Tiểu Tình Nhân Của Bác Sĩ Ác Ma!

Chương 97: Anh Tỉnh Lại Đi


Bạn đang đọc Tiểu Tình Nhân Của Bác Sĩ Ác Ma! – Chương 97: Anh Tỉnh Lại Đi


– Không…!không, Kha Luân…anh đừng đi, ở lại với mẹ con em đi mà.
Trong căn phòng bệnh nhân với những bức tường trắng xoá dựng đứng bốn bên, Chu Hạ một mình một giường, không một ai chăm sóc.

Trên vầng trán nhỏ của cô đã đổ đầy những giọt mồ hôi lạnh ngắc, hai lòng bàn tay ghim sâu vào gra giường như đang gặp phải điều gì rất khủng khiếp trong giấc mơ của mình.
– Áaa…Kha Luân!
Chu Hạ giật mình tỉnh giấc, cô ngồi trên chiếc giường ấy mà ôm lấy lòng ngực thở hỗn hển một lúc lâu, đôi mắt vô định, trắng xoá vẫn còn hơi say sẩm chưa định hình được mọi thứ xung quanh.
– Bảo bối! Thật may mắn là con vẫn ở đây với mẹ.
Mọi chuyện hôm qua diễn ra như một cơn ác mộng đối với cô vậy.

Sau khi lấy lại được tinh thần thì việc đầu tiên cô chú ý đến chính là chiếc bụng vẫn còn to vẫn ở đây với mình.

Mới giúp Chu Hạ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cạch.
– Cô Chu Hạ tỉnh rồi à? Hôm qua cô được chuyển vào bệnh viện trong tình trạng động thai nặng nhưng cô quả thật là phúc lớn, mạng lớn lắm đó.

Không những không nguy hiểm đến mạng sống mà đứa bé vẫn an toàn.

Nhiều trường hợp phải ép sinh non, hoặc nặng hơn là phải mổ bắt con để cứu lấy mẹ đó!
Vị bác sĩ nữ khoa phụ sản đột nhiên đấy của bước vào rồi nói với Chu Hạ một tràng chữ làm cô nhất thời không hiểu được gì hết.
Não cô bây giờ rất ù lì, mọi chuyện hôm qua cứ như một giấc mơ mà cô bắt buộc phải trải qua vậy.

Nhưng tự dưng người phụ nữ này lại nói động thai? Rồi còn nguy hiểm đến tính mạng là sao thế?
– Cho tôi mượn tivi xem tin tức tí nhé.
Vị bác sĩ đó đột nhiên đến gần chỗ của Chu Hạ rồi lấy chiếc điều khiển ti vi nằm trên bàn rồi hướng về phía tivi mà bấm.

Bởi vì tivi của nguyên dãy phòng này đều được mang đi thay mới hết rồi, nhưng đến chiều mới có.

Chỉ mỗi căn phòng mà cô đang nằm là còn tivi mà thôi.
/ Biến cực căng! Sau khi diễn ra sự viêc hi hữu ở con phố tình yêu thì theo thống kê của cảnh sát đưa ra, đã có hơn ba trăm người thiệt mạng và một trăm người bị thương nặng.


Những nạn nhân xấu số này chủ yếu là nam giới, ngoài ra còn có con trai của một gia tộc có tiếng trong thành phố phải thiệt mạng vì cuộc dẫm đạp này.

Bên phía cảnh sát đã bắt được những tên gây nên sự việc thảm khốc này, nhưng tiếc thay là tên cầm đầu đã trốn thoát, hiện giờ họ vẫn đang cho người điều tra.

/
– Kha…Kha Luân? Không phải chỉ là mơ sao?
Chu Hạ nhìn vào con số thống kê những người chết trên màn hình tivi mà không khỏi thương tiếc.

Nhưng cho đến vế câu gần cuối của chị dẫn chương trình đã làm cho Chu Hạ nổi lên một cảm giác bất an, tay chân run lên lẩy bẩy, không kiềm chế được nữa rồi.
– Hức, không được…!mình phải đi tìm anh ấy, nhất định anh ấy còn sống mà.
Thì ra mọi chuyện không phải là mơ nữa rồi.

Chu Hạ giở chăn, rồi cần thận leo xuống chiếc giường cao chông chênh.

Cô với một bộ quần áo bệnh nhân, đi chân trần dưới sàn nhà lạnh lẽo, đầu tóc rối bời vì chưa được chải chuốt ôm bụng bước nhanh xuống tầng trệt của bệnh viện.
– Cô có tiền không mà chặn trước đầu xe của tôi vậy?
Chu Hạ vừa ra đến cổng bệnh viện liền thấy một chiếc xe taxi đã được đậu sẵn ở một gốc và đã nổ máy để chuẩn bị chạy đi.

Cô liều mình đến trước chiếc xe ấy giang rộng hai tay mà chặn đường, cô chấp tay cầu xin người tài xế rồi mở cửa sau xe ngồi vào.
– Có…có, tôi có.

