Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 156


Bạn đang đọc Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia – Chương 156


Cố Tây Trạch chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, u ám, tức giận như vậy.

Khuôn mặt tuấn tú của anh ta lúc này tái xanh đến đáng sợ, cơ bắp ở cổ bộc phát, anh ta nhìn chằm chằm Vân Nghiên Thư, cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc sắp bùng nồ.

Vân Thanh bình tĩnh nhìn mọi thứ, khóe môi nờ nụ cười nhàn nhạt.

Bây giờ, bằng chứng trong tay của người phục vụ có thể lấy lại được hay không cũng không quan trọng nữa.

Cố Tây Trạch quả thực không đủ thông minh, nhưng chắc chắn anh ta không phải là kẻ ngốc khi được nuồi dưỡng trong một gia đình ưu tú như vậy.

Phản ứng và hành động vừa rồi của Vân Nghiên Thư đã chứng minh tất cả đều ngụy
tạo …
“Các người cừ từ từ nói, tôi đi trước.

Á ___1……………………….

-….


đúng rồi…” Vân Thanh bước ra cửa, quay lại nhìn Vân Nghiên Thư mỉm cười “Tôi nhất định sẽ tới dự tiệc đính hôn của cô.



Vân Nghiên Thư cắn chặt môi dưới, đôi mắt như bàng giá, hận không thể nuốt sống cô!
Cô ta lại bị con khốn đó tát một cái!
“Anh Tây Trạch!” Nhìn thấy cố Tây Trạch cũng quay người bước ra ngoài với vẻ mặt u ám, Vân Nghiên Thư càng lo lắng chạy tới, ôm lấy eo anh “Anh Tây Trạch, đừng đi, em thật sự không làm hại chị ấy….


“Đủ rồi!” Cố Tây Trạch mở từng ngón tay ra.

Anh ta quay lại nhìn cô ta vói ánh mắt vỏ cùng xa lạ và thất vọng “Cô thực sự cho rằng tôi là đồ ngốc sao? Nếu người phục vụ dó không có chừng cừ trong tay, làm
sao cô có thể phản ứng mạnh mẽ như
vậy?”
Nói đến cùng cố Tây Trạch không tự chủ được cao giọng nói.

Anhta khồng vạch trần cô ta, chỉ để giữ lại thể diện cho cô và chính anh!
Tại sao vị hôn thê của cố Tây Trạch lại là một cô gái ngoan độc cố tình âm mưu chống lại chị gái mình?
Vân Nghiên Thư lúc này đã hoàn toàn hoảng sợ, hai mắt mờ đi vi nước mắt, vội vàng kéo tay cố Tây Trạch.

“Anh Táy Trạch, hãy nghe em giải thích…”
“Hai ngày này chúng ta sẽ không gặp lại nhau, anh muốn xem xét lại chuyện đính hôn của chúng ta!”
Sau khi Cố Tày Trạch lạnh lùng nói xong, quay lưng lại vói cô, bóng lưng tàn nhẫn và lãnh đạm.

“Thanh Thanh!”

Vân Thanh bước ra khỏi quán bar, giọng nói của Cố Tảy Trạch đuổi sau lưng cô.

Cô nhìn lại người đàn ông đang bước nhanh, vẻ mặt bình tĩnh: “Có chuyện gì sao?”
Thái độ thản nhiên và thờ ơ của cô khiến Cố Tây Trạch dường như đang giả vờ mạnh mẽ.

“Em vẫn còn giận anh sao?” Anh bĩu môi nói: “Vừa rồi là anh hiểu lầm em…”
Vân Thanh không khỏi bật cười: “Anh cũng không phải là làm phiền tỏi một hai lần, tôi nếu cứ tức giận như vậy thì sớm dả tức
chết rồi.


Cố Tây Trạch có chút bất lực: “Thanh Thanh đừng nói lời tức giận với anh, anh không thể ngờ Vân Nghiên Thư lại làm ra chuyện như vậy.

Anh thay cô ấy xin lỗi em.


“Không cần, đó là chuyện giữa tôi và Vản Nghiên Thư.

” Vân Thanh và cố Tây Trạch thực sự không có gì để nói, nếu không phải vì tình cảm khi còn nhỏ, cô ấy sẽ không quan tâm đến cố Tây Trạch “Tôi đi trước.


“Đợi một chút, anh tiễn em.

” cố Tây Trạch nắm lấy cánh tay của cồ.

Xuyên qua lớp vải mỏng, hơi nóng và sự kiềm chế xa lạ trong lòng bàn tay người đàn ông khiến Vân Thanh bất giác nhíu mày, cô ghét bị chạm vào …
Vừa định tránh ra, đột nhiên, trước mặt cồ xuất hiện hai tia lạnh như bàng.

Vân Thanh che tay còn lại ở trước mắt, nhìn qua ngón tay ngược sáng, nhưng nhìn thấy chiếc Maybach màu đen quen thuộc …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.