Bạn đang đọc Tiểu Tình Nhân Của Bác Sĩ Ác Ma! – Chương 66: Cùng Tình Cũ Tình Tứ
– Đến nơi rồi, cô muốn tự xuống hay để chúng tôi giúp cô?
Sau một hồi ngồi trên chiếc xe đầy áp lực đấy thì cuối cùng nó cũng chịu ngừng lại.
Chu Hạ thẩn thờ lắc đầu, từ chối ” ý tốt ” của những người đàn ông đấy.
Cô tự mình mở cửa bước ra khỏi xe.
– Haizz…Đến cuối cùng vẫn phải quay trở về nơi này nữa sao?
Chu Hạ đứng trước ngôi biệt thự thân thuộc mà thở dài ngán ngẫm.
Cô thật sự rất mệt mỏi khi không biết đây là lần thứ bao nhiêu bản thân bị cưỡng chế mang về đây.
– Đau thật!
Chu Hạ rơm rớm nước mắt nhìn vào những vết trầy xước trên cơ thể của mình.
Từ lòng bàn tay, cho đến cùi chỏ đều có vết thương.
Những dòng máu rỉ ra khi nãy cũng đã đóng thành vảy đen hết rồi.
– Mời.
Một trong số gười đàn ông trong đấy đưa tay mời Chu Hạ đi vào trong nhà.
Đợi cô nhấc bước chân thì hắn ta mới rời đi, để cô ở lại một mình, bơ vơ, lạc lõng trước sân.
[…]
– Anh đi công tác về rồi sao? Hai tháng qua em nhớ anh lắm đó.
Bên trong ngôi nhà, ngay tại gian phòng khách có một người con gái đã đợi sẵn ở đó từ trước.
Kha Luân vừa trở về nhà với một gương mặt lạnh tanh, không một chút cảm xúc.
Anh vứt đại áo vest lên ghế sô pha rồi thả người ngồi xuống ghế, còn tiện tay cởi bỏ luôn hai cúc áo sơ mi để lộ ra vòm ngực săn chắc khiến cô gái kia phải thèm thuồng.
– Ừ.
Tâm trạng của Kha Luân hiện tại rất tệ, phải nói là vô cùng tệ.
Nó xấu để nỗi anh không màng tức giận, không đập phá nữa mà dùng sự lạnh lùng đến cực hạn của mình mà biểu lộ.
Hương Diên nhận thấy được người đàn ông này đang không vui nên cũng chẳng dám nhiều lời.
Chỉ biết đứng khép nép bên cạnh mà nhìn anh.
Có ai xui xẻo như cô ta không chứ? Vừa đuổi được vật cản đường kia ra khỏi nhà thì bỗng nhiên anh báo rằng sẽ đi công tác vài tháng, không biết khi nào mới trở về.
Để lại cô ta sống lủi thủi một mình trong cả căn biệt thự rộng lớn.
Hôm nào cũng ngóng trông Kha Luân như hòn vọng phu.
Sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng thì hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, thế mà Kha Luân lại không thèm nói với cô ta một từ ngoài trừ chữ ” Ừ ” nhạt nhẽo kia.
– Anh uống gì không?
Hương Diên cất giọng hỏi, cô ta muốn tìm cớ bắt chuyện với anh nhưng Kha Luân vẫn giữ im lặng, anh chống cằm, cắn ngón tay nhìn xa xăm vào một điểm.
– Em làm cà phê…áaa.
Khi Hương Diên muốn quay người đi làm thức uống cho anh thì đột nhiên có một vòng tay ôm lấy eo cô ta mà kéo về, khiến cô ta chới với ngã người về phía sau, vừa vặn ngồi lên đùi của người đàn ông đấy.
– Nhớ anh lắm sao?
Kha Luân đây là bị đa nhân cách sao? Vừa mới nãy còn mặt nặng mày nhẹ với Hương Diên vậy mà phút chốc đã trở nên dịu dàng, cưng nựng cô ta như thế này.
Kha Luân vuốt ve lên xuống tại vòng eo thon gọn của Hương Diên, giọng nói trầm ấm, mang đầy cưng chiều cất lên.
– Phải…em nhớ anh lắm.
Anh đi đâu mà biệt tăm biệt tích suốt cả hai tháng trời, người ta ở nhà không biết chơi với ai, hức.
