Tiểu Tô Tông Của Anh Rất Ngọt Ngào Lại Hoang Dã

Chương 3: Bồi Thường


Đọc truyện Tiểu Tô Tông Của Anh Rất Ngọt Ngào Lại Hoang Dã – Chương 3: Bồi Thường


Editor: VyVy
…!
Lục Hoài Dữ.

Lục gia kinh đô, nhiều đời huân quý.

Mà vị Lục Nhị thiếu này, lại càng có danh tiếng bên ngoài.

Dung mạo thanh tuyệt, cao lãnh chi hoa.

Cho dù tính tình lười nhác cao ngạo, phóng khoáng đến cực điểm, cũng vẫn khiến cho vô số danh viện kinh đô chạy theo như vịt.

Nhưng càng được người ta đồn đại, chính là thủ đoạn lôi đình của anh trên thương trường.

Bất quá, cho đến khi anh trở thành người nắm quyền chân chính của Lục gia, cũng chưa từng cưới vợ, thậm chí ngay cả nửa scandal cũng chưa từng truyền ra.

Kiếp trước, Ninh Ly từng có duyên gặp vị gia này hai lần.

Lần đầu tiên, đích thật là ở Vân Châu, bất quá cũng không phải ở Diệp gia.

Khi đó cô vừa mới từ ở bên ngoài nghe được thân phận của anh, còn từng tò mò anh đang yên đang lành, sao lại từ kinh đô tới Vân Châu.

Sau đó cô mới biết được, lần đó anh đi Vân Châu, là đi khám bệnh.

Trong đó có nội tình, người biết cũng không nhiều, Ninh Ly cũng là trong lúc vô tình nghe được chút ít, còn cảm khái cho dù là thiên chi kiêu tử* như vậy, cũng chưa chắc có thể mọi chuyện đều hoàn mỹ.

*Con cưng của trời.

Chỉ là không nghĩ tới, lần này cư nhiên sẽ gặp anh ở Diệp gia.


Diệp gia ở Vân Châu mặc dù có chút danh tiếng, nhưng so sánh với Lục gia kinh đô, không đáng nhắc tới.

Cô nhớ rõ kiếp trước, Lục Hoài Dữ và nhà họ Diệp tựa hồ không có giao tình gì với nhau, nếu không với tính tình người Diệp gia, có thể trèo lên cái đùi này, tất nhiên đã sớm khẩn cấp tuyên bố cho toàn thế giới biết.

Cũng không biết vì sau lần này Hu Tôn hàng quý*, đi theo Trình Tây Thước tới.

*Người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp/ tự hạ thấp địa vị
Nhưng…!Tới đây, lại ngay cả cửa xe cũng không xuống, đúng là nửa điểm mặt mũi cũng không muốn cho.

Kiêu ngạo như vậy, người bình thường thật đúng là hầu hạ không nổi.

Hết lần này tới lần khác người này là Lục Hoài Dữ.

Lúc này, Tô Viện đã nghe được thân phận của Lục Hoài Dữ từ dì Triệu, lúc này cũng lắp bắp kinh hãi.

“…..Khách quý đến, sao không mời vào?” Bà hơi nhíu mày, hỏi, “Cái này cũng quá thất lễ.”
Dì Triệu vội vàng giải thích: “Phu nhân, đây là ý tứ của Trình đại thiếu gia, nói Lục Nhị thiếu gia gần đây nghỉ ngơi không tốt, khó có được ở trên xe nghỉ ngơi một lát, để chúng ta không nên quấy rầy.”
Đây là lời Trình Tây Việt nói, nhưng hiển nhiên lại càng là ý tứ của Lục Hoài Dữ.

Tô Viện nghe xong, tuy rằng trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nói thêm gì.

Người ta xuất thân từ cái gì, muốn ngủ chỗ nào không được?
Nếu tùy tiện đánh thức mà đắc tội, cũng không tốt.

“Vậy chúng ta đi trước.” Tô Viện hạ thấp thanh âm, quay đầu thúc giục Ninh Ly.

Ninh Ly thu hồi tầm mắt, xách túi lên theo xuống xe.

Đoàn người đi về phía cổng.

Trong xe, ánh mắt Lục Hoài Dữ hơi ngưng tụ, đột nhiên nở nụ cười.


Ngày hôm qua, Trình Tây Việt đem tất cả tư liệu của cô đưa cho anh, liên tục nói cô gái nhỏ mệnh khổ, nhiều lần cảnh cáo anh không nên khi dễ người ta.

Nhưng khi anh nhìn, cô gái này, cũng không phải là người để người khác khi dễ.

Tính khí nhỏ, giấu không đủ tốt.

…!
“Mẹ ơi! Mẹ quay lại rồi!”
Vừa bước vào cửa lớn, một đạo âm thanh vui mừng thanh thúy liền từ sảnh truyền đến.

Giọng nói này khiến khóe mắt Ninh Ly giật giật.

Cô ung dung thản nhiên nâng mắt lên, nhìn về phía trước.

Một thiếu nữ mặc váy lụa mỏng màu trắng, đang nhanh chóng đi về phía này.

Chiếc váy được cắt may hoàn hảo phác họa đường cong eo mảnh khảnh của cô gái, mái tóc đen ngang eo mềm mại buông xuống, khuôn mặt xinh đẹp, mắt hạnh sáng ngời.

Khí chất toàn thân cao quý dịu dàng, lại mang theo chút thân mật cùng hoạt bát khi nhìn thấy người thân cận.

Nhìn thấy cô, thần sắc trên mặt Tô Viện cũng trong nháy mắt ôn nhu hơn rất nhiều, đưa tay ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vai cô.

