Bạn đang đọc Tiểu Tình Nhân Của Bác Sĩ Ác Ma! – Chương 70: Cục Súc
– Cuối cùng cũng xong, mệt chết đi được.
Sau gần nửa giờ đồng hồ thì anh cũng đã lo xong cho Chu Hạ, kể cả vết bỏng trên tay cô cũng đã được bôi thuốc mỡ, tuy rằng Kha Luân vẫn còn ám ảnh về câu nói lúc trước của cô lắm nhưng vẫn phải nhắm mắt làm ngơ vệ sinh sạch sẽ từng bộ phận to nhỏ trên cơ thể giúp cô.
– Kha Luân…em có thể vào được không?
Trong lúc Kha Luân đang chăm chú kéo mềnh cho Chu Hạ thì Hương Diên từ bên ngoài rụt rè, đẩy cửa đi vào.
– Xuống nhà đi đợi đi, đừng ở trên đây làm ồn đến Chu Hạ.
Còn không kịp để Hương Diên bước vô nửa bước thì Kha Luân vung tay xua đuổi, cô ta gượng gạo cười trừ rồi nhẹ nhàng khép cửa giúp anh.
[…]
– Tất cả đều là lỗi của tôi thưa cậu chủ.
Không liên quan đến cô Hương Diên.
Chuyện là tôi vì ganh ghét, không vừa mắt với Chu Hạ vì cô ấy đeo bám, tranh giành cậu chủ với ân nhân của tôi nên tôi mới bỏ thỏi son vào trong túi váy để vu oan cho cô ấy khiến cô Diên hiểu lầm.
Người giúp việc ngừng một tí để lấy hơi rồi nói tiếp.
– Nên cô Diên có ra tay đánh Chu Hạ vài roi rồi sai tôi đưa cô ấy ra ngoài vườn đứng chịu phạt mười lăm phút nhưng cũng chính vì ganh ghét nên tôi đã…đã biến cô ấy trở nên thê thảm như vậy.
Tôi thật sự biết lỗi rồi, cầu xin cậu chủ chừa cho tôi một con đường sống.
Cô ta nói xong thì liền quỳ rạp xuống sàn đập đầu cầu xin người đàn ông mang khí chất vương giả đang ngồi chống cằm trên ghế.
Bây giờ cô ta đã hết được thoát rồi, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.
– Không…
A Tình đứng canh me gần đó tức muốn phát điên rồi, tuy chị đẹp của cô nhóc đã được minh oan nhưng sao bọn họ có thể nói dối trắng trợn đến như thế được chứ?
– Chị mệt quá, em cho chị tựa một chút nha.
A Tình muốn lên tiếng cãi lại nhưng đột nhiên Hương Diên đến gần rồi còn thân thiện khoác tay qua vai A Tình, nhìn bề ngoài có vẻ như Hương Diên không hề có ý xấu nhưng thực chất là đang thầm cảnh cáo cô bé.
A Tình còn nhỏ, tâm lý vẫn chưa vững đã bị Hương Diên thành công doạ sợ.
– Tên gì?
Kha Luân không hề để tâm đến sự bất thường của hai người họ, anh lạnh giọng hỏi cô hầu quỳ ở kia.
– Phi…Phi Thuần.
Phi Thuần! Một cái tên khá đẹp nhưng lần này anh sẽ không nương tay cho những người đã làm tổn thương đến Chu Hạ nữa.
Có trách thì trách cô ta quá tin người đi.
Kha Luân rút súng của vệ sĩ đứng bên cạnh nhắm thẳng vào mi tâm của cô ta mà bóp cò.
Đoàng!
– Áaaa…!giết người rồi.
Phi Thuần gục ngã ngay tại chỗ, máu đã chảy lênh láng dưới nền nhà khiến những người còn lại hoảng sợ hét lên những tiếng kêu chói tai.
– Tên đã biết rồi, nhớ làm bia mộ cho cô ta!
– Kha Luân đợi đã!
Khi Kha Luân vứt súng lại cho vệ sĩ, rồi đứng dậy rời đi thì Hương Diên bỗng chốc chạy tới níu lấy tay áo của Kha Luân, làm ra bộ dạng đáng thương, biết lỗi.
– Anh giận Hương Diên sao? Thật sự là chuyện này em không lường trước được mà, anh…anh đừng giận em nha!
Hương Diên nắm lấy tay anh mà lắc lư qua lại, cô ta rơm rớm một vài giọt nước mắt cá sấu rồi cuối gầm mặt nhận lỗi với Kha Luân.