Hương Diên mặc kệ, không suy nghĩ nhiều.
Cô ta phải tận hưởng hết những giây phút như thế này mới được, sẽ không bỏ sót một giây nào.
Không biết nước mắt của Hương Diên là có van khoá tự động chỉ cần mở lên là sẽ chảy hay sao mà mới đó trên gương mặt yêu kiều ấy đã dàn dụa nước mắt rồi.
Cô ta vòng tay ôm lấy rồi tựa mặt lên hõm cổ của anh mà trách móc, than thở.
– Đến rồi sao? Xin lỗi, nhưng chúng tôi như thế này quen rồi, cô không ngại chứ?
Kha Luân khi vừa thấy Chu Hạ đi từ bên ngoài cửa đi vào liền lên tiếng nói móc, cợt nhả với cô, những lời nói ấy như đã xoáy sâu vào trong trái tim mềm yếu của người con gái tội nghiệp.
– Ừm…đến rồi, nếu không còn việc gì khác thì em lên phòng đây.
Chu Hạ cười trừ rồi xoay mặt nhìn về hướng khác.
Bây giờ cô chỉ biết im lặng và chấp nhận những thứ đang được bày ra trước mắt.
Cô không khóc, không nháo nữa vì tim cô vừa chết cách đây ít phút rồi, nên cho dù có cố nhồi nhét thêm một nỗi đau nữa cũng chẳng sao cả.
Bởi hạnh phúc này vốn dĩ ngay từ đầu không dành cho cô rồi.
Mọi chuyện đang đi đúng theo chiều hướng của nó.
Nên việc Hương Diên và anh trở lại như trước kia cũng là bình thường thôi.
– Khoang đã…anh ơi, căn phòng của nó…à không ý em là căn phòng của em gái Diên Diên đã nhỡ dọn vào trỏng rồi.
Em lại rất thích căn phòng đó, phải làm sao đây?
Vào lúc Chu Hạ sắp đi lên cầu thang thì Hương Diên đã hô lớn ngăn lại.
Cô ta dùng ánh mắt đáng thương, hai đầu ngón tay trỏ chỉ chỉ vào nhau hỏi ý kiến của Kha Luân.
Chu Hạ là người dư thừa, không có tiếng nói ở đây nên cô chỉ biết cuối đầu, hai tay nắm lấy gấu váy đợi chờ phán quyết từ Kha Luân.
– Em thích là được, cứ giữ nguyên như vậy đi.
Còn cô dọn ra căn phòng gần nhà kho mà ở.
Kha Luân xoa đầu cô gái trong lòng, dành hết mọi sự dịu dàng cho Hương Diên nhưng khi đến lượt Chu Hạ thì lại dùng giọng điệu lạnh nhạt, cay nghiệt ra lệnh cho cô.
– Sao có thể để cho con bé ở căn phòng đó được Kha Luân? Nơi đó còn không bằng phòng của người ở trong nhà nữa đấy!!
Dì Hoan đứng gần đấy đã bức xúc lên tiếng.
Thật sự là căn phòng đó rất tồi tàn, không có gì ngoài một chiếu rách và một chiếc giường sắt với bề ngang vỏn vẹn chỉ có một mét.
Đã thế lại còn chật hẹp, kín mít, không có điều hoà hay quạt máy gì cả.
Thậm chí ngay cả một ô cửa sổ, khung bông cũng không.
Chẳng khác nào một căn phòng xông hơi nóng bức.
– Không sao đâu ạ, con ở đâu cũng được.
Sợ rằng bản thân mình sẽ làm liên lụy đến dì Hoan nên cô đã ngay lập tức lên tiếng trấn an bà.
Sau đó cô lại nhìn về hướng Kha Luân rồi nói.
– Vậy em có thể lên phòng lấy đồ của mình có được không? Chỉ năm phút thôi.
Ngày rời đi cô chưa từng mang theo một món đồ nào cả, tất cả mọi thứ vẫn còn y nguyên ở đây.
Kha Luân cũng chẳng phải người keo kiệt, nhỏ mọn, anh đã đồng ý yêu cầu của cô.
– Đồ của em chị đã dọn hết đi rồi, trong đó không còn cái gì nữa đâu.
Em đừng lên chi cho tốn công, cứ sang phòng kho là tìm kiếm.
– Không…em chỉ lên đấy rồi xuống liền.
