Đọc truyện Tiểu Tổ Tông Hư Hỏng Của Anh – Chương 44
Sự tồn tại của Quý Nhã Nam dường như làm cho cô rất chán ghét, cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện một lần, Kỷ Cửu cảm thấy rằng cô chỉ muốn bóp chết nữ chính trong hố cát.
Quý Viễn Đạo ngượng ngùng dẫn vợ và con gái đi theo sau Quý Anh Hiền, đôi mắt không an phận mà ngó nhìn khắp nơi.
So với lần trước nhìn thấy ông ấy, Quý Viễn Đạo rõ ràng là gầy đi rất nhiều, hai má cũng hóp đi không ít.
Quý Anh Hiền thoải mái hào phóng bước đi, sắc mặt không tốt lắm.
Anh đưa một hộp quà được đóng gói rất đẹp cho Kỷ Cửu: “Tiểu Cửu, sinh nhật vui vẻ, thật ngại quá, hôm nay anh có việc riêng nên đến muộn.”
Kỷ Cửu nhận lấy, khẽ cười: “Cảm ơn anh, anh đến đây là tốt rồi, em vừa mới nói không thấy Anh Hiền ca ca đâu! Sau đó..”
Cô đang nói nửa chừng, đột ngột dừng lại.
Quý Anh Hiền có chút ngượng ngùng, hôm nay anh định đến một mình, nhưng khi mang theo quà từ trong phòng lên xe, ba người ngồi ở băng ghế sau vô tình nhìn anh một cái.
Quý Anh Hiền thiếu chữ nữa muốn chửi bậy.
Gì thế này, đây là da mặt dày muốn đi cầu xin người khác?
Kỷ Cửu không muốn làm cho anh thấy khó xử, những người khác không biết xấu hổ, cho dù thế nào cũng không nên dính dáng đến anh ấy.
Hơn nữa, bây giờ có rất nhiều người trong đại sảnh, để chuyện nháo lên là không được tốt.
Tuy nhiên, Quý Viễn Đạo đã mất công tìm ra cách làm sao để có thể đi vào đó mà không cần thư mời thì Kỷ Cửu nhấc khóe miệng nói với người đàn ông đang co đầu rụt cổ ở phía sau: “Chú Quý, đã mất công đến, chú không chào hỏi một cái sao?”
Đều đã chỉ tên nói họ.
Quý Viễn Đạo muốn tránh cũng không tránh khỏi, đành phải kéo con gái của vợ mình từ phía sau Kỷ Tử Nhiên bước ra.
Khoảnh khắc Quý Nhã Nam nhìn thấy nụ cười của Kỷ Cửu trực tiếp suy sụp xuống.
Câu cửa miệng nói: Đụng hàng không đáng sợ, ai xấu ai xấu hổ hơn thì chưa biết đâu.
Kỳ thật cũng coi như không đụng hàng hết hoàn toàn, dù sao thì bộ đồ trên người Kỷ Cửu cũng là độc nhất vô nhị trên đời, nhưng màu sắc cũng đủ xấu hổ rồi.
Không biết hôm nay rốt cuộc là sinh nhật của ai, Quý Nhã Nam tự nhiên chọn một chiếc váy ống, màu sắc đơn giản, toàn thân là màu đỏ.
Đỏ đến chói mắt.
Điều khủng khiếp nhất là cô ấy thực sự mặc váy ống để thể hiện đường cong của mình!
Thiếu nữ mười mấy tuổi có sự phát dục đáng kinh ngạc và những đường cong vô cùng duyên dáng.
Mặc dù tổng thể khí chất không được xuất sắc bằng Kỷ Cửu, chiều cao kém hơn một chút, nhưng..
Người ta có ngực..
Cô không có!
Kỷ Cửu không cười được nữa.
Đôi mắt của Quý Anh Hiền lướt qua giữa hai người và thấy có điều gì đó không ổn.
Khó trách vừa nhìn thấy mặt Kỷ Cửu đầu tiên đã cảm thấy có chút quen mắt, hóa ra là màu quần áo đụng hàng.
Mặc dù không có quy tắc không được mặc màu đỏ trong bữa tiệc sinh nhật, nhưng trong những trường hợp bình thường, để tránh đánh cắp ánh đèn sân khấu của chủ tiệc, khách mời sẽ chọn trang phục màu nhạt hơn.