– Không giận, em buông ra đi.
Kha Luân không lạnh không nhạt đáp lại Hương Diên, sau đó phủi tay cô ta ra đi thẳng lên phòng nơi Chu Hạ đang nghỉ ngơi, say giấc.
– Chớ mà nói năng hàm hồ, nhóc nên biết thân biết phận trong ngôi nhà này đi.
Đừng để chị đây phải ra tay độc ác với cưng nhé!
Sau khi xác nhận được là Kha Luân đã thật sự đi mất thì thái độ của Hương Diên liền quay ngoắt 180 độ.
Cô ta khoanh hai tay trước ngực, bước chân yêu kiều đi tới năng cằm của A Tình và cảnh cáo, đe đọa cô bé một lần nữa.
[…]
Hai giờ sáng.
– Cậu chủ đi đâu vậy?
Bây giờ đang là nửa đêm khuya, A Tình vì khát nước nên đã đi ra ngoài này kiếm chút đồ uống nhưng không ngờ lại bắt gặp được Kha Luân đang ôm một thứ gì đó rất lớn từ trên cầu thang đi xuống.
– Không có gì, chỉ muốn đem một thứ trả về chỗ cũ.
Thì ra cái đống chăn gối mà Kha Luân đang bế trên tay bên trong là cơ thể của Chu Hạ.
Nhưng vì sao anh không đợi đến sáng rồi hẳn mang Chu Hạ về mà lại chọn giờ giấc khuya trời khuya trật như thế này?
– Hay là cậu chủ cho chị Hạ ở cùng với em được không?
A Tình lon ton chạy theo sau Kha Luân mà năn nỉ, cầu xin mong rằng Kha Luân sẽ không nhẫn tâm mà từ chối nguyện vọng nhỏ nhoi này của mình.
– Tùy!
Tùy? Vậy là Kha Luân đã đồng ý với cô bé rồi sao? A Tình vui mừng muốn nhảy cẩn cả lên, nhưng đột nhiên Kha Luân lại bất ngờ truyền Chu Hạ sang tay cô nhóc yếu ớt, khiến cả hai người ngã ầm xuống sàn nhà, thật may là Chu Hạ được bọc trong lớp chăn dày cộm nên chẳng bị làm sao cả.
– Ơ…cậu chủ không giúp em đưa chị Hạ vào phòng hả? Một mình em thì sao mà khiêng được chị ấy!!
– Mặc xác các người.
Vứt Chu Hạ xong thì Kha Luân chửi rủa tí lời rồi liền thẳng thừng xoay người rời đi, không thèm để ý tới hai cô gái phía sau đang phải cực nhọc như thế nào.
– Nhớ! Không được kể lại với Chu Hạ những chuyện vừa xảy ra vừa rồi.
Đi được nửa đường thì Kha Luân bỗng nhiên trở lại, anh nghiêm giọng cảnh cáo A Tình rồi hỗ trợ cô bé bế Chu Hạ vào phòng.
[…]
– Dì nói cái gì? Chu Hạ lại bị cái tên đó đến bắt đi rồi sao?
Sáng sớm hôm sau thì Mặc Cảnh trở về sau chuyến công tác kéo dài hai ngày, vừa về nhà anh đã chạy bộ khắp sân vườn tìm kiếm bóng dáng của Chu Hạ nhưng không thấy cô đâu cả, cho đến khi được mẹ Thục kể lại.
Thấy bà khóc vì nhớ con Mặc Cảnh cũng xót lắm, nhưng anh không thể làm gì khác ngoài an ủi, động viên bà.
– Dì an tâm, con tin Chu Hạ sẽ không bị làm sao đâu.
Nhất định con sẽ mang em ấy về đây cho dì.
[…]
– Chị ơi, chị tỉnh rồi sao?
Hiện tại đang là tám giờ sáng, mặt trời đã lên tới mông rồi thì Chu Hạ mới từ trong cơn mê màng thức giấc.
Cô nhíu mi quan sát một lượt không gian xung quanh rồi mới lia mắt vị trí phát ra tiếng nói.
– Ừm…sao chị lại ở đây?
Chu Hạ được A Tình đỡ người ngồi dậy, cô xoa nhẹ cái trán đau buốt của mình.
Ánh mắt mơ mơ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
– Hôm qua em đã cầu xin cậu chủ cho chị sang đây ở với em đó ạ.