Thật ra cũng chỉ là một vài món đồ lặt vặt như quần áo, giày dép bỏ đi cũng chẳng sao nhưng có một thứ Chu Hạ nhất định phải lấy lại cho bằng được.
Vì nó là một vật vô giá mà cô đã giữ gìn cẩn thận trong rất nhiều năm qua.
Đó là sợi dây lắc đeo tay của anh đẹp trai mà lúc nhỏ Chu Hạ đã từng gặp.
Đến nay vẫn chưa có cơ hội tìm lại và trả cho người ấy.
Và cô biết chắc chắn rằng sợi dây ấy vẫn còn nằm trong phòng, bởi vì nơi cất giấu chỉ có một mình cô biết mà thôi.
– Kha Luân à em không chịu đâu.
Ở trên đấy biết bao nhiêu vật dụng và mĩ phẩm đắt tiền của em.
Không phải em chê bai Chu Hạ mà em chỉ sợ em ấy lên đấy rồi nhỡ làm bẩn phòng mà em cất công dọn dẹp, khử trùng trong cả một buổi thôi.
Rõ ràng Hương Diên là đang có ý khinh miệt cô vậy mà lại biến mình thành kẻ đáng thương trong câu chuyện như vậy.
Một màng tình tứ, ân ái giữa Hương Diên và Kha Luân đã vừa vặn lọt vào hết tầm mắt của Chu Hạ.
Cô ta đang ngồi lên đùi Kha Luân mà tùy tiện nhún nhảy, thậm chí còn bưng lấy khuôn mặt điển trai bên dưới thơm nhẹ vào một bên má rồi nhõng nhẽo, mè nheo.
Không hề quan tâm hay để ý đến ở đây vẫn còn biết bao nhiêu người.
– Được rồi…nếu bảo bối của tôi đã nói như vậy thì cô đừng lên nữa.
Mau cút về phòng của mình đi.
Bảo bối? Lúc trước Kha Luân cũng đã từng gọi cô y như vậy.
Thì ra đối với anh ai cũng là bảo bối, không có sự ngoại lệ nào cả.
– Em biết rồi.
Lời nói của Chu Hạ phát ra nhẹ như tơ vũ.
Cô lại mỉm cười một lần nữa, sau đó cùng với dì Hoan đi tới nơi ở của mình.
Giữa những ngày bị sự tiêu cực bao quanh thì Chu Hạ đã thật sự trở thành con người mà cô từng ghét nhất rồi.
Cô nhớ ánh mắt ngày xưa của mình, nó trong sáng và tràn đầy tự tin, kiêu hãnh nhìn đời người.
Tiếc là đôi mắt ấy bây giờ đã trở nên không cảm xúc, không biểu cảm, chứa đựng đầy những điều tiêu cực.
Từ khi bước chân vào ngôi nhà này Chu Hạ chưa từng khóc.
Cô chỉ cười nhưng nụ cười của cô không thật.
Miệng tuy cười nhưng trong lòng không hề được vui.
– Con ráng ở đây ít ngày nhé, để dì tìm cho con một ít đồ dùng sinh hoạt.
– Cảm cảm ơn dì.
[…]
– Em biết ngay mà, anh vẫn còn yêu em đúng chứ?
Khi bóng lưng của Chu Hạ vừa khuất đi thì nét mặt của Kha Luân đã hiện rõ sự chán chường đối với cô gái đang ngồi trên đùi mình.
Thật lòng mà nói nếu như cô không làm anh nổi điên thì sẽ chẳng phải về ngôi nhà này đâu, nhưng vì lẽ đó mà Kha Luân đã quyết định trừng phạt cô như vậy.
– Anh hơi mệt, em leo xuống đi.
Không đạt được mục đích của mình thì Kha Luân cũng chẳng vui sướng gì.
Điều anh muốn thấy là những giọt nước mắt cùng sự ghen tuông của Chu Hạ chứ không phải những nụ cười nhạt nhẽo, vô vị kia.
Nhưng vì Kha Luân là người trọng tình trọng nghĩa, không giống như Thiên Hạo hay Tử Phong.
Dù không còn tình cảm gì với cô ấy nữa nhưng anh vẫn rất nhẹ nhàng với Hương Diên, anh nâng người cô ta đặt qua một bên rồi đứng dậy xách áo đi lên phòng..