ẩn Chi không gọi cô dậy mà không ngừng vỗ nhẹ lên gò má cô.
Tống Y bị vỗ má tỉnh dậy từ trong giấc mộng, khuôn mặt đờ đẫn; cô luôn cảm thấy mặt mình hơi đau.
” Đến khách sạn rồi à?”
” Ừ, tôi chờ mãi em mới tỉnh.”
Thời Ẩn Chi rất tự nhiên nhỏ giọng nói, hoàn toàn không vì làm chuyện xấu mà chột dạ. Anh cởi dây an toàn, xuống xe mở cửa cho cô.
Lúc xuống xe chân Tống Y hơi nhũn ra, may có Thời Ẩn Chi đỡ mới có thể đứng vững.
” Anh về cẩn thận nhé.”
Tống Y dụi dụi mắt, ngơ ngác vẫy tay với Thời Ẩn Chi, tóc rối lung tung cũng không vuốt xuống.
Thời Ẩn Chi “ừ” một tiếng, cũng không gấp gáp rời đi. Sau khi thấy Tống Y vào trong khách sạn mới rời khỏi.
Lúc anh về đến nhà đã gần 10 giờ, cha mẹ Thời vẫn đang đi du lịch. Trong nhà chỉ chỉ có em gái Thời Ấu Nghiên và cháu nhỏ Thời Cổn Cổn.
Trẻ em mới mấy tuổi thích chơi đùa nhất, không mệt thì không bao giờ chịu đi ngủ.
Thời Ấu Nghiên chơi với Thời Cổn Cổn rất lâu thằng nhóc mới ngoan ngoãn đi ngủ.
” Anh, sao hôm nay anh về muộn thế? Bận việc ở phòng thí nghiệm à?”
Trong phòng khách đều là đồ chơi của Thời Cổn Cổn, Thời Ấu Nghiên đang thu dọn từng cái một, tình cờ thấy anh mình về.
” Em có biết nhiều về gia đình Tống Y không?”
Thời Ẩn Chi không trả lời câu hỏi của Thời Ấu Nghiên mà hỏi cô vấn đề khác.
Bôn ba một ngày, anh cũng đã hơi mệt.
Anh ngồi trên ghế sofa, lấy giấy bút ra, chuẩn bị nghiêm túc ghi chép.
Thời Ấu Nghiên không biết anh mình hôm nay còn chạy đến thành phố Y, cho nên cô vẫn nghĩ là anh thấy hotseach nên bất bình thay Tống Y.
Căn cứ theo nguyên tắc của người mai mối, Thời Ấu Nghiên biết gì nói nấy.
” Tình huống trong nhà Tống Y rất phức tạp. Lúc học cấp 2 em còn nghe thấy cậu ấy nói qua một chút, sau đó thì ngày càng ít nhắc đến.”
Sau khi thu dọn xong đồ chơi, Thời Ấu Nghiên rót cho mình li trà hoa cúc, ngồi trên sofa, từ từ nhớ lại.
” Ông bà nội của Y Y đều trọng nam khinh nữ, cha Y Y ngoại tình lúc cậu ấy còn nhỏ. Ngoại tình thì ngoại tình, thế mà Tống Tự Ninh còn muốn công khai đem tiểu tam về Tống gia, mà nhà họ Tống cũng rất cực phẩm, thế mà lại đồng ý.”
” Gặp chuyện này có người phụ nữ nào không tức giận? Mẹ Tống Y – Giải Giai Chiêu mặc dù sinh ra trong một gia đình bình thường nhưng rất cứng cỏi. Sau khi dì ấy vẽ xong bức tranh cuối cùng liền nhảy xuống biển tự sát.”
” Một đứa trẻ không có mẹ sao có thể sống tốt ở Tống gia? Em nhớ năm Tống Y đi nước ngoài học vẽ tranh sơn dầu, Tống Tự Ninh đã khóa thẻ của cậu ấy. Học nghệ thuật đều tốn rất nhiều tiền, cho nên khi đó cậu ấy một ngày phải làm bốn công việc mới có thể miễn cưỡng đủ tiền đóng học phí.”
Cũng coi như là cô gái sống trong gia đình có điều kiện không tệ, năm ấy Thời Ấu Nghiên còn cảm thán số mình tốt, đầu thai đến nhà họ Thời, cho nên không phải chịu khổ như Tống Y.
Những năm này, cô ấy là người nhìn theo từng bước chân của Tống Y. Mặc dù không dễ dàng nhưng kết quả cuối cùng cũng rất tốt. Trong nước còn chưa có họa sĩ trẻ nào có thể đạt đến trình độ của cô, còn nổi tiếng ở quốc tế như vậy.
” Bên phía nhà mẹ em ấy còn có người thân không?”
