Bạn đang đọc Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia – Chương 139
Nhận ra điều này khiến Vân Nghiên Thư càng thêm bất an.
“Anh Tây Trạch, chị gái em, chị ấy giận em sao?” Vân Nghiên Thư quá hiểu tính tình của Cô Tây Trạch, hai mắt đỏ hoe tự
trách bản thân “Vừa rồi em có nói gì sai không? Chị ấy không đế ý
tới em….
”
“Làm sao có thé chứ?” cố Táy Trạch rất thích cỏ.
anh bỏ tở giáy ghi số vào túi, sờ lên đầu Vân Nghiên Thư trìu mến “Em thật quá tốt bụng, tất cả đều là vi người khác.
”
Vân Nghiên Thư ôm lấy cổ cố Tây Trạch, kiễng chân lên hốn anh một cách đầy tinh cảm.
Cố Tây Trạch lue đầu hơi bị động, nhưng nhanh chóng bị Vân Nghiên Thư khơi dặy một cách khéo léo.
Van Nghiên Thư khẽ rên rì ôm lấy anh, dường như có chút dè dặt nhưng không cổ sức mà ấn bàn tay to của cố Tây Trạch xuyên qua quần áo của cỏ.
“Tây Trạch…”
Đôi mắt Cố Tây Trạch u ám, trong sâu thẳm có khát vọng ham muốn cháy bỏng.
Anh ta thi thầm: “Nghiên Thư, khi nào chúng ta mới có thể?”
Khuôn mặt Vân Nghiên Thư đầy ngưọrng ngùng.
“Em muốn để dành lần dầu tiên cho bữa tiệc đính hồn cùa chúng
ta …”
Nhưng tay cô ta lại từ từ chạm vảo Cố Tây Trạch.
Cố Tây Trạch hít một hơi thật
sâu.
*Cập nhật chương mới nhất tại nhayho.
cом
Vân Nghiên Thư kiễng chân lên bên tai Cố Tây Trạch “Nhưng mà, em có thể giúp anh theo nhưng
cách khác …
Cố Tây Trạch có chút kích động khó tin.
“Nghiên Thư…”
Vân Nghiên Thư ngượng ngùng, mạnh dạn kéo anh vào bóng cây khuắt gần đó.
Cô ta đã treo cố Tây Trạch lâu như vậy, bây giờ, cô ta phải cho anh ta một chút ngọt ngào … Chỉ cằn anh ta không làm bước cuối cùng đó, anh ta sẽ luôn quan tâm đến cô ta trước khi kết hôn!
Sau khi nhìn cố Tây Trạch lên xe rời đi, nụ cười dịu dàng trên khuỏn mặt Vân Nghiên Thư biến mắt, thay vào dó là vẻ mặt tàn nhẫn.
Cô ta lấy tờ giấy bạc mà Vân
Thanh để lại cho cố Tây Trạch trong túi và xé nó ra từng mảnh!
Vân Nghiên Thư xoay người đi về phía biệt thự, trước mặt cô ta đột nhiên xuất hiện bóng dáng một người đàn ông.
Anh ta nhìn cô, trong mắt hiện lên tia dữ tợn.
“Cô làm anh trai tôi rất thoải mái
đấy!”
Vân Nghiên Thư sừng sốt: “Cố Khải?! Sao anh lại ờ đây?”
Cô ta lo lắng cảnh giác nhìn xung quanh.
“Làm sao? Sợ tôi làm mất mặt cô!” Cố Khải thô bạo siết chặt cổ tay cô ta, cả người đầỵ rượu, khuôn mặt có phần giống với cố Tây Trạch, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác, uống đến mức nhìn cỏ với ta với với đôi mắt đỏ hoe “Phụ nử thối, cô đã rất tích cực khi leo lên giường của tôi để hỏi thăm tin tức của cố Tây Trạch!”
cố Tây Trạch là người thừa kế duy nhất của tập đoàn cố gia, nhưng cố Văn Đạt thời thiếu niên thì phong lưu, cố Khải là món nợ
cùa mối tinh phong lưu đó.
Người nhà iại càng không chấp nhận anh.
Vân Nghiên Thư biết rất rõ rằng không thể câu kết với cố Tây Trạch hếu chỉ dira váo thân phận của cô ta.
vì vậy một năm trưó’c cô ta đã tìm cố Khải…