Bạn đang đọc Tiểu Tình Nhân Của Bác Sĩ Ác Ma! – Chương 87: Bé Gái Năm Ấy
– Mấy người muốn đưa tôi đi đâu? Đừng bịt mắt tôi mà, tôi sợ bóng tối lắm…huhu.
Chiếc xe chở cả Uyển Nhan Sắc cùng Cẩu Tảo đang chạy băng băng trên đường cao tốc vắng tanh, cả hai người họ đều được che mắt bởi một lớp vải đen kín mít, không chừa cho họ một tia sáng nào dù chỉ là một chút.
Uyển Nhan Sắc vì yếu bóng vía, nên tinh thần của cô ta vô cùng hoảng loạn, luôn suy nghĩ đến những điều xấu nhất sẽ xảy ra với mình.
Kèm thêm việc tác dụng của thuốc gây tê đã hết khiến cô ta đau nhức đến muốn ngất cả đi.
– Đến nơi rồi, mau xuống xe.
Đi được một đoạn dài thì chiếc xe cuối cùng cũng chịu ngừng lại, những người vệ sĩ ngồi hai bên kèm cặp đã lần lượt bước xuống, tiếp theo đó họ nắm lấy bắp tay của từng người lôi mạnh ra bên ngoài.
– Cát…tôi đang đi trên cát.
Uyển Nhan Sắc cảm nhận được những làn cát mịn màng dưới lòng bàn chân của mình, cô ta liền nghĩ rằng Kha Luân muốn dìm chết cô ta, đã làm tâm trạng của Nhan Sắc càng thêm hoảng loạn hơn.
– Lên thuyền nhanh đi.
Nhưng không, họ đẩy cả hai người lên một chiếc cano cỡ lớn, đã có người đợi sẵn lái cano, sau đó cô ta liền cảm nhận được những thướt gió khô ráp, nóng hổi liên tục tạt vào người mình.
– Cẩu Tảo…anh còn ở đây không? Sao anh không nói gì hết vậy.
Cẩu Tảo tên đó từ lúc bị Kha Luân đưa đi thì hắn ta liền chẳng hó hé hay nói năng một lời, cứ im im, gườm liếc mọi người như đang toan tính một kế sách nào đó để bỏ trốn.
– Oẹ…Oẹ.
Một lần nữa thiết bị dùng để di chuyển đã dừng lại.
Từng đợt sóng nhẹ nhàng ùa vào dưới gầm cano làm cho nó hơi chao đảo một tí, những người chưa từng trải nghiệm những thứ này sẽ rất dễ bị say sóng, huống hồ gì Uyển Nhan Sắc lại đang mang thai như thế, cô ta không nhịn nổi nữa đã ói mửa đầy ra thuyền.
– Tôi nghĩ cô ta không đi nổi đâu, cậu bế đi.
Tôi trấn áp thằng này.
Một người vệ sĩ trong đó bỗng dưng có chút thương cảm cho cô ta.
Anh ta nói với người còn lại đi chung với mình, cả hai đều tán thành, rồi mỗi người nhận một nhiệm vụ riêng.
– Xin chào…cô gái mà cậu chủ nói trước đó đã được đưa tới, dì nhớ chăm sóc cho cô ta đến lúc sanh xong đấy nhé, nếu đứa bé có mệnh hệ gì thì dì là người chịu trách nhiệm.
Bây giờ tôi phải mang tên này đi xử rồi, tạm biệt dì.
Nơi mà bọn họ đang đặt chân đến là một ngọn hải đăng cao chót vót ngoài biển xa.
Một vùng biển hầu như không có người qua lại.
Hai người vệ sĩ này được giao nhiệm vụ đưa Uyển Nhan Sắc ra ngoài này đưa m cho một bà vú nuôi nổi tiếng là hung hăng, khó tính chăm sóc, vì cô ta có tội chứ đứa bé trong bụng chỉ là một sinh linh nhỏ vô tình bị kéo vào cuộc chơi này mà thôi.
Nó không đáng phải chịu những gì do mẹ nó gây ra.
Kha Luân dự định sẽ đợi đến lúc cô ta sinh con thì sẽ bắt đứa trẻ gởi vào cô nhi viện, sau đó mới tiến hành bắn bỏ hoặc sẽ để cho cô ta tự sinh tự diệt ở ngoài này.
