Bạn đang đọc Tiểu Tình Nhân Của Bác Sĩ Ác Ma! – Chương 74: Anh Sẽ Chịu Trách Nhiệm
– Kha Luân anh nhẹ thôi…chúng ta còn nhiều thời gian mà.
Nhưng sao anh không bật đèn lên, Diên Diên muốn nhìn thấy mặt của anh.
Tại căn phòng số ba, trong không gian tối om chỉ có một chút ánh đèn le lói của sáp đèn cầy có một đôi nam nữ đang vận động kịch liệt, kinh khủng trên chiếc nệm êm ái.
Ngoài ra bên trong căn phòng này còn hiện hữu một mùi hương thơm kì lạ, lan toả khắp không gian, nó khiến cho đầu óc, lý trí của con người ta trở nên mù mịt hơn bao giờ hết, và đặc biệt hơn là chính cái mùi hương này đã làm khơi gợi lên dục vọng nguyên thủy của những ai lỡ bước sa chân vào nơi đây.
Hương Diên cùng người đàn ông mà cô ta luôn miệng gọi là Kha Luân vẫn đang miệt mài, rong ruổi, dính liền với nhau chưa một giây phút nào tách rời.
Quần áo vương vãi tứ tung dưới sàn nhà, việc này cũng đã kéo dài đến tận một tiếng trời rồi nhưng anh ta vẫn không ừ hử với Hương Diên một lời nào.
Chỉ có tiếng thở dốc phì phò vang lên.
– Kha Luân sao anh không nói chuyện với em…em muốn nghe giọng nói của anh mà.
Nhưng mà thôi không sao, dù cho hai người đêm nay không nói chuyện với nhau nhưng từ ngày mai trở đi thì Kha Luân sẽ chính thức thuộc về cô ta rồi.
Anh sẽ không còn đường để mà phủi bỏ mối quan hệ giữa hai người được nữa và Hương Diên sẽ làm đủ mọi cách để bám víu vào người đàn ông giàu có này để cả quãng đời còn lại được ăn sung mặc sướng, sống trong nhung lụa như một bà hoàng.
[…]
Sáng hôm sau.
– Kha Luân đáng ghét, làm người ta mệt mỏi rồi liền bỏ người ta đi hà.
Hiện tại là đúng bảy giờ sáng, Hương Diên tỉnh lại với tâm trạng phẫn uất vì không nhìn thấy người đàn ông tối qua ở đâu nữa rồi.
Trong lòng thầm nói bóng nói gió, tự thuyết phục bản thân rằng Kha Luân có việc bận nên mới bỏ cô ta ở lại đây một mình như thế.
Ting!
– Trời ơi…sau này mình phải mệt mỏi với hai người đàn ông này rồi.
Vừa làm với Kha Luân cả đêm thì bây giờ phải đến khách sạn mây mưa với anh Khuyển.
Sao mà đắt show thế không biết.
Hương Diên nhận được tin nhắn của anh Khuyển gửi qua.
Không phải là cái gì quan trọng hết chỉ là địa chỉ và số phòng của một khách sạn gần đây.
Cô ta vội vã nhặt lấy quần áo dưới sàn rồi thay vào sau đó cất bước, ngẩn cao đầu ra khỏi Mặc Gia.
[…]
– Kha Luân…
Điều khiến Chu Hạ phải thức dậy sau một đêm dài bị hành hạ đến rụng rời xương cốt là ánh sáng chói chang từ bên ngoài cửa sổ kính rọi vào.
Cơ thể tàn lụi, trên làn da trắng nõn ấy in đầy những vết hôn, vết cắn do người đàn ông kia để lại.
Chu Hạ chậm chạp nâng mí mắt ra nhìn thế giới xung quanh mình.
– Đừng…
Khi thức dậy mà chẳng thấy anh nằm bên cạnh làm Chu Hạ còn tưởng là anh đã đi rồi, nhưng không…thật tốt là Kha Luân vẫn ở đây!
Anh không đi đâu cả, anh vẫn ở trên giường, chỉ là do Kha Luân ngồi tựa người vào thành giường xem điện thoại nên cô mới không để ý mà thôi.
Kha Luân nhận thấy cô gái bên cạnh đã dần tỉnh táo liền dịu dàng đưa tay xoa lấy mái tóc rối mù của cô.
– Kha Luân…anh đừng giận em nữa.
Sự thật là em với Mặc Cảnh không hề làm chuyện gì có lỗi với anh hết.
Tại lúc ấy em nhất thời kích động nên mới lỡ lời như vậy thôi.
Chu Hạ nằm đấy chôn mặt vào hõm hông của Kha Luân mà thút thít, rủ rỉ.