Thời Ẩn Chi là ” con nhà người ta” trong miệng những gia đình khác, cho nên anh cũng giống như Thời Ấu Nghiên, lớn lên không gặp khó khăn gì.
Lần đầu tiên sâu sắc hiểu rõ bối cảnh gia đình Tống Y, biểu cảm trên khuôn mặt anh cũng không thay đổi nhiều, nhưng ấn đường nhíu lại rất sâu.
” Chuyện này em cũng không rõ lắm, chỉ biết quan hệ giữa Y Y và ông bà ngoại rất tốt.”
Đêm đã khuya, Thời Ấu Nghiên ngáp ngủ. Lịch làm việc và nghỉ ngơi của cô ấy rất quy luật, như vậy mới có thể tăng cường sức đề kháng.
Thời Ẩn Chi cũng không nói thêm gì, dùng bút khoanh tròn các chữ trên giấy, kí hiệu một chữ ở phía sau, dán lên đầu giường trong phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tống Y theo thường lệ ngủ đến khi tự tỉnh. Lúc mới dậy lại hơi đau bụng, mắt nhắm mắt mở ngồi xổm trên bồn cầu.
Sau khi giải quyết xong nhu cầu sinh lí, Tống Y rút giấy vệ sinh bên cạnh ra để chùi mông.
Hai giây sau, cô nhìn chằm chằm tờ giấy mình vừa lau, bắt đầu hoài nghi đời người ——
Tại sao nó lại có màu đen?
Mục tiêu đời này của cô là sống đến một trăm tuổi. Tống Y ngồi trên bồn cầu, bắt đầu tìm kiếm.
[ Đi vệ sinh phân có màu đen thì xảy ra chuyện gì]
[ Nguyên nhân đi vệ sinh ra phân đen có những gì]
Sau khi đọc kĩ từng kết quả tìm kiếm, Tống Y rơi vào hoảng loạn.
Trên Baidu nói nó liên quan đến chế độ ăn uống và thuốc. Nếu như không phải vậy thì bị xuất huyết tiêu hóa trên.
Làm sao bây giờ? Gần đây cô không uống thuốc, cũng không ăn bất cứ món nào có màu đen!
Tại sao lại như vậy!!!
[ Xuất huyết tiêu hóa trên là gì]
Tống Y lại vội vàng nhập câu hỏi vào ô tìm kiếm. Câu trả lời còn gây sốc hơn ——
[ Nếu xuất huyết tiêu hóa trên không được cấp cứu kịp thời, người bệnh sẽ bị tuyên bố tử vong chỉ trong vài giờ.]
Tuyên bố tử vong, tử vong…
Trong đầu Tống Y bây giờ chỉ còn lại mấy chữ này, đột nhiên cô cảm thấy hết hi vọng với cuộc sống.
Cô không biết ôm tâm tình như nào lau xong mông, còn đi rửa tay sạch sẽ. Rồi sau đó lại leo lên giường, đắp chăn thật chặt, cuộn tròn.
Cô vừa liếc nhìn phân của mình, không chỉ có đen, mà còn có màu đỏ, thật quá đáng sợ.
Thấy ấm áp khi ở trong chăn, Tống Y lấy điện thoại ra, gửi cho luật sư của mình một tin nhắn.
[ Nếu tôi chết, nhất định phải chọn nghĩa trang đẹp nhất, chôn xung quanh tôi phải là chị gái hoặc anh trai xinh đẹp.]
[ Đồng ý hiến tạng, nhưng bác sĩ phải khâu lại sao cho vết khâu trên bụng đẹp mắt một chút.]
[ Một nửa số tài sản của tôi chia cho ông bà ngoại, một nửa còn lại chia cho Thời Ẩn Chi. Tôi rất xin lỗi anh ấy và không thể thực hiện nguyện vọng bao nuôi anh.]
[ Nhất định phải sắp xếp một người viết tiểu sử người nổi tiếng cho tôi. Tôi muốn lưu danh muôn đời.]
…
Tống Y gửi từng tin, từng tin, đem chuyện sau khi qua đời sắp xếp ổn thỏa. Bỗng nhiên cô lại có cảm giác muốn khóc.
Nhìn xem, có lẽ tôi sắp chết rồi mà vẫn vì mọi người, bình tĩnh xử lí tài sản.
Một người có phẩm chất cao quý, đáng yêu lại quyến rũ như cô chẳng lẽ không nên được ca ngợi sao?
Trên Wechat Ngô Ngữ vừa gửi tin nhắn đến, nói người của đài CCTV đã đến. Có lẽ khoảng tầm 10 phút nữa sẽ đến khách sạn của cô phỏng vấn đơn giản.
Tống Y gật đầu, sau đó nhận ra Ngô Ngữ không thể nhìn thấy, lại gửi một tin nhắn qua: ” Được.”
