Bạn đang đọc Tiểu Tình Nhân Của Bác Sĩ Ác Ma! – Chương 42: Dự Đám Cưới
[…]
Sáng hôm sau.
– Ai cho anh ngủ trên giường của em? Bình thường sau khi anh ” ăn ” được rồi thì về phòng ngủ mà? Sao lần này anh không như thế đi.1
Hiện tại đang là chín giờ sáng và Chu Hạ vừa mới chập chờn thức giấc.
Chẳng hiểu vì sao hôm qua mọi thứ rất êm xui, hoàn hảo, anh đang rất dịu dàng thì chỉ sau một cú điện thoại anh liền trở nên mạnh bạo, thô lỗ đối với cô.
Không biết có phải vì anh ăn chay ba tuần liền mới được ăn thịt hay sao mà lại sung sức hành hạ cô đến gần sáng gà gáy mới chịu buông tha.
Vào thời điểm ấy cô cũng chẳng còn ý thức gì nữa, đã bất tỉnh nhân sự trước đó vài tiếng rồi.
Đến sáng sau khi biết anh ngủ lại phòng còn ôm mình ngủ say sưa thì Chu Hạ cũng không bất ngờ lắm, cô chỉ phẫn nộ vì người đàn ông này dám để cô trần như nhộng, còn anh ta lại một thân quần áo chỉnh chu mà thôi.
Chu Hạ kéo chăn che người rồi ngồi nhích ra xa, xụ mặt một đống nói móc Kha Luân.
– Nhà anh, phòng anh, giường nào là giường của em?
Kha Luân vẫn chưa ngủ đủ giấc, nhưng lại bị giọng nói của cô nhóc bên cạnh đánh thức, anh cũng chẳng vừa gì, liền ngồi lên lạnh giọng phản bác.
– Vậy trả cho anh, em về nhà mẹ ở.
Dù gì bây giờ em cũng không còn học tăng tiết nữa.
Chu Hạ không thèm nhìn mặt Kha Luân mà đanh đá đi xuống giường.
Thế mà khi chân vừa chạm vào sàn nhà thì cô đã ngã rạp với tư thế quỳ như đang cúng bái một ai đó.
– Em dám về anh liền đem chuyện em bán thân cho anh nói cho mẹ em biết.
Chắc là Chu Hạ nhà ta không muốn để mẹ biết chuyện nhục nhã này của mình đâu ha…!
– Anh…bỉ ổi!!
Chu Hạ chưa từng được gặp loại người nào mặt dày, vô liêm sỉ, trong đầu luôn có nhiều chiêu trò để khống chế, ràng buộc cô như Kha Luân.
Chu Hạ tức giận đến nỗi lòng ngực thở phập phồng, thở không đều, đôi tay nắm chặt, trợn mắt, gườm liếc Kha Luân.
– Cũng không còn sớm, dậy ăn uống đi.
Lát đầu giờ chiều em ăn mặc sửa soạn một tí rồi cũng anh đi đến một nơi.
Kha Luân thản nhiên nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói, sau đó anh trở đứng lên đi ra khỏi phòng để lại một mình Chu Hạ vẫn còn đang ngơ ngác ngồi dưới sàn.
– Aaaaa.
Chu Hạ bỗng dưng hét to, rồi cô cầm lấy gối chăn, mềnh mùng quăng hết về phía Kha Luân đang đi.
Bực tức, sợ hãi, buồn bã và nỗi bí bách trong suốt mấy tuần qua không có nơi giải toả, Chu Hạ không thể chịu đựng được nữa chỉ muốn hét thật lớn đem những tâm sự của bản thân theo đó mà tuôn ra bên ngoài.
[…]
– Mặc như vầy được chưa? Em không biết trang điểm đâu, đánh son thôi có được không?
Kha Luân đã đứng đợi cô dưới chân cầu thang từ lâu.
Anh không ngờ cô chỉ mặc đồ và quẹt miếng son thôi mà mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
Có khi còn lâu hơn cả trang điểm cô dâu nữa ấy chứ.