Những gì mà cô nói ra đều là sự thật nhưng không phải cô giải thích để níu kéo anh trở về bên mình, mà Chu Hạ chỉ muốn nhân cơ hội này mà giải bày hết mọi khuất mắt, thù hận giữa hai người.
Và cho dù Kha Luân có quyết định như thế nào giữa hai chị em cô thì Chu Hạ vẫn sẽ tôn trọng và sẵn sàng rút lui.
– Ừm…anh biết.
Ngược lại trái với những cảm xúc tiêu cực của Chu Hạ thì Kha Luân lại kéo người cô lên và trả lời một cách bình thản nhất.
Thậm chí anh còn ” tốt bụng ” bồi thêm cho cô một cái hôn chào buổi sáng nồng nhiệt.
– Anh biết khi nào?
– Tối qua.
Kể từ tối hôm qua, sau khi thưởng thức lại cơ thể Chu Hạ sau hơn hai tháng vắng bóng thì Kha Luân đã biết Chu Hạ vẫn còn rất sạch sẽ, không hề cho phép một người đàn ông nào ngoài anh tiến vào cơ thể mình cả.
Nói ra thì có vẻ khó tin nhưng đó là giác quan thứ sáu của Kha Luân đấy.
– Hôm qua anh bị làm sao vậy? Tự dưng không nói tiếng nào đã lôi em lên giường rồi.
Chu Hạ tò mò hỏi anh, đây là những gì mà cô thắc mắc từ hổm qua đến giờ.
Nhưng Kha Luân chỉ lại xoa đầu cô rồi cười nhạt đáp.
– Không sao cả…anh chỉ muốn em mà thôi.
Bởi vì không muốn cô gái nhỏ này suy nghĩ nhiều nên anh mới phải nói dối như vậy để cho cô an tâm, vì anh vẫn chưa thể chắc chắn được những chuyện này có liên quan đến Hương Diên hay không, phải chờ điều tra ra rõ ràng thì mới kết tội được.
Vào cái thời điểm Kha Luân nghe theo lời của Hương Diên lên trên phòng ba tìm Chu Hạ thì khi chỉ mới vừa bước vào thì anh đã ngửi thấy mùi nến thơm.
Bởi vì anh là một bác sĩ được đào tạo bài bản không thiếu một kiến thức gì nên anh liền nhận ra mùi hương này có chút vấn đề.
Nhưng cũng là do Kha Luân suy đoán nên vẫn còn khá chủ quan vì thế anh mới nán lại bên trong chạy vào nhà vệ sinh tìm Chu Hạ.
Cho đến khi cơ thể dần nóng lên, nơi ấy bứt rứt, giống hệt như những triệu chứng khi bị trúng thuốc kích dục thì Kha Luân mới tầy quầy ngộ ra.
Anh vội chạy ra khỏi nơi này, ra đến cửa thì vô tình va vào một người đàn ông khác cũng là khách ở đây hay sao đó, nhưng lúc ấy anh nào còn tâm trí để suy nghĩ gì được nữa nên anh cũng chẳng ngăn cản vị khách đó bước vào trong phòng và cứ thế mà chạy đi, được vài bước thì bắt gặp Chu Hạ.
Lúc đấy anh nhìn cô với ánh mắt sáng rỡ như vớ được báu vật vậy.
Không đắn đo, suy nghĩ mà đã ngay lập tức lao đến ôm lấy cô vào một căn phòng trống đang mở sẵn cửa khác.
– Chúng ta thay đồ rồi về thôi, ở đây lâu quá không phải phép.
[…]
– Hức…anh, anh là đồ khốn nạn.
Có tin là tôi kiện anh không hả.
Tôi…tôi mới chỉ có mười bảy tuổi thôi đấy.
Vừa đúng lúc ấy, tại một căn phòng khác, cũng đang có một cặp đôi gặp một chút vấn đề.
Trong khi cô nhóc A Tình kia đang khóc lóc, lên án hành vi trái với pháp luật thì ai đó lại nhếch mép cười một cách hài lòng.
– Em có cần xem lại những gì mà mình đã cầu xin anh ở hành lang ngoài kia không?
Mặc Cảnh nâng ly rượu sâm banh uống cạn rồi đáp lời.
Sao nhóc con này có thể đổi trắng thay đen nhanh đến như vậy.
Rõ ràng là người cần phải khóc lóc vì mất đi trinh tiết của một thằng con trai là anh mới phải chứ? Đằng này…thật hết nói nổi.