Còn về tên Cẩu Tảo, anh để cho hai người vệ sĩ tùy tiện giải quyết.
Bọn họ cũng có ý định sẽ bắn chết hắn ta ngay tại vùng biển này rồi thả xác xuống nước để làm thức ăn cho cá.
Nhưng trước đó phải làm xong yêu cầu của cậu chủ trước cái đã.
– Aa…Chết tiệt, tên đó nhảy xuống biển rồi.
Khi hai người vệ sĩ đang nắm lấy cánh tay của Cẩu Tảo để dẫn hắn ta xuống dưới ngọn hải đăng, thì hắn ta đột nhiên vùng lên, đẩy ngã họ, hai người vệ sĩ vì không thể lường trước được tình hình nên đã sảy tay để hắn nhảy ùm xuống biển.
Đoàng…đoàng.
Tiếng súng đạn ngay lập tức vang lên.
Khiến hai người phụ nữ trên kia mất hồn la hét thất thanh.
– Tên đó chìm mất rồi, chúng ta phải làm sao đây?
Dưới mặt nước trong xanh đã nổi lên một làn sóng đỏ tươi của máu, là máu của Cẩu Tảo…anh ta đã bị hai người vệ sĩ bắn trúng, sau đó chìm dần xuống đáy biển.
– Sẽ không sao đâu…chúng ta đã bắn trúng bắp chân của tên đó rồi.
Nếu không chết vì đạn thì cũng chết vì mất sức mà thôi, nhìn đi…xung quanh đây toàn là nước với nước, hắn có thể chạy đi đâu được.
Chúng ta tạm thời cứ ở lại đây một ngày để quan sát tình hình.
Quan trọng hơn là lần sơ xuất này nhất định không được nói lại với cậu chủ có biết chưa.
[…]
Hai tuần sau.
– Vẫn…vẫn không có tin tức gì về Chu Hạ của tôi sao?
Giải quyết xong xui mọi thù cũ, thù mới thì Kha Luân cũng đã ngay lập tức điều động rất nhiều người tản dài ra các ngóc ngách, thành phố lân cận để tìm kiếm tung tích của Chu Hạ nhưng cô cứ như bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Bây giờ thì anh mới được trải nghiệm cái cảm giác của hai thằng bạn thân mình là như thế nào.
Thì ra nỗi đau mất đi người thương nó lại tồi tệ đến như vậy.
Lúc trước Kha Luân luôn xem thường cảm xúc của cô, luôn cho rằng Chu Hạ sẽ chẳng bao giờ dám rời xa mình.
Cho đến lúc này anh mới hiểu được, thật ra là Chu Hạ chỉ đang xem những lần thất vọng là những đồng tiền lẻ, cô tích dần tích mòn, chờ đợi khi nào đủ để mua một tấm vé tàu rời xa anh mà thôi.
– Chu Hạ…em đang ở đâu, quay về với anh đi…huhu.
Mấy ngay qua, anh cũng như bao người khác, Kha Luân luôn ở trạng thái thất thần, hết uống rượu thì sẽ lái xe chạy vòng vòng tronh thành phố tìm kiếm Chu Hạ, số giờ anh tỉnh táo rất ít, không đủ để đếm trên đầu ngón tay.
Dù biết hành động này chỉ là vô nghĩa nhưng anh vẫn mong là có thể vô tình bắt gặp cô ở một con phố hay hàng quán nào đó.
Cốc…cốc…cốc.
– Tôi vào trong được không cậu chủ?
Trong lúc Kha Luân đang nằm dật nằm dựa trên ghế sô pha thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp đến là giọng nói cung kính của A Tình vọng lên.
Cửa phòng đang khóa trái bên trong, nên cho dù anh có đồng ý hay không thì A Tình cũng chẳng thể mở được, vì thế Kha Luân chỉ có thể tự mình đứng dậy, lê cái thân xác héo mòn này ra ngoài đó mở cửa cho cô ấy.
– Có việc gì?
Kha Luân mệt nhoài, hững hờ đứng tựa người vào vách tường, ánh mắt không hề nhìn vào đối phương nhưng lại hỏi thẳng vào vấn đề.