Nhưng mà sự chờ đợi ấy cũng khá xứng đáng.
Lần đầu tiên anh thấy cô ăn diện sexy như thế, cả thân người là chiếc đầm dạ hội ôm sát, khoét eo và để lộ.
nguyên tấm lưng trắng trẻo không một vết thâm bầm, mụn nhọt, chiếc váy được cải cách ngắn hơn bình thường để thuận tiện cho việc đi lại.
Vì vậy mà đôi chân dài cân đối với chiều cao cũng được khoe trọn ra bên ngoài.
Chỉ có điều khi nhìn xuống đôi giày mà cô đang mang khiến anh không khỏi tụt cảm xúc, mặc đầm dạ hôi mà mang giày thể thao, có ai như Chu Hạ không chứ.
Kha Luân ngoắc tay ra hiệu cho người làm mang đến cho anh một đôi cao gót đế nhọn với màu sắc, kiểu dáng vô cùng hợp rê với bộ đồ.
– Vịn vào lan can nhanh lên.
Kha Luân nhận lấy từng chiếc giày từ tay người làm, anh không ngần ngại quỳ một chân xuống mang giày cho Chu Hạ.
Khung cảnh và bàu không khí bây giờ hết sức ngọt ngào cứ như cảnh đẹp trong phim ngôn tình.
– Tóc em tốn rất nhiều thời gian mới tết được, sao anh lại tháo nó ra?
Trong khi Chu Hạ còn đang không ngừng cảm động thì đột nhiên Kha Luân lại đứng lên cầm lấy chiếc kẹp tóc của cô mà tháo ra.
Khiến cho mái
tóc được tết sam theo phong cách lã lời mà cô tốn nhiều thời gian để hoàn thành bị xoã ra hết.
Giọng điệu bất ngờ pha đôi chút tức giận chất vấn Kha Luân.
– Đơn giản vì anh không thích em buộc tóc, chỉ vậy thôi em đừng nghĩ nhiều.1
Kha Luân dùng tay của mình vuốt lấy từng đường tóc của Chu Hạ, giúp cho nó thẳng ra và vào nếp hơn.
Thôi thì anh thích như nào thì như thế đó, cô cũng không hơi đâu mà đôi co với anh vì những chuyện nhỏ nhặt này.
– Thả tóc được rồi, có thể đổi giày búp bê đế bằng hoặc một đôi cao gót thấp hơn có được không? Em chưa từng phải đi trên thứ này…!
Mang giày cao gót thì sang thật đấy nhưng với tình trạng cơ thể của Chu Hạ thì cô thật sự đi không nổi, hai bên bẹn đùi vẫn còn rất đau.
Chỉ mới vừa đứng yên một chỗ thế này thôi mà đã có cảm giác nhức mỏi rồi.
– Không đi được thì bây giờ tập đi.
Kha Luân cuối đầu nhìn đôi giày trong chân cô, ánh mắt anh cương quyết, không hề hiện hữu một tia thương xót gì cho cô gái của mình mà nhẫn tâm nói.
Lời nói của anh tuy chẳng có một chút ẩn ý gì cả nhưng trong lòng Chu Hạ lại sinh ra một cảm giác vô cùng khó chịu, khó để diễn tả thành lời.
– Được rồi…Em sẽ cố.
Chu Hạ khoác vào tay Kha Luân, hai người cùng nhau đi ra ngoài xe đã đợi sẵn, cô bắt đầu những bước đi chập chững của mình trên đôi giày mới, thật giống như cô đang gắng gượng bước đến một thế giới mới đầy rẫy đau khổ, khó khăn đang chờ đợi cô ở phía trước.
[…]
– Cậu chủ, đã đến nơi rồi!
Hiện giờ Kha Luân và Chu Hạ đang ở bãi đỗ xe của trung tâm tiệc cưới lớn nhất trong thành phố, Ung Trì bây giờ không còn là một trợ lý mà đã biến thành một tài xế xe cho anh.