Làm ơn hãy đưa tôi đến con phố kia với ạ.
Người tài xế thấy cô ăn mặc luộm thuộm như vừa mới trốn viện vì không có tiền đóng viện phí nên cũng có chút hơi e ngại.

Chu Hạ cũng liền hiểu ra, cô lần mò trên người mình một lúc, cuối cùng thì quyết định dùng sợi dây chuyền trên cổ của mình đưa cho ông ta.
– Được rồi, cô thắt dây an toàn vào đi.
[…]
Mười phút sau.
– Đến nơi rồi, nhưng tôi nghĩ cô đang mang thai thì không nên xuống xe đâu.

Sau ít phút ngồi xe thì Chu Hạ cũng được tài xế đưa đến nơi.

Ông ta biết cô đang mang bầu nên cũng tốt bụng khuyên bảo.

Vì thật sự là con phố này đã trở nên vô cùng hoang tàn, như một con phố ma chết chóc mà mình từng được thấy trên ti vi.
Giày dép, quần áo rơi vãi tứ tung trên đường, những vết máu loang lổ khắp nơi, thậm chí còn có cả nội tạng người bị ép đến xịt ra mà cảnh sát chưa kịp phi tang.

Khiến những con quạ đen bắt hơi được mà sà xuống rỉa ăn một cách ngon lành trông vô cùng kinh dị.
Những xác chết vì có số lượng quá nhiều nên hiện giờ cảnh sát vẫn không thể đưa họ đi đâu được, chỉ có thể đắp chiếu lên người những nạn nhân và chờ người thân đến đón nhận về nhà an tán.
– Này này…haizz.
Ông ấy đã khuyên răn đến như vậy rồi mà Chu Hạ vẫn cứng đầu rời xe đi đến gần nơi đó.

Làm người tài xế cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán chứ cũng chẳng có quyền gì mà ngăn cản hay cấm tuyệt khách hàng làm điều mà mình muốn được.
– Khaa Luânn.
Chu Hạ gọi lấy tên anh trong đau khổ, xung quanh đây đầy những tiếng ai oán, khóc than của những cô gái có hoàn cảnh tương tự với cô.

Họ không ngần ngại mà ngồi bệt ra đường ôm lấy thân xác bất động của người mình yêu mà nức nở không thành lời.
– Kha Luân…anh ở đâu? Em không giận anh nữa, anh có nghe thấy lời em gọi thì làm ơn hãy đáp lại đi mà.
Đôi chân của Chu Hạ đã trầy xước hết rồi, thậm chí trước những bước chân của cô còn được phủ đầy rẫy những mảnh sành, mảnh kính nhỏ xíu, là tàn dư của cuộc dẫm đạp hôm qua để lại.

Nhưng Chu Hạ không vì thế mà từ bỏ, hay dừng lại.

Cô không nhìn cũng không nghĩ, cứ thế mà dẫm lên chúng mà bước qua.
– Con của chúng ta cần có cha mà Kha Luân…anh không thể nhẫn tâm bỏ rơi mẹ con em như vậy được…huhu.
Chu Hạ vừa mếu máo khóc lớn vừa đi sâu vào trong con phố.

Cô cứ đi, cứ đi…cho đến khi thấy được có một người đàn ông đang nằm dài dưới lớp chiếu cách mình bốn năm mét có dáng người, mái tóc và đôi giày giống y hệt với đôi mà Kha Luân đã mang hôm qua.
– Đáng ghét, đáng ghét…anh tỉnh lại cho em.


Anh cho anh nằm đây mà ngủ một mình thế hả? Anh có tin là em sẽ ngủ theo anh luôn không?
Chu Hạ ngay lập tức chạy đến, cô ngồi xuống ôm cái xác ấy vào lòng mà đấm thùm thụp vào người ta rồi trách móc, nước mắt nước mũi đã nhem nhuốc, bụi bẩn trong không khí bám vào khiến Chu Hạ không thể nào mà nhìn sạch sẽ hơn được nữa.
– Kha Luân…hức, hức…đừng bỏ em lại một mình có được không? Em cầu xin anh đấy…!không có anh bên cạnh em làm sao có thể nuôi dạy được bảo bảo nên người đây.
Từ nổi loạn cho đến tuyệt vọng than thở, Chu Hạ tựa mặt lên đỉnh đầu của cái xác chết ấy, nhưng giọt nước mắt vẫn đang âm thầm rơi xuống ngày càng nhiều mất rồi.
– Kha Luân…em đếm từ một đến ba mà anh còn giả vờ nữa thì em sẽ đi lấy người đàn ông khác làm chồng đấy.
Tâm trí của Chu Hạ bây giờ không được tỉnh táo cho lắm.

