Bạn đang đọc Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia – Chương 17
“Anh tư, giảm đốc cửa hàng này điều tra ra rồi!” Lục Tu vội vàng đì tởi, đem theo video theo dõi tởì trước mặt Hoắc Cành Thâm, biểu cảm có chút phửc tạp, anh liếc nhìn Vân Kiều Kiều một chút: “Thân phận cùa người phụ nữ này đã điều tra ra được, là nhị tiểu thư của nhà họ Vân.
Trước khi chúng ta đi cô ta vẫn luôn ờ đó bắt nạt cô gái câm cùa gia đình anh.
”
Hoắc Cảnh Thâm nhìn xuống video, trong tẩm hình Vân Thanh điềm đạm đáng yêu bị Vân Kiều Kiều đuổi tới cửa hàng trang sức bắt nạt, cô ấy nuốt giận, cuối cùng che mặt lao ra khỏi cửa hàng trang sức, cũng chạy ra khỏi khu vực camera giám sát.
“Vân Kiều Kiều thực sự vừa xấu vừa ngu, rõ ràng biết ngọc bội bị ăn trộm mà vẫn dám dùng nó ở trong cửa hàng trang sức cà thẻ tốn một ngàn vạn.
Oh, đúng thật là đồ ngu không có não! còn làm khóc cô gái câm rồi…”
Hoắc Cảnh Thâm không mở miệng nói ngay mả anh ấy nhìn đôi mắt tù túng của Vân Kiều Kiều đang bị dọa đến phát ngất, trong trong mắt đen bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ sâu xa: “Ngu ngốc mới là người dùng để lợi dụng tốt nhất.
”
“Là ý gì chứ?” Lục Tu nghe không hiểu.
Anh ấy cũng không hề giải thích mà quay người bước đi luôn.
“Anh tư, cô gái này xử lý thế nào?”
Hoắc Cảnh Thâm không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Đánh một trận, bắt được ở chỗ nào thl vứt ngay tại chỗ đó.
”
“Đánh…đánh một trận?” Lục Tu nhíu mày ngạc nhiên, anh tư tuy lạnh lùng như băng nhưng từ trước đến nay chưa từng ra tay với phụ nữ.
…Chẳng lẽ anh ấy là vì cô gái câm nhỏ trong gia đình mình mà trút giận hay sao?
Lục Tu sờ tay lên cằm, chậc lưỡi than thờ: “Cây vạn tuế vạn năm, xem ra cũng phải nờ hoa rồi!”
Vân Thanh dốc hết tâm sự, tâm tư thoái mái trở về Ngự Cảnh Viên, cùng lão phu nhân ăn xong bữa tối, đi dạo một lúc mới đi thẳng về phòng.
Cô lấy ra bộ đồ ngủ mới mua, đi vào phòng tắm.
Không thể không thừa nhận, gu thưởng thức của Hoắc Cảnh Thâm thật sự không tầm thường, phong cách trang trí của anh rất hợp khẩu vị của cô, trong phỏng tắm lại khoa trương đặt một bồn tắm lớn hình vòng cung.
Tối nay Hoắc Cảnh Thâm chắc là không trở lại, bận đi xử lý Vân Kiều Kiều cho hả giận.
Vân Thanh hài lòng thoải mái mà ngâm vào bồn tắm, mặc lên bộ váy ngủ, chuẩn bị ngủ một giấc thoái mái trên giường.
Nhưng vừa đi ra hỏi phòng tắm, cô ấy liền bị dọa đến run sợ.
Nhìn thấy dáng người cao gầy của Hoắc Cảnh Thâm lúc này
đang ngồi trên chiếc sofa tối đen, giống như một ngọn núi u ám.
Ánh mắt anh ấy lạnh lùng nhìn về phía Vân Thanh đang đứng ở cừa phòng tắm.
Người con gái mặc chiếc váy ngủ hai dây màu xanh lam, tóc dài như rong biển ờ sau gáy, nó làm cho khuôn mặt nhỏ xỉnh đẹp cảng thêm quyến rũ, váy chỉ dài đến giữa đùi, lộ ra một đôi chân trắng nỏn bên dưới… giống hệt như một yêu tinh đang dụ dỗ người phạm tội.
“Thật sự tưởng mình là Hoắc phu nhân rồi sao?”
Đôi mắt u ám của người dàn ông nhìn thấy Vân Thanh như tê dại da đầu, cô bất giác nắm chặt góc váy.
Hoắc Cánh Thâm ngoắc tay lại.
“Lại đây.
”
Vân Thanh kìm nén lại hoảng sợ mà đi qua đó.
Cô vẫn còn chưa kịp đến trước mặt Hoắc Cảnh Thâm mà anh ấy đột nhiên đưa tay ra kéo cô vào trong lồng ngực của mình, sau đó, không hề cho cô ấy cơ hội phản ứng lại mà anh đã lập tức cắn một phát lên vai của cô…
Vân Thanh không kịp trở tay, khẽ rên lên một tiếng, cau mày vi đau.
Hoắo Cảnh Thâm nếm được mùi vị của máu, đầu lưỡi cuốn trôi vết máu, anh ấy từ từ nắm lấy chiếc cẳm thanh tú của cô gái bằng đôi bàn tay to lớn của minh, cảm
“Đau không?” anh ấy hung hãng kẻo mặt cô lại, trong mắt đen hiện lên một vẻ hung ác nham hiềm: “Nhớ kỹ cái cảm giác này, đừng ở trước mặt tôi mà dùng những thủ đoạn nhỏ đó.
.
”
Hoắc Cảnh Thâm nói từng chữ rất chậm để cô nhìn thấy rõ lời anh nói.