Bạn đang đọc Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia – Chương 173
Củng có người nói: “ Đợi một chút, nếu như trang phục Vân Nghiên Thư mặc là giả, vậy chẳng lẽ bộ lễ phục trên người Vân Thanh là thật sao? !”
Sau câu nói đó, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Vân Thanh.
Veronica bước về phía Vân Thanh, lạnh nhạt bực tức lướt qua Vân Nghiên Thư, rồi nờ nụ cười thản mật.
“ Mời chị đến cũng không biết đường tởi đón chị! Cái con bé vò tâm này, chị may không trang phục cho mày dung là thiệt
quá!”
“ Chị, là lỗi của em, em thật sự xin lỗi.
” Vân Thanh bước tới, nở nụ cười chân thành thân thiết, cô ỏm Veronica một cái, có lẽ hai người rất thân nhau.
Tình hình đột nhiên thay đổi.
Khách khứa trong khán phòng mắt chữ A mồm chừ o, hết sức kinh ngạc.
“ Vân Thanh cô ta…quen biểt Veronica?”
“ Đâu chỉ là quen biết, cô không nghe thấy cách cô ta gọi Veronica sao? chị đấy!”
“ Không phải khi nãy Vân gia nói mấy người đó là người nhà quê sao? Thật nực cười, nếu em của Veronica là người nhà quê, vậy người ở cả cái tầng này chắc đều chân ướt chân rảo, lần đầu lẽn phố mất.
”
“ Thế nên, Veronica nói nhận được lời mời của Vân tiểu thư, Vân tiểu thư đó vốn không phải Vân Nghiên Thư, mà là Vân Thanh ! r
“ Cười chết mất thối, thế nên cố gia mới coi cô ta như báu vật, mà không nhìn ra Vân Thanh mới là hạt ngọc thực sự!”
Vân Nghiên Thư vốn không ngờ rằng con bé nhà quê Vân Thanh kia lại quen Veronica, mặt cô ta trắng bệch, ngẩng đầu lèn thi bắt gặp ánh mắt u ám đáng sợ của Cố Tây Trạch.
Vân Nghiên Thư sợ run lên.
“ Anh Tây Trạch…”
“… Em nói em muốn tìm Veronica để thiết kế trang phục! Anh đưa cho em 30 triệu!” Cố Tây Trạch nắm chặt cánh tay cô, hận không thé bóp nát nó, anh ta nghiến răng
nghiên lợi hạ giọng, “ Đây là bất ngờ mà em dành cho anh sao? !”
“ Không phải như vậy, anh Tây Trạch, anh nghe em giải thích đã…”
“ Đủ rồi!” Sắc mặt Tây Trạch hết sức khó coi, biết bao máy quay chĩa về phía họ, anh ta cố kiềm nén cơn giận, hạ giọng nói, “ Đi thay trang phục trước đi!”
“ Vợ sắp cưới của Cố tổng định đi đâu thế?” Vân Thanh luôn lặng im giờ mới cất tiếng, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Vân Nghiên Thư, khóe miệng khẽ nhếch lên, “ Tôi nhớ khi nãy cô nói, ai mặc hàng fake phải cởi quần áo trước mặt mọi người mà! Sao giờ lại lảng tránh thế? cố gia không nhặn thua được sao?”
Cô cố ý không nhắc tới Vân gla, coi Vản Nghiên Thư là vợ sắp cưới của cố Tây Trạch, vấy bần lẽn cả cố gia.
Nếu như họ muốn bảo vệ Vân Nghiên Thư, vậy thì khỏng thể tránh khỏi sự chỉ trích của khách mời và các phương tiện truyền thông, nếu như khống bảo vệ, vợ sắp cưới của người kế thừa cố gia mặc hàng fake phải còi quần áo trước mặt mọi người, thì mất mặt thế nào chứ!
Giờ Cố gia chẳng thẻ nào thoát khỏi tinh thế tiến thoái lưởng nan.
Vân Thanh cũng không có chút thương cảm.
Bị đứa con gái mưu mồ toan tính như Vân Nghiên Thư dắt mũi, cố gia chắc phải chịu khổ nhiều!
Vân Nghiên Thư năm chặt lòng bàn tay, trong lòng sớm đã muốn xé xác Vân Thanh ra hàng trảm mảnh!
Cỏ ta nhìn khuôn mặt u ám của cố Tây Trạch, biết rằng giờ cồ ta có cầu xin cũng vô dụng.
Vân Nghiên Thư cắn nhẹ mồi dưới, hai mắt đỏ hoe, dáng vẻ nhẫn nhịn chịu đựng sự sỉ nhục, mở lời giải thích, “ Em xin lỗi anh Tây Trạch, muốn gả vào cố gia đã là em trèo cao rồi, em càng không muốn anh phải tiêu pha tốn kém, thế nên thứ gì có thể tiết kiệm được em đều cố gắng tiết kiệm.
Nhưng lại biến mình thành kẻ lừa gạt người khác lúc nào không hay, 24 triệu còn lại vẫn còn trong thẻ, em đã để thẻ trong ví tiền của anh, cứ tưởng có thể làm anh vui…Em xin lỗi, anh Tây Trạch, con xin lỗi chú cố.
Em không dám ước mong mọi người tha thứ cho mình.
Dầu sao chuyện xáy ra ngày hôm nay, cũng do em quá ngu ngốc dễ dàng tin lời người khác…Em cời là được.
”