Động thái của Quý Nhã Nam tương tự như việc muốn đẹp hơn chủ tiệc.
Cho dù cô ấy biện hộ rằng mình không biết phép tắc này lắm, mọi người có thể không nói gì ở trường hợp này, nhưng trong thâm tâm họ sẽ nghĩ rằng cô ấy không có giáo dục.
Quý Anh Hiền cau mày, vẻ mặt ảm đạm: “Cô không có bộ quần áo nào khác? Không phải mẹ cô đã dặn cô không được mặc đồ đỏ trong bữa tiệc sinh nhật sao?”
Ánh mắt sắc lạnh như muốn ăn thịt người, Quý Nhã Nam bối rối lùi lại.
Thẩm Lan vội vàng bảo vệ con mình, chặn trước mặt Quý Nhã Nam, cất giọng đanh thép: “Quý Anh Hiền, con làm sao vậy? Em gái con mặc đồ đỏ thì làm sao? Ai quy định không được mặc đồ đỏ?”
Quý Anh Hiền ngoài cười nhưng trong không cười: “Đừng nhận lầm người thân, em gái..
bà còn không phải là người thân tôi nữa huống chi.”
Nhìn thấy ngọn lửa chiến tranh càng lúc càng lớn, Quý Viễn Đạo thờ ơ đứng bên cạnh, không hề có ý ngăn cản, Kỷ Cửu nhẹ nhàng nói: “Anh Hiền ca ca, anh vào bên trong ngồi trước đi, các anh của em đang ở bên trong chờ anh đấy.”
Nói xong, cô lại vẫy tay với quản lý, hất cằm ra hiệu cho ba người còn lại: “Những người ở đây là khách.
Cho họ ba cái ghế phía sau.
Đừng làm phiền những vị khách khác.”
Quản lý gật đầu rồi hướng những người bên dưới dời ghế bên cạnh.
Quý Viễn Đạo nhìn người phục vụ đặt ghế lên bàn cuối cùng, đỏ bừng mặt, giọng điệu vừa chất vấn vừa bất mãn: “Tiểu Cửu, cháu..
có phải có hơi xa quá không?”
Ông ta muốn kết giao với những người có quyền lực, vị trí đằng sau này không đủ tư cách.
Kỷ Cửu nghe không ra ý tứ của ông ta, lập tức bật cười, người này như thế nào lại không biết xấu hổ?
Vừa quay đầu lại, trong con ngươi đen của cô hiện lên một tia lạnh lẽo, khiến Quý Viễn Đạo lập tức ngừng nói.
“Chú Quý, như vậy đi, cháu sẽ cho chú một chút mặt mũi.” Khóe miệng cô có một tia giễu cợt, “Theo quy định, người không có thư mời cũng không được bước chân vô cánh cửa này đâu.”
Vẫn còn vọng tưởng được ngồi vào bàn chính?
Nằm mơ giữa ban ngày!
“Nhưng Anh Hiền ca ca đều đã ngồi ở phía trước.” Quý Nhã Nam cắn môi, trong mắt hiện lên một tia hận ý.
Người kia không có mẹ lại được ngồi vào vị trí chủ vị? Dựa vào cái gì làm cho gia đình của Quý Nhã Nam ở đằng sau?
Quý Nhã Nam lồng ngực dao động kịch liệt, cô kìm nén cơn tức giận đến run lên.
Ngoài sự tức giận, cô cũng không quên mục đích hôm nay đến để tìm nhà đầu tư cho Vân Thượng.
Trong nhiều ngày như vậy, Vân Thượng gần như cạn kiệt nguồn tài chính.
Không biết ai đứng sau giật dây, báo chí truyền tin như chó điên, cắn chết tình trạng tài chính của bọn họ không tha, khiến cổ phiếu thị trường rớt giá hết lần này đến lần khác, vốn bị phá vỡ hoàn toàn.
Tại cuộc họp cổ đông tuần trước, có người còn lên tiếng đòi Quý Viễn Đạo lập tức chủ động từ chức.
Không! Tuyệt đối không!
Một khi Quý Viễn Đạo từ chức, Quý Anh Hiền là người thừa kế hợp pháp, cô và anh ta sớm đã xé rách da mặt của nhiều năm rồi.
Nếu Quý Anh Hiền nắm quyền, mẹ con cô sẽ là người đầu tiên bị dọn dẹp.