“Tiểu Sứ, hôm nay không phải con nói muốn cùng Tương Tương đi xem triển lãm tranh sao? Làm thế nào mà ở nhà rồi?”
Diệp Sứ cọ cọ trong ngực bà, làm nũng nói: “Con lo lắng cho mẹ!”
Cô hơi khẽ rút khỏi vòng tay Tô Viện, mặt mày mang theo vài phần lo lắng: “Trên tin tức nói, tối hôm qua trên cao tốc Liên Vân xảy ra tai nạn xe cộ, tuy rằng biết mẹ hai người ở lại Lâm Thành, nhưng vẫn lo lắng, liền nghĩ vẫn là nên ở nhà chờ.”
Tô Viện sờ sờ mặt cô, nhìn thấy trước mắt cô tựa hồ có màu xanh đen nhàn nhạt, đau lòng nói: “Tiểu Sứ cả đêm không ngủ sao? Kỳ thật không cần lo lắng cho mẹ…”
Diệp Sứ mím môi cười.

“Con muốn chờ mẹ a.”

Tô Viện nói: “Lần sau mẹ nhất định sẽ không để Tiểu Sứ lo lắng nữa, sau này không cần chờ đợi như vậy nữa, tổn hại thân thể, cũng là mẹ đau lòng, biết không?”
Ninh Ly đứng ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt, khóe mắt xẹt qua một tia trào phúng nhàn nhạt.

Thật là một màn mẹ con tình cảm sâu đậm.

Mặc cho ai nhìn thấy một màn này, đều sẽ cho rằng hai người này là mẹ con ruột.

Diệp Sứ đợi bà cả đêm, bà đau lòng như vậy.

Cô đã đợi 11 năm, không nghe bà nói một lời xin lỗi.

Ánh mắt Diệp Sứ vừa chuyển, tựa hồ lúc này mới nhìn thấy Ninh Ly.

Khi thấy rõ bộ dáng Ninh Ly, ý cười nhếch khóe miệng cô chợt ngưng đọng trong chớp mắt.

Thiếu nữ trước mắt mặc một chiếc áo sơ mi trắng, dưới thân quần jean màu đen, một vai đeo một cái ba lô màu đen.

Rõ ràng là phối hợp không thể đơn giản hơn, mặc trên người cô, lại đẹp quá phận.

Mái tóc đen vừa mới qua vai buông xuống, làm nổi bật cổ càng thêm thon dài trắng nõn.

Đáng chú ý nhất là khuôn mặt đó.

Sạch sẽ, xinh đẹp.

Đôi mắt hoa đào kia lưu quang mờ mờ, giữa hai hàng lông mày lại mang theo vài phần không chút để ý tiêu sái phóng khoáng.

Chỉ cần đứng ở đó, không cần nói chuyện, cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Diệp Sứ cong hai mắt cười: “Mẹ, đây là chị Ninh Ly đúng không?”
Tô Viện có chút xấu hổ.

Mấy năm nay, bà chưa bao giờ nhắc tới sự tồn tại của Ninh Ly ở nhà họ Diệp.

“Đúng vậy.


Từ hôm nay trở đi, Ninh Ly cũng ở đây.

Ba con đâu?
Diệp Sứ chỉ lên lầu: “Ba đang ở lầu hai, anh Tây Việt cũng ở đấy.”
Kỳ thật, Diệp gia cùng Trình gia tuy rằng đều là hào môn Vân Châu, nhưng song phương giao tình không tính là sâu đậm bao nhiêu.

Diệp gia ở Vân Châu làm nghề khách sạn, trước kia chỉ có thể tính là hạng hai, mấy năm trước gặp được cơ hội, mới nhảy lên.

So với Trình gia, gia thế thâm hậu như vậy, vẫn còn kém không ít.

Bất quá, Diệp Sứ cùng tiểu thư Trình gia – Trình Tương Tương là khuê mật, cũng theo đó gọi một tiếng anh Tây Việt.

Tô Viện gật gật đầu, nói với dì Triệu: “Dì Triệu, dì dẫn Ninh Ly đến phòng con bé xem một chút.”
Trình Tây Việt tới, bên ngoài còn có Lục Nhị thiếu, phỏng chừng trong thời gian ngắn, Diệp Minh không có thời gian để ý tới chuyện của Ninh Ly.

Dì Triệu còn chưa đồng ý, Diệp Sứ liền nói: “Mẹ, phòng chị kế bên phòng con, vẫn là con đi đi.”
Mắt thấy cô hiểu chuyện như thế, Tô Việt tâm khoan dung không ít.

“Được, xem xong con cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Diệp Sứ mang theo Ninh Ly lên lầu.

Nhưng mà, Ninh Ly vừa mới đi ra một bước, bên cạnh liền bỗng nhiên bay tới một luồn gió lạnh!
Con ngươi Ninh Ly híp lại, dưới chân vừa động, liền muốn né tránh.

Đột nhiên Dinh một tiếng, một thứ gì đó bị hất văng ra và đập vào sứ thanh hoa trên bàn trà.

Phanh!
Chiếc bình sứ trắng xanh trong nháy mắt vỡ tan!
Một cậu bé khoảng 10 tuổi bỗng nhiên hét lên một tiếng, từ phía sau sô pha vọt ra, chỉ vào Ninh Ly mắng: “Ah! Chị đã làm vỡ sứ thanh hoa yêu thích của ba tôi! Chị đền tiền đi!”
Cô sửng sốt, quay đầu nhìn lại.

Lục Hoài Dữ và không biết từ khi nào xuống xe, đang nghiêng nghiêng dựa vào khung cửa, tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu bé kia.

“Trùng hợp, bình sứ của ba cậu làm hỏng đồng hồ của tôi rồi, cậu bồi thường sao?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.