– Tôi muốn xin nghỉ việc…mong cậu chủ chấp thuận.
Nghe cô ấy bảo muốn thôi việc thì Kha Luân mới hơi chú ý đến dáng vẻ hiện tại của A Tình.
Cô nhóc này có cần phải gấp gáp như vậy không chứ? Còn chưa biết được rằng Kha Luân có đồng ý hay không mà đã mang balo lên vai, dọn đồ ra sẵn để chuẩn bị rời đi rồi.
– Ừm…tùy cô, đứng ngoài này đợi tôi một lát.
Kha Luân không đắn đo, suy nghĩ nhiều mà ngay lập tức đồng ý với yêu cầu của A Tình.
Sau đó anh để cửa mở toang, rồi vô lại trong phòng rút ra một tờ chi phiếu quẹt quẹt một vài nét bút nghệch ngoạc và đưa cho cô ấy.
– Tiền…!tiền này là sao?
A Tình không hiểu ý của anh nên đã thắc mắc hỏi lại.
– Cứ cầm lấy, xem như cảm ơn cô đã làm bạn với Chu Hạ.
Nếu không còn việc gì thì tôi đóng cửa đây.
Kha Luân vươn người, ngáp ngắn ngáp dài vừa nói vừa có hành động khép dần cảnh cửa.
Nhưng A Tình đột nhiên dùng tay nắm lại làm Kha Luân hết cả hồn, xém tí nữa thôi là kẹt tay mất rồi.
– Cậu chủ đợi tôi một lát, thật ra trước khi đi chị Hạ có nhờ tôi đưa hộ cho cậu chủ một thứ.
Nhưng…nhưng vì lúc đó thôi có thành kiến với anh nên muốn giữ nó làm của riêng…hì hì.
A Tình gượng gạo cười đáp, xem ra cô gái này đã thật sự bị thao túng tâm lý rồi.
Tự dưng đang ghét cái được cho tiền thấy cũng dễ thương.
A Tình đặt chiếc balo của mình xuống nền, sau đó xắn tay áo lên cao bắt đầu lục lọi, tìm kiếm.
– Cái này…cô ấy ở đâu ra?
Chiếc vòng bạc lấp lánh, sáng trưng được đeo trên tay của A Tình đã thành công thu hút được sự chú ý của anh.
Ban đầu Kha Luân hơi đứng hình ngơ ngác…nhưng sau đó liền nhận ra chiếc vòng này rất giống với cái mà mình từng đánh mất vào bảy, tám năm về trước.
– Cái này là chị Hạ cho tôi, cậu chủ không được lấy!! Đây này…!mới là của cậu chủ.
A Tình hoảng sợ nên đã ngay lập tức rút tay về, đồng thời kéo chiếc khăn choàng cổ từ trong balo ra đặt lên tay Kha Luân.
Cô ấy xem chiếc vòng như một món báu vật mà giấu nhẹm ra sau lưng.
– Xin lỗi…nhưng cô có thể cho tôi mượn nó được không? Chỉ một chút thôi, làm ơn đi!!
Đang yên đang lành thì bỗng dưng vành mắt của Kha Luân đỏ ửng cả lên, nếu có ai đó đi qua thì còn tưởng rằng A Tình bắt nạt anh không đấy.
– Mượn xong nhớ trả lại nhé!
Nhìn Kha Luân sắp khóc như vậy mà cô có chút mềm lòng, cuối cùng vẫn cẩn thận tháo chiếc vòng ra đưa cho Kha Luân mượn.
– Không…không ngờ Chu Hạ lại là bé gái năm ấy…duyên trời, chắc chắn là duyên trời…!nhưng mình đã lỡ để vụt mất em ấy mất rồi, hức.
Kha Luân bỗng nhiên trở nên kì dị vô cùng, anh làm cho A Tình vừa thắc mắc vừa sợ hãi, vì bộ dạng của anh bây giờ cứ như bị thứ gì đó nhập vào.
Chỉ là một sợi dây thôi mà lại có thể làm anh xúc động mạnh đến như vậy.
– Đây…đây là đồ của tôi, tôi đưa thêm cô một số tiền, cô bán lại cho tôi nhé!.