Cho dù phải chết, cũng phải thật xinh đẹp mà chết đi.
Tống Y có thể chết sớm, nhưng không thể không đẹp.
Bò dậy khỏi giường, trang điểm hoàn mỹ, Tống Y bỗng nhiên thấy mình lại là một nam tử hán.
Chẳng qua chỉ là xuất huyết tiêu hóa trên thôi, có lẽ không mất nhiều thời gian là có thể chữa khỏi rồi!
Đeo khuyên tai kim cương, uốn xoăn tóc đơn giản, mặc sườn xám Tô Châu, Tống Y yên lặng chờ người bên CCTV đến phỏng vấn.
Nhưng mười rưỡi trôi qua, mười một giờ trôi qua, phóng viên vẫn chưa đến.
Lúc này Tống Y lên Wechat nhắn tin hỏi Ngô Ngữ, mới phát hiện ra 45 phút trước Ngô Ngữ đã gửi cho cô một tin nhắn.
[ Tắc đường ở thành phố N, cho nên phóng viên của đài CCTV nói có lẽ phải tầm một giờ chiều mới đến.]
Tống Y ngây ngốc ngồi trong phòng một, hai giờ:…
Đừng thấy cô xinh mà bắt nạt nhá!!!
Vì phóng viên còn mấy giờ nữa mới đến, cho nên Tống Y có thể gọi điện hỏi Thời Ẩn Chi tình hình của cô.
11 giờ 15 phút trưa, Thời Ẩn Chi đang ăn cơm trong căng tin trường sau giờ dạy thì nhận được điện thoại của tiểu tổ tông.
” Thời Ẩn Chi, nói ra có lẽ anh không tin, nhưng tôi sắp chết thật rồi.”
” Nói không may cái gì vậy? Không sợ bị xui xẻo hay sao?”
Thời Ẩn Chi vừa nghe thấy mấy lời này của cô liền lập tức khiển trách, giọng so với bình thường cũng nghiêm túc hơn rất nhiều.
Đầu bên kia điện thoại Tống Y vẫn kiên trì với ý nghĩ của bản thân. Cô phụng phịu, nghiêm túc trần thuật lại thảm án phát sinh trong nhà tắm sáng nay.
” Thời Ẩn Chi, sáng sớm hôm nay tôi đi ra phân màu đen. Tôi nhìn kĩ thấy còn hơi đỏ nữa.”
Thời Ẩn Chi đang gắp một miếng thịt kho tàu vào miệng:…
Tống Y vẫn tiếp tục nói, giọng điệu nghiêm túc, nghe qua có vẻ rất chuyên nghiệp.
” Hai ngày nay tôi không uống thuốc, ăn uống cũng rất quy luật. Cho nên nhất định là bị xuất huyết đường tiêu hóa trên. Nếu không tại sao phân của tôi lại đen và đỏ như vậy.”
Hoàn toàn mất đi ham muốn ăn uống, Thời Ẩn Chi đặt đũa xuống, quyết định buổi chiều lúc nào đói thì ăn tạm miếng bánh mì lót dạ.
” Em nhớ hôm qua ăn những gì không?”
Tống Y cau mày, tỉ mỉ nhớ lại, rồi sau đó chậm rãi nói:
” Không nhớ rõ.”
Thời Ẩn Chi:…
” Chuyện phải nhớ mỗi ngày quá nhiều, nếu ngay cả ăn uống gì cũng phải đặt trong đầu, vậy đầu tôi sẽ nổ tung mất.”
Tống Y không thấy xấu hổ chút nào, thậm chí còn cảm thấy lí do rất đầy đủ và có sức thuyết phục.
Cùng tranh luận với tiểu tổ tông thì không bao giờ thắng được.
Thời Ẩn Chi đem câu hỏi vòng nhỏ lại:” Hôm qua, trước khi tôi tới em đã ăn những gì.”
Lần này Tống Y hình như hơi có ấn tượng.
” Đặt một đơn hàng, mua thanh long đỏ ăn sáng.”
Thanh long đỏ rất giàu betanin, có tác dụng chống oxy hóa và chống viêm, nhưng không dễ bị phân hủy và chuyển hóa bởi cơ thể.
Nhưng nếu chỉ ăn một quả, cũng không đến nổi đi đại tiện có màu đen.
Trong lòng Thời Ẩn Chi đang loại bỏ nguyên nhân này thì nghe thấy đầu bên kia điện thoại Tống Y bổ sung thêm một câu:
” Nhưng hôm qua thanh long đỏ quá ngọt, tôi ăn liền bốn quả, rất no.”
Thời Ẩn Chi:…
Được rồi, đại khái có thể chẩn đoán chính xác rồi.