Bạn đang đọc Tiểu Tình Nhân Của Bác Sĩ Ác Ma! – Chương 78: Một Phần Sự Thật
Sáng hôm sau.
Ầm…ầm.
– Chuyện gì xảy ra vây?
Sau khi Chu Hạ bỏ đi thì Kha Luân cũng nằm trằn trọc mãi tới năm giờ sáng mới ngủ được.
Bởi anh đang bận suy nghĩ rằng vì sao cô lại bảo mình là lăng nhăng trong khi bản thân anh chưa hề làm gì có lỗi với cô hết.
Mà sáng mai anh lại có công việc cần đến bệnh viện gấp nên ngủ được khoảng một tiếng rưỡi lại phải mò đầu tỉnh dậy.
Anh mang cái thân thể tàn tạ, xơ xác với hai mắt thâm đen như một con gấu trúc đi xuống dưới nhà.
Vừa mới men mén đến gần phòng ăn thì đã nghe thấy tiếng động lớn từ bên trong phát ra.
Sẵn bắt gặp A Tình đang đứng rình ở đấy Kha Luân liền quắt cô bé lại hỏi.
– Hôm nay đầu bếp xin nghỉ nên chị Hạ đang nấu ăn bên trong thôi cậu chủ.
Cậu cứ ngồi vào bàn nha, một lát nữa đồ ăn sẽ ra liền.
A Tình gượng gạo đến toát mồ hôi trả lời, cô nhóc này cũng không hiểu vì sao sáng nay tâm trạng của chị Chu Hạ lại trở nên khác thường như vậy.
Chỉ là nấu ăn thôi mà cứ như đang đánh giặc ở trỏng, đến nỗi A Tình còn không dám vào phụ việc.
– Đồ ăn đến rồi đây.
Một lúc sau Chu Hạ với cái tạp dề trên người trở ra, trên tay còn đang bưng theo một cái nồi nhỏ đi đến đặt lên trước mặt Kha Luân.
– Mì tôm trứng?
– Đúng…em chỉ biết nấu mỗi thứ này thôi.
Anh không ăn thì đưa em ăn.
Kha Luân thật hết đoán nổi tâm tư với cô gái này rồi.
Cô đã nấu mì tôm thì thôi đi, nhưng ít ra cũng phải đổ nó ra một cái tô chứ ai đời nào mà ăn cả cái trong nồi như thế này.
Trong mất thẩm mỹ quá đi mất.
Dù gì anh cũng là gia chủ của một gia tộc có tiếng mà.
– Ăn thì ăn.
Nhóc con này thật là quá đáng, mới hôm trước còn năn nỉ, giải thích muốn làm lành với anh.
Vậy mà bây giờ đã muốn lên làm bà nội của anh luôn rồi.
Kha Luân hậm hực cầm đũa lên giành lại phần thức ăn của mình.
Thôi thì giờ anh đành phải ăn thí, ăn đại thôi chứ biết sao giờ, vì khoảng mười lăm phút nữa là anh phải đi rồi, đâu còn thời gian để chờ nấu lại hoặc mua thức ăn bên ngoài đâu.
Phì…
– Cười cái gì mà cười?
A Tình đứng bên cạnh không khỏi phát cười, cô không rõ giữa chị Hạ và cậu chủ đã trải qua những chuyện gì nhưng nhìn mối quan hệ của họ tốt lên thì cô cũng vui lây.
[…]
Ba ngày sau.
– Tôi đã nói rồi, tôi không biết gì hết.
Mời hai người về cho, đừng để tôi dùng vũ lực chèn ép.
Ung Trì và Kha Luân vừa tìm lại được thông tin của một viên cảnh sát trưởng phụ trách về vụ án năm đó của Hương Diên.
Và hiện tại các anh đã có mặt tại nhà riêng của ông ta.
Vì ông ta đã về hưu cách đây hai năm về trước.
Nhưng thái độ của ông ấy không được niềm nở, hợp tác cho lắm.
Thậm chí còn ra tay đuổi người.
– Ông có chắc là không muốn hợp tác với chúng tôi?
Đám người thuộc hạ của vị cảnh sát trưởng đã hầm hồ tiến đến đứng phía sau lưng lão ta như muốn đe doạ và cảnh cáo hai người.
Nhưng Kha Luân lì đòn nào biết sợ, anh vẫn ung dung ngửa người ra ghế, phách đốc uống trà như chưa có chuyện gì xảy ra.
Không để bọn họ vào trong khoé mắt.
– Chắc ông sẽ không để tâm đến những thứ này đâu nhỉ?
Ung Trì đẩy một tập phong bì đến trước mặt lão ta rồi lại bắt chước Kha Luân làm ra những hành động mà anh vừa làm.
Vị cảnh sát trưởng đã bắt đầu cảm thấy bất an trong lòng, đôi tay già nua run run cầm nó lên mở ra xem.
– Các người…!các người lấy mấy thứ này ở đâu ra?
Giọng nói của lão già ấy lạc đi thấy rõ.
Xem hết một lượt các giấy tờ bên trong thì ông ta ngước lên trố mắt nhìn Kha Luân.
truyện tiên hiệp hay
– Việc chúng tôi làm thế nào để có được ông không cần biết…trả lời bọn tôi, có chịu hợp tác hay không?
– Vu khống…!các người nghĩ một vị cảnh sát dày dặn kinh nghiệm như tôi sẽ dễ dàng bị hai tên oắt con bắt nạt à?
Ông ta cầm xấp tài liệu ấy mà xé đôi bổ dọc thành nhiều mảnh rồi vứt lên không trung, xong lại cười hô hố như một kẻ điên.