Vào tối ngày hôm qua, ban đầu vốn dĩ Mặc Cảnh rất có ác cảm với A Tình, đến nhìn thôi anh cũng chẳng muốn vì nghĩ rằng ngươi phụ nữ này giả vờ dàn cảnh để giăng bẫy mình.
Và cũng có chút ý định muốn trêu đùa cô một chút thôi, nào ngờ sau một hồi A Tình năn nỉ ỉ ôi thì anh lại có tí không nỡ bỏ cô một mình ở đấy, cuối cùng Mặc Cảnh vẫn phải rủ lòng thương bế cô vào trong phòng.
Ai mà ngờ được A Tình lại chủ động quấn lấy anh như con sam vậy chứ.
Chưa hết đâu, nhóc con này còn bạo dạn nằm kèo trên nữa cơ đấy.
Cô ngồi ngang trên bụng anh mà dứt khoát cởi lấy bộ váy trên người mình vứt sang một bên.
Lúc đầu Kha Luân cứ tưởng rằng A Tình vẫn còn nhỏ, dậy thì chưa đầy đủ nên chẳng buồn xem nhưng khi được chứng kiến tận mắt hết những gì ẩn sâu trong lớp quần áo thì Mặc Cảnh mới ngộ ra được chân lý không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
Tuy A Tình hơi lùn, nhỏ con một chút nhưng điện nước trên người đã phát triển đầy đặn hết cả rồi.
Và Mặc Cảnh cũng chẳng hiểu vì sao bản thân mình lại nảy sinh hứng thú với nhóc con mới lần đầu gặp mặt này nữa, anh và cô cứ thế mà phát sinh quan hệ nam nữ cả một đêm.
– Hic…tôi thừa nhận chuyện này, nhưng lúc đấy tôi không được tỉnh táo mà.
Còn anh…anh…huhu.
A Tình không nhớ, cô có suy nghĩ nát óc cũng chẳng nhớ được đêm qua đã diễn ra như thế nào.
Nên giờ Mặc Cảnh có nói thế nào cũng đành chịu thôi.
A Tình không biết nguyên do mà bản thân mình bị như thế từ đâu.
Chỉ biết rằng sau khi uống thứ nước kia vào thì liền trở nên như vậy rồi.
Cô ôm chăn nhìn vào vết máu đỏ chót hằn sâu trên lớp gra giường trắng xoá ấy mà tiếc nuối.
Không tin được là mình đã thật sự bị vấy bẩn rồi.
A Tình là trẻ mồ côi, vừa học vừa làm hết cấp hai đã phải nghỉ học và được nhận vào trong Kha Gia, kể từ đó ước mơ làm giàu của cô đã phải khép lại.
Nhưng cô vẫn cố gắng làm việc hằng ngày với một hi vọng nhỏ nhoi là về già cuộc sống của mình sẽ được tốt hơn.
Chẳng hạn như được làm quản gia như dì Hoan ấy.
Trái tim nhỏ bé này chưa từng rung động vì ai.
Thì bỗng dưng sau một đêm thức dậy đã thấy mình nằm trên giường của một người đàn ông lạ mặt, trên người không một mảnh vải che thân.
Còn tệ hơn là bên dưới hai chân đau rát vô cùng.
Bây giờ cho dù A Tình có cố gắng thôi miên, thuyết phục bản thân rằng anh và cô chỉ cởi đồ đắp chăn rồi ngủ cùng nhau cũng chẳng thể nào tin được nữa.
Cô đã vô tình trao cho người khác cái ngàn vàng của mình mất rồi, mà người đấy chẳng phải bạn trai, cũng không phải chồng tương lai thì sau này, A Tình biết phải làm như thế nào đây.
Liệu người chồng sau này có chấp nhận một người con gái đã mất đi lần đầu ở tuổi mười bảy như cô không?
– Haizz…
Mặc Cảnh lắc đầu, mọi chuyện dường như đã đi quá xa rồi thì phải.
Dù sao con trai chuyện mất đi lần đầu cũng không quan trọng nhưng đối với người con gái nhạy cảm như A Tình thì nó giống như một chuyện gì đó rất khủng khiếp.
Anh ngồi thẳng người, chồm tới ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng.
– Anh đùa thôi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em!
– Tôi muốn về nhà!
Mặc Cảnh: “…”
– ANH NÓI LÀ ANH SẼ CHỊU TRÁCH NHIỆM VỚI EM!
– Không cần, tôi muốn về nhà!
Sợ A Tình không nghe rõ nên Mạc Cảnh đã nhấn mạnh lại một lần nữa nhưng hình như là cô cố ý làm lơ đi thì phải.
– Em không cần nhưng mà anh cần!!.