Bạn đang đọc Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia – Chương 59
Hai mắt Vân Thanh đột nhiên mờ to, mùi khói hung dữ khiến cỏ họng cô gần như bòng rát, cô đỏ mặt muốn đẩy Hoắc Cành Thâm ra, nhưng thân hinh cao lớn của người đàn ông giống như quản ngục kín gió, giữ chặt cô lại.
Ngay khi Vân Thanh cảm thấy mình sắp chết ngạt, Hoắc Cầnh Thâm cuối cùng cũng buông cô ra.
Không khí trong lành tràn vào, Vản Thanh nghẹn ngào đến mức hai mắt đẫm lệ.
Nhưng Hoắc Cảnh Thâm không để cô đi.
Đôi bàn tay to lớn với những vết chai mỏng của người đản ông từ từ trượt tư cằm xuống chiếc cố
mảnh mai của cô, cảm thấy cô run lên vì sợ hãi, một nụ cười rùng rợn xuất hiện trên khuôn mặt anh ta, giống như một thợ sân, trêu chọc con mồi trong lòng bàn tay.
“Tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng để giài thích rõ ràng.
”
Giọng nói của Hoắc Cảnh Thâm trầm và khàn, mang theo cảm giác nguy hiềm và quyến rũ
“Cô rốt cuộc là ai? Gả cho tôi là có mục đích gì?”
Ngực Vản Thanh phập phồng kịch liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn ửng hồng vì bị ức hiếp.
Nhưng cô đã bình tĩnh lại, tâm trí cô ấy đang quay cuồng.
Anh ta đã tách máy phát giọng
nói của cô, ỉại sao anh lại để cô mở miệng nói?
Vân Thanh đột nhiên cổ linh tính không tốt, chẳng lẽ là … Hoắc Cành Thâm tìm được cái gì sao?
Khi đang hoảng loạn, cô chỉ nghe thấy “Xoạc” lớp vải trên ngực ngay lập tức bị xé toạc.
Vân Thanh vội vàng che ngực, sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt.
“Không muốn nói? Vậy thì chúng ta sẽ làm những gì cô muốn!”
Hoắc Cảnh Thâm vén váy Vân Thanh lên, bằng bàn tay to lớn cỏvết chai mỏng, giống như một tảng bâng không thể tan chảy, tùy ý vuốt dọc theo cặp đùi mỏng manh, ấm áp của cô.
Vân Thanh xấu hổ đến mức hai má đỏ ngầu, cô cắn chặt môi dưới, lúng túng vặn người để tránh sự xâm phạm cùa người đàn ông, nhưng vô ích.
Cô bị mắc kẹt giữa thân thể ép chặt của Hoắc Cảnh Thâm, càng giãy giụa càng tức giận …
Còn người đàn ông trước mặt cô rõ ràng đang làm những chuyện dâm đãng nhắt, nhưng trên mặt không hề có chút dâm ý.
Đôi mắt đen không chút ấm áp khóa chặt cô lại, nhìn cô suy sụp sợ hãi.
Anh lạnh lùng, dùng bàn tay to xẻ toạc cạp quần cùa cô.
Động tác tiếp theo là cời thắt lưng của cô.
Vân Thanh hoàn toàn hoảng sợ, cô giả vờ nhượng bộ chịu thua, nhưng bàn tay cầm kim sắc bạc khẽ nhấc lên, đâm vào tử huyệt trên gáy của Hoắc Cảnh Thâm!
Tuy nhiên, Hoắc Cảnh Thâm đã chuẩn bị từ lâu, anh nghiêng đầu dùng tay véo xương co tay của cô, mạnh đến mức suýt chủt nữa bóp nát xương cô.
“A!”
Vân Thanh đau lòng kêu lên.
Hai cổ tay của cô bị Hoắc Cảnh Thâm dùng một tay giữ chặt, hành động này suýt chút nữa đã ép vào ngực của cô vào Hoăc Cảnh Thâm.
“Cô gái, cô rất can đảm.
”
Hoắc Cánh Thâm không biết
đang nghĩ gì, đột nhiên cười nham hiểm, hơi thở ấm áp truyền đến trên lồng ngực đang bán khỏa thân cùa cô, khiến Vân Thanh không tự chủ được run lên.
“Có một người phụ nữ đã tẩn công tôi trong hang động giống như vậy …”
Hoắc Cảnh Thâm cắn chặt cái cổ mảnh mai cùa cô, cảm giác được cô run rầy và sợ hãi, anh chậm rãi tiến đến bên tai cô, khàn giọng thì thầm “Tiểu hồ !y kia trốn rất kỹ.
Nhưng không quan trọng, tôi sẽ bắt tất cả những người trong hơn chục ngôi làng gần làng thuốc, tra khảo từng người một.
Người thân, bạn bè của cô ta, một người cũng không thể bỏ qua…”
Vân Thanh chỉ cảm thấy ởn lạnh
xâm chiếm chân tay và xương của minh.