Quý Nhã Nam nắm chặt tay, đôi mắt đẹp đầy tơ máu.
Kỷ Cửu ngơ ngác liếc nhìn cô ta một cái, dựa vào chiều cao của mình từng bước đến gần cô ta.
Thì ra đây là nữ chính mà cô luôn coi như kẻ thù.
Có vẻ như cô đã từng đánh giá cô ấy quá cao, không có nam chủ trợ giúp, bất quá biểu hiện này như là một tên hề nhảy nhót.
Không thể nhận ra hình thức và không hiểu các vấn đề hiện tại.
Kỷ Cửu dường như tự giễu cười khinh thường, thiếu nữ màu đỏ toàn thân, nỗi sợ hãi hiện lên trong mắt, lạnh giọng nói: “Nhìn cô rất đang ghen tỵ..”
Ghé sát tai cô ta nói: “Thật xấu xa.”
Quý Nhã Nam tức giận đến mức đưa tay ra muốn tát Kỷ Cửu.
Ngay khi cô ta giơ tay lên trước khi nó rơi xuống giữa không trung, Kỷ Cửu hừ lạnh một tiếng, bắt lấy chuẩn xác.
“Quý Nhã Nam, để tôi nói cho cô biết, có bản lĩnh thì cứ tiếp tục giả bộ làm kỹ nữ trà xanh, đừng có tự mình vả mặt mình, hôm nay, ngay chính tại đây là địa bàn của tôi, cô dám đánh tôi thì đừng trách tại sao tôi kêu vệ sĩ ném cô ra ngoài đường, cô có tin hay không hả?”
“Nếu như cô dám, có người khác đang nhìn, bọn họ sẽ giúp tôi!” Kỷ Cửu nói quá tự tin, Quý Nhã Nam hoảng sợ.
Dù sao cô cũng chỉ là một thiếu nữ mười mấy, tâm trí còn chưa đủ trưởng thành đến đỉnh núi Thái Sơn mà mặt không đổi sắc.
Kỷ Cửu hờ hững khịt mũi: “Đừng có quá xem trọng chính mình, thiên kim tập đoàn đi xuống sườn núi, trong mắt của người khác bất quá chỉ là một con chó già, nhiều nhất chỉ nói hai tiếng, cô cho rằng sẽ có người nghe cô khóc lóc kể lễ? Cô làm như Kỷ gia ăn chay sao?”
Ném tay cô ta ra, nhìn xung quanh, lấy một tờ giấy trên bàn chán ghét lau tay.
Sau đó vò khăn tay thành quả bóng ném vào thùng rác, xoay người rời đi, mặc kệ ba người họ.
Sau một vài bước, bước chân dừng lại.
Xoay người cười lạnh, “Nhân tiện, để tôi nói cho cô biết một chuyện.
Tôi không biết cô làm cách nào mà thông đồng với Triệu Ngâm Kỳ, nhưng lại dùng người khác làm công cụ, việc này tôi nhớ rất kỹ.
Sau này tốt hơn không nên lượn lờ trước mặt tôi, nếu không màn kịch này tôi không để yên đâu.”
Gương mặt Quý Nhã Nam ngay lập tức tái mét đến dọa người.
Cô ấy thực sự biết tất cả về nó!
Sao có thể như thế được?
Chẳng lẽ lúc trước cô đi Kỷ gia, cô ta cũng đã biết?
Vì vậy, cô ta luôn luôn cao cao tại thượng, tư thái bình bĩnh, đang chơi cô một vố?
Những chiếc móng tay được cắt tỉa cẩn thận đã ghim vào da thịt.
Cô dường như mất đi cảm giác đau đớn, ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng người đi vào trong đám người, trong cổ họng có một mùi vừa tanh vừa ngọt.
Ở trung tâm phòng tiệc, bánh sô cô la đài phun nước làm theo yêu cầu cao cỡ một người rưỡi, phần bánh sô cô la đen và êm dịu từ trên chảy xuống từ trên xuống, có dòng nước sáng chói, khiến người ta nhức mắt.
Quý Nhã Nam nhìn thấy thiếu niên đi đến cạnh Kỷ Cửu mà mình đều nằm mơ thấy, cười nói chuyện cùng với Kỷ Cửu, đôi mắt từ đầu đến cuối chỉ có một hình ảnh.
