Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 106


Bạn đang đọc Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia – Chương 106


“Đi gặp bà ngoại của cô trước.


Quả nhiên bà ngoại đang ờ trong tay anh ta.

Vân Thanh không yên lòng.

Cũng không biết liệu có rơi từ hang sói này xuống hố lửa khác hay không.

Cô không hiểu được Hoắc Cảnh Thâm…
Bàn tay ôm eo cô đột ngột siết chặt, cắt ngang dòng suy nghĩ cùa Vân Thanh.

Dây thần kinh của cô thắt lại, cô ngang đầu lên.

Hoắc Cảnh Thâm không mở mắt, nưởc da trắng nõn, quầng thâm
dưới mắt rất dễ nhặn thấy, ngay cả giọng nói cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.

“Quá gầy.

” Người đàn ông dùng bàn tay to lưởt lên sống lưng cô đột ngột, cau mày không hài lòng “Sau này ăn nhiều hơn đi.


Giọng điệu cùa anh quá tự nhiên, như thể bọn họ thực sự sẽ còn một khoảng thời gian rất dài sau này.

Vân Thanh đợi lúc anh ngù say mới nhẹ nhàng bẳt mạch cho anh.


Trống rỗng, lộn xộn, yếu ớt…
Cô chậm rãi nhíu mày.

Theo tỉnh trạng thế chẳt của
Hoắc Cảnh Thâm, việc anh có thể chống đỡ thêm ba tháng nữa là một kỳ tích …
Xe chạy về phía trước, ổn định và nhanh chóng, Vân Thanh không biết minh đã ngủ thiếp đi khi nào, mờ mắt ra thì chiếc xe đã dừng lại.

Cô chưa hoàn toàn tỉnh dậy, cô trở mình trong tiềm thức, dưới lóng bản tay cô là cơ bắp săn chắc cùa người đàn ông …
“Ngù ngon không?”
Một giọng nỏi nhàn nhạt từ trên cao truyền đến.

Vân Thanh trợn mắt, nhìn thấy hình ảnh của Hoắc Cảnh Thâm trên đầu minh, giống như có nhiều tai họa cho đất nước và con người.

… Không khí như ngưng đọng trong hai giây.

Cô giả vờ bình tĩnh ngồi dậy khỏi lòng Hoắc Cảnh Thâm, chỉnh lại tóc tai, coi như không có gì xảy ra, đẩy cửa bước xuống xe thi nghe thấy giọng điệu tươi vui của người đàn ông phía sau.

“Xứng đáng là chủ nhân vàng.

Ngủ rồi chạm rồi, thức dậy liền bỏ chạy.


Giọng điệu từ đầu đến cuối, khiến Vân Thanh suýt chút nữa ngã xuống.

Hoắc Cảnh Thâm từ phía sau nhìn đôi tai đỏ bừng của cồ, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Có vè nghiện trêu chọc cô gái nhỏ này.


Anh ta di chuyển đôi chân hơi tê cùa mình, đi theo cô.

Vân Thanh xuống xe liền phát hiện mình đang ở một hồ nước rất hèo lánh và xinh đẹp, trước mặt có một căn nhà gỗ trang trí tinh xảo độc đáo.

Và bà ngoại cô đang tưới hoa trước ngôi nhà gỗ.

“Bà ngoại.

” Vân Thanh chạy tới với đôi mắt nóng rực.

“Thanh Thanh!” Bà ngoại vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, bà vội vàng đặt vòi nước xuống, bế cháu gái và nhìn nó bằng ánh mắt đau khổ “Sao lại gầy thế này? Con không quen với đồ ãn ở thành phố hay lảm việc mệt mòi quá? Có ai ức hiếp con không?”
Liên tiếp chuỗi lo lắng này khiến Vân Thanh băn khoản không biết nên cười hay nên khóc.

“Bà yên tâm nhẻ, con tốt má….


“Nói dối, nếu con tốt như vậy, làm sao lại để Tiểu Hoắc đi đón bả, lại lâu như vậy mới tới thăm bà.


“….

Con đón bà về?” Vân Thanh cảm thấy mình không theo kịp tiết tấu.

Khoan, Tiểu Hoắc lại là ai chứ?
Chưa kịp hỏi, bà ngoại đã nhìn lên tháy Hoắc Cảnh Thâm đi phía sau, mỉm cười chào hỏi: “Tiểu Hoắc, con cũng tới rồi!”
Nghe giọng điệu tự nhiên cùa bà, rất quen thuộc, Vân Thanh suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Hoắc Cảnh Thâm gật đầu với bà mà mặt không chút thay đổi.

“Lão phu nhân, sống ờ đây đâ quen chưa?”
“Quen rồi, nơi này rất tốt! Có gà vịt ở sân sau, giống như ta ở nhà! Lại có người giúp ta dọn dẹp, còn có nha đầu Thanh Thanh náy tay chân của ta đã nhanh nhẹn hơn rất nhiều!”
Bà ngoại nhiệt tình kéo Hoắc Cành Thâm ra sân sau “Con gà mái già đỏ rất siêng năng đẻ trứng, ta sẽ lấy cho con một cái rổ con mang về ăn nhé! Tiểu Thanh, đi rót nước cho Tiểu Hoắc đi!”
“Vâng … “


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.