Nỗi đau mất đi một người quan trọng nhất đời mình đột nhiên ập đến khiến Chu Hạ nhất thời không thể chấp nhận được nỗi.

Cô luôn cho rằng người đàn ông không tim không phổi này đang giả vờ để trả đũa cho những thái độ lạnh nhạt, vô cảm của cô lúc trước mà thôi.
– Một…hai…số hai rồi đấy!
Chu Hạ bất ngờ nổi cọc đấm mạnh vào người anh ta.

Rồi lại giả vờ đếm tiếp.
– Hai rưỡi…hai bảy lăm…ba.
Số đếm cuối cùng Chu Hạ nói rất nhỏ, không còn hùng hồ, hay mạnh bạo như trước nữa.

Cứ ngỡ như cô không muốn nói ra vậy.

Thế rồi, Chu Hạ vẫn phải chấp nhận sự thật rằng anh đã ra đi.

Cô bất lực buông xuôi, thở dài rồi ngồi tại đó bần thần tại chỗ một lúc rất lâu.

Cô không khóc, không nháo nữa, chỉ im lặng mà ôm lấy anh.

Cho đến khi có ai đó từ phía sau vỗ nhẹ lên vai cô đến hai lần thì Chu Hạ mới có phản ứng.
– Đừng làm phiền tôi!
Giọng nói buồn đến nhão lòng của Chu Hạ cất lên.

Nhưng người ấy vẫn vì lợm làm phiền cô thêm một lần nữa.
– Tôi đã nói là…là…Kha Luân?
Quá tam ba bận, Chu Hạ không thể làm ngơ được nữa.

Cô tức giận nên đã quay ra sau lớn tiếng mắng chửi, nhưng khi vừa nhìn thấy được dung mạo của người đó thì cô nhất thời đứng hình mất vài phút, đến nỗi ngón tay đang đưa lên chỉ chỉ, trỏ trỏ cũng quên luôn cả việc rút về.

– Anh…anh ở đó? Vậy…vậy đây là ai?
Trước mắt Chu Hạ bây giờ có đến tận hai Kha Luân.

Một người đã chết trong vòng tay của cô và một người đang ngồi chễm chệ trên chiếc xe lăn còn mỉm cười dịu dàng.

Chu Hạ nhất thời cứ nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ, gương mặt ngơ ngác, không nói nên lời.
– Chu Hạ, em còn định ôm người ta đến khi nào hửm?
Kha Luân ngồi trên xe lăn vươn tay ra với ánh mắt đằm thắm mà xoa xoa lấy mái tóc rối mù của cô.

Đến lúc này Chu Hạ mới để ý là ở cái xác đang nằm trên người mình vẫn đang bị một cái khăn trắng che đi cả khuôn mặt.
– Áaa…
Cô chậm chập vén nó ra thì mới tá hỏa, mất hồn hét toáng, đến mức nhảy cẩn cả lên, vừa y ngồi vào chân của Kha Luân làm anh đau điếng đến nhăn cả cơ mặt, xuýt xoa.

Nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng không đẩy cô ra khỏi lòng mình.
– Kha Luân…sao bây giờ anh mới xuất hiện.

Anh làm em bị hớ đó có biết không hả? Huhu.
Chu Hạ vừa mừng vừa quê, gặp được Kha Luân và biết anh vẫn còn ở đây với mình khiến cảm xúc của Chu Hạ xúc động lên đến đỉnh điểm.

Niềm vui như vỡ oà, cô vội choàng tay qua cổ ôm lấy anh, quơ quào, siết chặt đến nỗi khiến mặt mày của anh đỏ ửng hết lên.
– Chu Hạ…ưm, ưm.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong lúc anh đang định dỗ dành cô gái nhỏ thì lại bị chính cô gái đó trực tiếp cưỡng hôn trước nơi thanh thiên bạch nhật như thế này.

Phía sau lưng anh vẫn còn có Kha Mỹ Kì, Ung Trì và có cả Tưởng Chu Trình – ba cô Vậy mà Chu Hạ lại không ngại ngần mà điên cuồng, mãnh liệt gặm nhấm lấy hai cánh môi của Kha Luân như thế.
– Em gan lắm, dám làm nhục anh trước mặt nhiều người như thế vầy.

Để xem anh trừng phạt em thế nào.
Khi Chu Hạ buông anh ra thì cô cũng đã đuối sức đến mức thở hỗn hển, tự mặt lên lòng ngực của Kha Luân mà an tĩnh.

Thế nhưng vì ban nãy anh không phòng bị, nhất thời để cô chiếm thế thượng phong, mất hết mặt mũi đàn ông rồi.
Bây giờ cần phải lấy lại mới được.

Kha Luân phất tay ra hiệu để mọi người quay đi rồi xốc cơ thể của Chu Hạ lên cao, nhẹ nhàng dùng cách hôn kiểu Pháp lãng mạn từng li từng tí mà chăm sóc cho đôi môi mềm mại ấy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.