Cây si ghen tuông dường như được rắc một loại thuốc kích thích, cứ thế mà lớn lên ở mảnh đất màu mỡ trong đáy lòng, cho đến khi lớn lên thành một ngọn cây cao ngất, bao phủ toàn bộ thế giới trước mặt.
Cô phải thừa nhận rằng vào lúc này, cô đã phát điên lên vì ghen tuông.
Kể từ năm đó, cô không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa.
Chàng trai tuấn tú mỉm cười cắm những ngọn nến sinh nhật chỉ vụt sáng trong cuộc đời cô nhưng đã để lại dấu ấn không thể phai mờ.
Quý Nhã Nam chớp mắt và cố nén nước mắt trở về.
Cô không thể khóc, một ngày nào đó, Ôn Mặc sẽ tổ chức sinh nhật cho cô, như trước sẽ giúp cô hát một bài hát chúc mừng sinh nhật.
Nhất định sẽ.
* * *
Trong khi cắt bánh, Kỷ Cửu liếc nhìn về phía góc.
Quý Vễn Đạo quả nhiên là tà tâm bất tử, cho dù bị chủ tiệc không thích, ông vẫn ngồi xuống bàn ở phía cuối cùng.
Kỷ Cửu đối với ý nghĩ của ông ta không thể nói nên lời.
Cô thực sự là lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông nhát gan như vậy.
Khi vợ và con gái gặp khó khăn, chính mình ở phía sau nơm nớp lo sợ, một cái rắm còn không dám đánh một cái.
Cố tình còn muốn phô trương mặt mũi.
Kỷ Cửu cười thầm, ai cho ông ta dũng khí?
Thu hồi tầm mắt, Kỷ Cửu thổi nến trên bánh và thực hiện điều ước dưới sự chúc phúc của mọi người.
Socola Bỉ nhập khẩu có mùi thơm bạc hà, vị thanh thanh, không béo ngậy, khách rất thích.
Kỷ Cửu rút sang một bên, chọn một số điểm tâm đồ ngọt để ăn.
Khi chiếc bánh nhỏ thứ hai sắp được giải quyết xong, chiếc ghế sô pha bên người đã sụp xuống một hố, Kỷ Cửu quay đầu lại và nhìn thấy Du Tinh Tinh, người đã lâu không gặp đang vẫy tay với cô.
Kỷ Cửu còn chưa kịp ăn bánh nhỏ, liền chạy tới ôm: “Ôi, chị Tinh Tinh, đã lâu không gặp! Có nhớ em không nè?”
Du Tinh Tinh thay mặt bố mẹ đến đây.
Du Mẫn Nghiệp và Đường Tâm Nghiên gần đây đã có những chuyến đi khảo sát thực địa ở nước ngoài, tập đoàn sắp mở rộng chi nhánh và cặp đôi vợ chồng này quá bận.
Không còn cách nào khác, cuối cùng cô một mình đến đây.
Kỷ Cửu ôm Du Tinh Tinh thơm một lúc lâu mới buông ra: “Chị Tinh Tinh, cao tam có mệt không ạ?”
Du Tinh Tinh năm nay mười bảy tuổi, bằng tuổi Quý Anh Hiền, cũng đang học năm ba trung học, nhưng đó là một trường trọng điểm khác của tỉnh.
“Không sao, miễn cưỡng còn có thể ứng phó.”
Kỷ Cửu cười hỏi: “Chị muốn thi vào trường nào vậy?”
Du Tinh Tinh nói mà không cần suy nghĩ, “Khoa kiến trúc của Thanh Hoa.”
Hả?
Thanh Hoa?
“Chị Tinh Tinh, trường đại học chị muốn vào cũng là Thanh Hoa?” Kỷ Cửu chớp mắt với vẻ ngạc nhiên.
Du Tinh Tinh khó hiểu, có ý gì?
“Chẳng lẽ còn có người khác muốn đậu đại học Thanh Hoa? Đó là ai?” Cô hỏi.
Kỷ Cửu muốn nói về Quý Anh Hiền, bên cạnh có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Là tôi.”
Kỷ Cửu quay đầu lại thấy Quý Anh Hiền bưng một cái mâm đi tới, bộ vest màu xanh đậm càng làm cho khí chất của anh trở nên tao nhã.
Anh bước tới chỗ Du Tinh Tinh, đưa tay phải ra và mỉm cười thân thiện: “Xin chào, tôi là Quý Anh Hiền.”
.