Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 56


Bạn đang đọc Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia – Chương 56


Nếu video này bị phát tán, danh tiếng của cô ta sẽ hoán toàn bị hủy hoại, Vân gia không chỉ xấu hổ mà cô còn không thề gả vào một gia đình giàu có trong tương lai!
Vân Kiều Kiều nghiến ràng:”… Vài năm trước, Khương Như Tâm bị bà nội nhốt trong tầng hầm bằng xích sắt, sau dó tôi nghe mẹ tôi kể rằng trước khi bà ra nước ngoài điều trị, bà đã gửi Khương Như Tám cho một bệnh viện tâm thần…Còn địa chỉ cụ thể, tôi thực sự không biết…”
Nghe những lởi này, Vân Thanh cảm thấy tận sâu trong tim một cơn đau âm ĩ đến nghẹt thở.

Thảo nào cỗ đã không thể tìm ra tung tích của mẹ minh …
Vân Thanh nén lửa giận trong lòng quay đi.

Tháy vậy, Vàn Kiều Kiều hoàng sợ, bước ra khỏi giường và kéo lấy cô.

‘Tất cả những gì tôi biết đều đã nói, cô không thể nói lởi không giữ lời, đưa máy ảnh cho tôi!”
Vân Thanh dường như nghe được một câu chuyện cười, môi cong lên ý cười, lông mày lộ vẻ quyến rũ, nhưng lại khieensnguowif ta lạnh sống lưng.

“Tôi đã hứa với cô khi nảo?”
Vân Kiều Kiều sửng sốt, tức giận đến nghiến rãng nghiến lợi.

Cô chơi tôi?
‘Tôi chơi cô thi đã sao?” Vân Thanh ánh mắt lạnh lùng giễu cợt, cô hất tay, xoay người đi, mặc cho Vân Kiều Kiều chửi mắng sau lưng, không thèm quy đầu lại.


Chỉ là cô không để ý rằng mọi thử trong phòng ngủ đã bị ba camera thu nhỏ lắp ở góc khuất ghi lại toàn bộ và truyền sang một máy tính khác…
Lúc này, trong hầm để xe, một chiếc Maybach màu đen đang lặng lẽ nghe ngóng.

Hàn Mặc đứng canh ngoài cửa xe.

Trong xe, Hoắc Cảnh Thâm ngồi ở ghe sau chiếc xe rộng rãi, đôi chân mảnh khảnh trong chiếc
quần tầy dài lười biếng đứng lên, tư thê lười biếng lại tao nhã.

Anh châm chú nhìn vào màn hình laptop trước mặt, một tay giũ’ tai nghe, nghe thấy giọng nói đầy khiêu khích vả hờ hững của cỏ gái qua microphone.

“Vậy thì sao?”
Máy phát âm thanh mới nhất nảy thực sự có thể giúp người câm nói thông qua độ rung cùa giọng nói, nhưng âm thanh mà nó tạo ra hoàn toàn không phải như vậy.

Đôi mắt đen của Hoắc Cảnh Thâm hơi nheo lại vẻ nguy hiểm, ngón tay lướt qua đôi môi lạnh lủng, cười như không cười.

Có vẻ như tiểu hồ ly cùa anh đang lộ đuôi…

Vân Thanh vừa bước ra khỏi cửa khách sạn.

Một chiếc xe thể thao màu bạc đậu bên đường bấm còi, Tạ Lãng nhảy xuống xe, lịch thiệp và nhã nhặn mở cửa cho Vân Thanh.

“Lão đại, hôm nay tôi làm rất tốt phải khống?” Tạ Lãng biểu lộ nét hài lòng trên mặt.

“Cũng được.


Tạ Lâng cao hứng nhào tới ôm người phía trước vào lòng: “ô, lão đại, cuối cùng cũng khen tôi rồi!”
“…Muốn chết chết phải không?”
Cách đó không xa, chiếc Maybach màu đen lái xe đi ra ngoài bãi đậu xe ngầm.

Hoắc Cảnh Thâm lạnh nhạt nhìn đôi nam nữ ôm nhau ngoài cửa khách sạn.

Hàn Mộ đang lái xe cảm thấy rõ ràng nhiệt độ trong toàn bộ xe đã giảm đến mức đóng băng.

Một cảnh tượng còn hấp dẫn hơn hiện ra trước mặt, Vân Thanh cúi người bước lên chiếc xe thể thao màu bạc rời đi cùng người đàn ông …
Hàn Mộ nuốt nước bọt, nghe thấy giọng nói của Tứ gia ờ ghế sau vang lên lạnh lùng.

“Lên đi!1


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.