Bạn đang đọc Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia – Chương 191
Nói không chừng, cô mới là đứa con gái có triển vọng nhất của ông ta!
Vàn Nghiên Thư biết tính khí của Vân Hiển Tông, khi cô ta có thể mang lại vinh hiển lợi ích cho Vân gia, cô ta chính là con cưng của ông, nhưng khi cô làm hỏng chuyện, cô liền trở nên hèn hạ như cỏ rác trong mẳt ông ta!
cả, chẳng còn lại gì!
“Cha, cha đừng lo lắng.
Con có cách khiến Cố Tây Trạch hồi tàm chuyển ý!”
“Thật sao?” Vân Hiển Tồng nửa tin nửa ngờ, thấy ánh mắt Vân Nghiên Thư kiên định như vậy, giờ, ông ta cũng chỉ có thể còn nước còn tát, “Được, Nghiên Thư, mong lần này con không khiển ta thất vọng!”
Một tia lạnh lùng quyết tâm chiến thắng hiện lên trong Vân Nghiên Thư.
Cô ta đã chuyên tâm điều chế một loại hương mê rắt lâu, lúc này, cuối cùng cũng có thể dùng tới nó rồi!
Chớp mắt đã tới thứ bảy.
nhiệt.
Tin Cố Tây Trạch hủy hỏn sớm đã lan truyền rộng rãi trong Bắc Thành, chàng trai nổi tiểng lịch lãm quý phái này lại độc thân trở lại, một công tử hào hoa thu hút vô số nữ minh tinh.
Hôm nay người tới đa phần đều là những người con gál còn độc thân, mục tiêu là cố Tây Trạch, có vô số mỹ nữ vây quanh anh
ta.
cố Tây Trạch rõ ràng không hứng thú lắm, anh ta chi hành động qua loa, uống hết chén này tới chén khác.
Lúc sau, anh ta đứng dậy, đẩy người đẹp sang một bên, một minh đi tới phòng wc riêng ở trên lầu.
Cố Tây Trạch từ trong phòng wc bước ra ngoài, nhíu mày, liền nhìn thấy bóng dáng của Vân Nghiên Thư, đứng cách xa vài mét.
Cô ta mặc chiếc váy dài màu trắng lằn đầu họ gặp nhau, nước mắt rơi xuống nhìn chằm chằm anh ta.
Cố Tây Trạch vừa nhìn thấy cô, đã ngay lập tức nhớ lại việc cô cắm sừng anh ta, mà tức điên lên.
Anh ta không thèm liếc nhìn mà đi thẳng về phía trước.
“Anh Tây Trạch!” Vân Nghiên Thư duỏi
theo, kéo lấy cánh tay của cố Tây Trạch.
Đúng lúc đó, anh ngửi thấy một mùi hương kì lạ.
Cố Tây Trạch lạnh lùng vung tay: “Bỏ tay ra! Tôi không muốn nhìn thấy loại con gái như cô một lần nào nữa!”
Vân Nghiên Thư cố chấp ỏm chặt lưng anh.
“Anh Tây Trạch, em biết sai rồi.
Xin anh, nghe em giải thích đã!” Nước mắt cô ta rơi xuống, mùi hương lưu lại trên người cố Tây Trạch, cố Tây Trạch muốn rút tay ra nhưng đột nhiên lại dừng lại, bỗng dưng càm thấy thương xót không nỡ.
Vân Nghiên Thư nhận ra sự bất thường của anh, đôi mắt ngắn lệ, hiện lên vẻ đắc ý.
Sức mạnh của hương mê này, quả nhiên
không hề nhỏ chút nào.
Cô nhân lúc này, khóc lóc giải thích: “Anh Tây Trạch, em đã không nói với anh…em thích anh bao nám nay, nhưng em chỉ là một dứa con gái gia cảnh bình thường, xuất thân không xứng với anh! Em không có cơ hội lại gần anh…Là em quá ngu ngốc, vì để gặp anh mà tin lời kẻ xấu, hắn ta lừa em tớl quán bar, rồi nói anh cũng ở đó.
Sau đó…sau đó đã…”
Vân Nghiên Thư khóc lóc, ra vẻ tủi thân cắn chặt môi dưới, che đi khuôn mặt đang khóc của minh.
“Em sợ anh sẽ vi chuyện này mà chê ai, thế nên mới giấu anh, tự làm phẫu thuật…”
sao, đã bẩt đằu mềm lòng.
Anh ta thậm chí còn giang tay ốm cô ta vào lòng, mùi hương trẽn người cô ta rất thơm, đỏi mắt này khiến anh ta không kìm nổi nữa…
Cố Tây Trạch nâng cằm Vân Nghiên Thư lèn, anh ta cúi đầu xuống hôn cô một cái.
Tất cả đều nằm trong dự đoán của Vân Nghiên Thư, không có tên đàn ông nào có thể chống lại hương mê này!
Vân Nghiên Thư đắc chí, ngẳng đầu nhặn nụ hôn của cố Tây Trạch.