Hôm qua chị sốt cao lắm á, em phải chăm chị cả đêm.
Nghe A Tình nói vậy bỗng dưng Chu Hạ có chút thất vọng, vậy là tất cả những gì mà cô cảm nhận vào tối hôm qua đều là mơ hết sao?
– Mà chị ơi…Mặc Cảnh là người nào vậy? Đêm qua chị cứ gọi tên người đó miết luôn.
– Là bạn chị thôi.
Chu Hạ xoa đầu A Tình, lúc ấy sốt cao nhưng cô vẫn còn nhớ mang máng rằng đêm qua cô đã gặp ác mộng.
Mặc Cảnh vì cô mà bị trúng đạn, sau đó thế nào thì cô không nhớ được nữa.
Mà có khi chính vì như vậy mà Chu Hạ mới bị ai đó ngang xương đuổi ra khỏi phòng.
Cốc Cốc Cốc!
Hai người vẫn đang trò chuyện thì bên ngoài có người gõ cửa liên hồi, làm A Tình còn tưởng Kha Luân hay Hương Diên tìm đến đã vội vã chạy ra mở cửa, nhưng khi cánh cửa được mở ra thì lại là những người hôm qua tham gia bắt nạt Chu Hạ.
– Cậu chủ cho gọi cô đấy.
Bọn họ không vào bên trong mà chỉ đứng bên ngoài nói vọng vào làm Chu Hạ còn tưởng là người nào không đấy, cô khá thắc mắc vì sao thái độ của bọn họ đối với mình lại thay đổi nhanh đến như vậy?
Chu Hạ chống hai tay lên giường rồi chậm chạp kéo chân mình ra khỏi lớp chăn ấy.
Nhìn từng miếng băng hạt được quấn tỉ mỉ trên hai bắp chân mà Chu Hạ bất giác có chút ấm lòng.
Nhưng vẫn nghĩ là do A Tình làm nên cô không hỏi làm chi.
– Chị từ từ thôi, kẻo ngã.
Từ hôm qua đến giờ ngoài một cái bánh bao thì Chu Hạ chưa được ăn thứ gì vào bụng, để bây giờ đến một chút năng lượng cũng chẳng có để vận động.
Cô được A Tình dìu dắt ra bên ngoài, đến tận phòng ăn của biệt thự thì cô bé bị Kha Luân đánh mắt ra hiệu rời đi.
– Em…em đến rồi.
Ra đến nơi Chu Hạ liền cất tiếng như thông báo.
Chân cô vẫn còn rất đau đến mức run hết cả lên, cô đứng không nổi phải vịn vào thành ghế để giữ thăng bằng vậy mà Kha Luân vẫn không ừ không hử gì, anh chỉ chăm chăm nhìn vào bát cháo trắng trước mặt.
– Chị có cần thêm súp không?
Cô quan sát thấy Hương Diên vừa ăn hết muỗng súp cuối cùng trong bát liền lên tiếng hỏi.
Hương Diên cũng không ngần ngại mà đưa chén đến cho Chu Hạ nhưng Kha Luân lại cầm lấy nó rồi đặt về vị trí ban đầu.
– Không cần, ngồi vào ghế đi.
Kha Luân đạp nhẹ chiếc ghế bên cạnh mình để nó dịch ra xa bàn một tí rồi ấn người cô ngồi vào trong đấy.
– Em được ăn sao?
Kế tiếp Kha Luân lại bưng bát cháo trắng nóng hổi ban nãy đặt lên trước mặt Chu Hạ.
Cô thì vẫn chưa load kịp nên cứ như con nai ngơ ngác, chỉ chỉ vào bát cháo mà hỏi anh.
– Bây giờ có ăn không? Không ăn thì đổ đi, đừng nói nhiều!!
– Không mà, em sẽ ăn.
Nghe đến từ ” đổ ” thì Chu Hạ đã vội dùng tay của mình che chắn, ôm hờ bát cháo vào trong òng.
Sau đó ngoan ngoãn cầm muỗng lên múc ăn một cách ngon lành.
– Cảm ơn nhé!
Chu Hạ thỏ thẻ cảm ơn người đàn ông này, tuy bây giờ anh có chút cục súc với Chu Hạ nhưng cô vẫn đủ nhạy bén để cảm nhận được rằng Kha Luân đang âm thầm quan tâm đến mình.
Thế mà người đối diện lại có cảm xúc ngược lại, nhìn cô vui vẻ thì cô ta không vui tí nào..