Những gì mà ông ta vừa mới phá hủy chính là những bằng chứng về những lần tham ô và cắt xén, ăn chặn quỹ tiền tệ của nhà nước cùng những lần ông ta vô cớ phát động toàn dân trong khu vực mình quản lý phải đóng ba cái quỹ tào lao do ông ta tự đề ra.
– Ồ…vậy không phiền nếu tôi đưa những bức ảnh này cho lão phu nhân của ông chứ?
Còn chưa dừng lại ở đó, Kha Luân lại lấy ra một tập ảnh dày cộm, bên trong còn một số tấm ảnh về những lần ông ta ngoại tình cùng các cô gái trẻ tuổi.
Kha Luân cùng Ung Trì đồng loạt nhún vai rồi làm bộ đứng lên khỏi ghế như chuẩn bị ra về.
Trong lòng thầm đếm từ một đến ba để xem đến số mấy thì ông ấy sẽ giữ người lại.
Một, hai…
– Haha…tôi đùa tí thôi mà, nào nào ngồi xuống đây, có gì chúng ta từ từ trò chuyện.
Kha Luân nhếch môi cười đắc ý, đúng như anh dự đoán, lão già này tuy đối với người lạ rất hung hăng, kiêu ngạo nhưng thực chất ông ta là kẻ siêu sợ vợ như bao người đàn ông khác.
Anh thề, sau này anh nhất định sẽ không như vậy!!1
– Người đâu…tụi bây còn không mau mang trà ngon bánh ngọt lên mời khách quý của ta.
Thái độ của lão ta khác hẳn với cách đây vài phút.
Lật một phát từ một kẻ thị khách liền trở thành một con người hiếu khách hơn bao giờ hết.
– Thật ra là…năm ấy tôi cũng là người bị hại.
Trước khi xảy ra vụ án đó có một cô gái trẻ độ tuổi khoảng hai mươi trở lên đến tìm tôi.
Mấy người chắc cũng biết cái tính tôi rồi đấy…cô ta dụ dỗ tôi lên giường sau đó còn quay cả video lại và…!cũng dùng nó để uy hiếp tôi như các cậu vậy đó.
Kha Luân – Ung Trì: “…” Oẹ…ông cũng đâu phải con nít mà đổ thừa hết cho cô ta.
Kha Luân cùng trợ lý bĩu môi, thầm đánh giá trong lòng.
Ông ta ngừng một lát, uống miếng nước trà lấy hơi rồi nói tiếp.
– Khi vụ án của cô gái Hương Diên đó nổ ra.
Đáng lẽ người nhận vụ này không phải là tôi.
Nhưng cô gái đó đột nhiên thúc giục tôi phải giành lấy nó và bằng mọi cách phải làm cho vụ án này kết thúc càng nhanh càng tốt.
Chính cô ta lúc đấy cũng là người đứng phía sau chỉ điểm cho tôi phải làm như thế nào.
Kể cả những vật chứng mà tôi tìm được cũng là do cô ta cung cấp và ngụy tạo hiện trường giả…!rồi kết quả ra sao thì cậu là người biết rõ nhất, không cần tôi nói đâu nhỉ.
Kha Luân đan hai tay, ngồi chống cằm chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ mà ông ta vừa nói.
Xem ra ông ấy khá thành thật và hối lỗi đấy chứ, nhưng nghe đến cuối cùng thì anh vẫn chưa biết cô gái mà ông ta liên tục nhắc đến trong câu chuyện của mình là ai cả.
– Cô ta là…?
Kha Luân hỏi nhưng lại chừa một khoảng trống để ông ấy tự mình điền vào.
Nhưng ông ta đáp lại anh bằng một cái lắc đầu, thở dài rồi nói.
– Cái này tôi thật sự không biết.
Cô ta chưa từng nói với tôi bất cứ thứ gì về danh tính của mình cả.
Ca này khó khăn cho Kha Luân rồi đây.
Nhưng lần này anh thật sự tin tưởng ông ta, vì anh biết cô gái đó đã làm ra những chuyện vô nhân tính như vậy thì mà không ngu dại gì mà tiết lộ những thông tin về bản thân mình cả.
– Còn về khuôn mặt…ông có nhớ gì về đường nét, diện mạo của cô ta hay không?
– Cậu biết đấy…từ đó đến nay cũng đã hơn bảy năm rồi.
Tôi đã già như thế này, khuôn mặt cô ta khá là đại trà, vả lại sau đó tôi đã cặp kè trên dưới hai mươi cô gái…làm, làm sao mà tôi nhớ nổi đây.
Ông ta gượng gạo, gãi đầu đáp lại câu hỏi của Kha Luân.
Chuyện tế nhị, xấu hổ này ông ta cũng chẳng muốn nhắc đến làm gì nhưng buộc phải nói ra hết để Kha Luân tin tưởng mình.
– Được rồi…cảm ơn ông.
Kha Luân đứng lên, anh chào tạm biệt ông ta rồi cất bước ra về.
Dù chưa biết được người đó là ai nhưng ít ra bây giờ anh cũng đã biết được sự thật về cái chết năm đó của Hương Diên.
Nhưng nếu xác của Hương Diên không được tìm thấy ở nơi này vậy thì rốt cuộc trước khi chết cô ấy đã được chuyển đi đâu và phải trải qua những điều khủng khiếp gì vậy?
– Này…này, tôi đã nói hết những gì tôi biết.
Các cậu đừng có mà gửi mấy thứ này cho vợ tôi đấy nha..