– Cậu vào trong trước đi, vẫn còn sớm tôi muốn ngồi đây một chút.
– À à…tôi hiểu rồi, có gì cứ nói thẳng cậu chủ không cần phải ngại, trong cốp có sẵn khăn ướt cậu chủ cứ dùng thoải mái nha.1
– Cậu cút cho tôi!!
Ung Trì trước khi ra khỏi xe còn chu đáo hạ cửa kính xuống giúp cậu chủ của mình.
Anh ta cười gian xảo rồi ung dung hoà vào dòng người đi vào bên trong buổi tiệc.
– Ở đâu cũng ngủ được, không biết em là người hay là heo đây nữa!!
Chỉ ngồi xe có mười lăm phút thôi vậy mà Chu Hạ vẫn có thể ngủ được, còn đang ngủ rất say.
Ban đầu còn làm giá tựa người vào cửa nhưng chưa đầy năm phút sau thì cô đã chủ động tìm đến vai Kha Luân, kế tiếp thì gối hẳn đầu lên đùi của anh.
Nghĩ lại còn đến tận sáu mươi phút nữa mới đến giờ hôn lễ được cử hành, vốn dĩ anh đến sớm như vậy để xem có gì cần phụ giúp hay không, nhưng có Chu Hạ đi theo với cả cô đang say giấc nồng anh không nỡ đánh thức cô.
– Chu Hạ, đã trễ lắm rồi.
Kha Luân nhìn đồng hồ thì thấy thời gian đã qua mười phút, anh vừa lay nhẹ vai vừa gọi tên cô.
Cô vẫn nằm im bất động không đáp, và thế lại thêm năm phút nữa trôi qua.
– Con lợn này, em mau tỉnh giấc cho anh!!
Anh không thể gọi cô theo cách nhẹ nhàng được nữa rồi, bởi cô gái này dường như thích xu hướng bạo lực thì phải, đợi đến lúc anh nổi cáu téc vào mông thì mới chịu lần mò ngồi lên.
– Em xin lỗi, em ngủ quên mất.
Đến nơi rồi sao?
Kha Luân nhìn cô không đáp, anh chỉnh áo vest bước ra khỏi xe với ánh mắt trầm trồ của mọi người.
Nhất là các cô gái trẻ, bởi vì họ tò mò và muốn tia xem người sở hữu chiếc Lamborghini phiên bản giới hạn trên thế giới chỉ có đúng năm chiếc này là ai, họ bất ngờ khi biết rằng người đó vừa đẹp trai vừa nhiều tiền như thế.
– Ở đây đông người quá, em không ra đâu.
Vô số chiếc máy ảnh hướng về phía hai người bọn họ, những tiếng tí tách vang lên cùng những ánh đén chớp nhá liên tục khiến Chu Hạ khó mà mở mắt ra được.
Đám phóng viên này chỉ có thể đứng bên ngoài chụp khách của buổi tiệc kiếm chát chứ không hề được bén mảng vào trong dù chỉ là một chút.
Chu Hạ lần đầu được đến nơi nhiều người và sang trọng như vậy, một người khá hướng nội như cô rất sợ khi phải đối diện với công chúng.
Mặc cho Kha Luân đã qua bên bển mở cửa xe nhưng cô vẫn ngồi lì bên trong không chịu đi ra ngoài.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.
Hôn Nhân Lừa Gạt
3.
Hôn Luyến [ABO]
4.
Em Còn Yêu Anh Không?
=====================================
– Có anh ở đây, em đừng sợ.
Kha Luân vẫn còn rất kiên nhẫn đứng ngoài an ủi và động viên Chu Hạ bước ra khỏi vùng an toàn của chính mình, nhưng nhóc con này chai lì quá, xem lời nói của anh như nước đổ đầu vịt vậy.
– Anh không có nhiều thời gian để mà nuông chiều em đâu Chu Hạ.
Một là em bước ra đây hai là anh sẽ gửi cho họ một số tấm ảnh về ” cảnh đẹp ” của em.
Kha Luân chồm người vào xe nói với Chu Hạ với âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy mà thôi.
– Mau gạt nước mắt đi.
Anh còn chưa đánh em mà em khóc cái gì?
Cô chỉ mới ứa nước mắt thôi còn chưa kịp khóc thì Kha Luân đã mắng cô rồi.
Chu Hạ nuốt ngược nước mắt vào trong lòng, lấy hết dũng khí bước ra khỏi xe nắm lấy tay Kha Luân đi vào buổi tiệc với khuôn mặt lúc nào cũng cuối gầm nhìn xuống đất.
[…]
Thời gian còn tận ba mươi phút nữa cặp đôi Tử Phong và Điềm Điềm mới đọc lời tuyên thệ, cô dâu vẫn chưa đến nhưng chú rễ đã có mặt từ sớm để chào đón khách khứa rồi.
– Tiểu Nhi đâu sao cậu không đưa cô ấy đi cùng?
Mệt nhọc một lúc lâu đôi nam nữ mới có thể vượt ra được đống máy ảnh như cuồng phong bão táp ấy tiến vào khu vực cử hành hôn lễ, vừa vào đã bắt gặp Thiên Hạo đang đứng đợi gần đấy, Kha Luân liền dắt theo Chu Hạ đi đến bắt chuyện.
– Hả…à Yên Nhi ở đây này.
Kha Luân và Thiên Hạo đến cùng một thời điểm, chỉ là anh ta không ngồi ngoài xe giống như anh mà thôi.
Kha Luân đang hỏi người đâu thì anh ta lại đưa cánh tay mình lên lắc qua lắc lại khoe sợi dây buộc tóc.
– Lão Phong đã lên xe hoa, vài ngày nữa sẽ đến lượt tôi, còn cậu định khi nào?
Thiên Hạo nhìn Chu Hạ một lượt, anh ta vô cùng bất ngờ với diện mạo của cô.
Bởi vì khi Chu Hạ mặc lên bộ trang phục này, đôi giày này cùng mái tóc dài xoã như này nhìn y đúc với Hương Diên.
Mới đầu anh ta còn tưởng là bản thân nhận nhầm người nữa không đấy.
Thiên Hạo chỉ bâng quơ hỏi đùa nhưng đã vô tình khiến Chu Hạ bị tổn thương, cô quay mặt sang hướng khác cố gắng kìm nén những giọt lệ sắp sửa tuôn trào.
– Xin hỏi tên em là gì?
– Em tên là Tưởng Chu Hạ.
Thiên Hạo bỗng dưng đến hỏi, lúc Chu Hạ vừa nói ra tên của mình thì anh ta tự nhiên lắc đầu, rơi vào trâm tư, suy nghĩ.
– Chúng ta vào trong ngồi đi.
Anh ta quay ra nhìn Kha Luân một lúc lâu như cả hai đang độc thoại nội tâm với nhau.
Sau đó thì Thiên Hạo quay ra chìa tay mời Chu Hạ đi vào chiếc bàn gần đó ngồi nghỉ chân bởi anh ta quan sát được hai bắp chân cô đang run nhẹ, sắp đứng không vững đến nơi.
– Cậu…lại đây, đỡ cô gái này vào chỗ bàn bên kia hộ tôi.
Vừa nói đi vào Kha Luân đã bỏ đi một lèo mặc cho Chu Hạ vẫn còn đứng ở nơi này, không thèm đoái hoài gì đến cô.
Thiên Hạo và Chu Hạ vô cùng khó xử, vì anh ta cũng đã có bạn gái nên chẳng thể đích thân giúp được chỉ có cách gọi nhân viên đến dìu hộ mà thôi.
– Để tôi.
Khi nam nhân viên đấy sắp chạm vào eo Chu Hạ thì đột nhiên Kha Luân không biết từ đâu bay tới giành lấy, ôm cô dựa sát vào người.
Khiến Thiên Hạo cũng phải lắc đầu chào thua.
– Ghen muốn chết bày đặt lạnh lùng!1.