Đọc truyện Tiểu tiên sinh – Chương 80
Chương 80:
Một đường giống như là chiêm ngưỡng liệt sỹ, Sơ Ninh một đầu đầy mồ hôi lạnh đi phía sau Nghênh Cảnh.
Trong phòng náo nhiệt, người càng nhiều hơn, bậc ông bà, bậc chú thím, là khách nữ, thì đứng cùng nói chuyện phiếm với Thôi Tĩnh Thục, khách nam, chia làm mấy tốp, thấp giọng nói chuyện, cũng không ồn ào, rất có giáo dưỡng.
Thôi Tĩnh Thục lấy phong phạm của nữ chủ nhân, lúc thì thêm trà, một hồi thì lại mang thêm trái cây cho mọi người, nói mấy lời khách khí thân thiết: “Dưa mật bên Tây Nam đưa đến, rất tươi, nước cũng nhiều.”
Mấy đứa nhỏ chạy quanh đầy nhà nãi thanh nãi khí: “Ngọt quá!”
(nãi thanh nãi khí: giọng nói trẻ con ngây thơ đáng yêu)
Thôi Tĩnh Thục khi xưa là cấp dưới của y tá trưởng bệnh viện quân khu, hết lòng phục vụ bên trong khoa hơn mười năm, sau đó điều đến khoa phụ sản cho đến khi nghỉ hưu. Bà rất thích trẻ con, thấy bộ dáng sinh khí tràn đầy của đám trẻ thì hết sức vui vẻ.
“Aiyyya, không cần tranh, ai cũng có.” Phân phát một đợt, bọn trẻ con lại cười nói vui vẻ đi xem chú chó nhỏ rồi.
Thôi Tĩnh Thục nói với theo: “Ăn hết lại tới lấy, bà nội cắt cho mấy đứa.”
Đại gia tộc, chính là phong cách không khí cuộc sống tươi mới sống động.
Cũng biết là ai nóng lòng thông báo: “Tiểu Cảnh mang bạn gái trở về rồi!”
Thằng nhóc này, cả hiện trường bỗng nhiên yên lặng.
Không tán gẫu, không ăn trái cây, chỉ còn lại tiếng nói truyền đến từ trong bộ phim hoạt hình: “Các bạn cẩu cẩu chúng ta xuất phát.”
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía cửa.
Sơ Ninh tự nhận đời này không có chuyện gì mà phải kinh sợ, hôm nay sợ là phá lệ. Cô đi phía sau Nghênh Cảnh, càng đứng càng xa, hai người vốn là nắm tay, biến thành cuộc thi kéo co.
Nghênh Cảnh đầu tiên là lễ phép chào hỏi: “Bác Vương, bà nội, aiyyo, chú Lý, lần trước nghe mẹ cháu nói chú đi Thẩm Dương dạy học rồi, đã trở lại rồi ạ?” Sau lại hỏi liên tiếp mấy người, trí nhớ cậu tốt, không quên một ai.
Chào hỏi người xong, lại quay đầu lại, cau mày không vui: “Em tránh cái gì?”
Sơ Ninh thầm nghĩ muốn rút tay khỏi lòng bàn tay cậu, cậu níu chặt không cho, hai người âm thầm so tài, sắc mặt đỏ ửng.
Nghênh Thần cười hì hì đi về phía trước, thuận thế ôm bả vai Sơ Ninh, dẫn người vào phòng.
Nghênh Thần bụng lớn, lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
“Aiyo! Bụng của Thần Thần, to quá!”
“Sao không thấy cháu có thêm tý thịt nào thế, phải ăn nhiều một chút nha.”
“Tháng sau dự sinh chứ?”
Nghênh Thần trả lời từng cái một, lúc nói chuyện, từ đầu đến cuối đều kéo tay Sơ Ninh.
Trong lòng Sơ Ninh cảm kích, cô ấy là đang thay mình giải vây, để cho cô không lúng túng như vậy nữa.
Thôi Tĩnh Thục từ trong phòng bếp đi ra, nụ cười hiền hòa: “A, Tiểu Ninh đến rồi, mau ngồi mau ngồi, ta cắt trái cây cho cháu.”
Sơ Ninh mím mím môi, “Bác gái, chào bác.”
Nhắc tới vẫn có chút lúng túng, đây cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, nhưng thân phận ngày hôm nay không giống, nhắc tới ngày xưa đủ loại, thật sự còn có chút ngượng ngùng.
Thôi Tĩnh Thục cười, “Ai! Được được được, cháu ngồi một lúc đi.”
Sơ Ninh hướng về phía Nghênh Nghĩa Chương một mực cung kính, “Bác trai, chào bác.”
Nghênh Nghĩa Chương rất nho nhã, gật đầu một cái, “Tiểu Ninh, chào cháu.”
Có bạn cùng lứa tuổi trêu ghẹo, “Tiểu Cảnh, cũng không giới thiệu một chút?”
Nghênh Cảnh bất mãn nói: “Tôi đây mới vô địch thế giới trở về, các người cũng không hỏi thăm cảm nhận của tôi một chút, quá không phúc hậu rồi.”
Cả phòng tràn ngập tiếng cười.
Trong phòng bếp, mấy hàng xóm qua giúp một tay đưa cổ ra nhìn về phía ngoài, vừa cắt hoa quả vừa nói: “Đây là bạn gái của Tiểu Cảnh?”
Thôi Tĩnh Thục cắt một miếng dưa, ừ một tiếng, “Đúng vậy.”
“Đi làm rồi?”
“Ừ.” Thôi Tĩnh Thục ngẩng đầu lên, nhìn theo một chút, suy nghĩ: “Sao vậy? Nhìn ra được? Rất rõ ràng sao?”
“Haizz, không có.” Biết băn khoăn của bà, hàng xóm trấn an nói, “Rất trẻ tuổi, da trắng, khí sắc tốt, đứng cùng với Tiểu Cảnh, thật ra thì không nhìn ra khác biệt. Chị không cảm thấy, khí chất của con bé rất lanh lợi sao? Nhìn một cái là biết làm việc lanh lẹ, biết đứa trẻ là người lạnh trong ấm rồi.”
Thôi Tĩnh Thục vừa nghe, trong lòng thoải mái, cảm khái nói: “Tiểu Cảnh thích là được rồi.”
Ngoài nhà, đề tài của mọi người đã trở lại chuyện thi đấu của Nghênh Cảnh.
“Cậu căng thẳng không?”
“Tạm được.”
“Nói mạnh miệng thôi, cái trường hợp đó, cậu có thể không căng thẳng?”
“Thật sự không căng thẳng, chỉ có một suy nghĩ.”
“Cái gì?”
“Tôi nhất định phải thắng.”
Thái độ của Nghênh Cảnh rất thành khẩn, rất có sức thuyết phục. Một đám tuổi bối mắt như những vì sao: “Oa, anh giỏi thật!”
Sơ Ninh thì sao, thì bị Nghênh Thần mang theo, gặp cô này một chút, lại gọi thím kia, một vòng tốt lành, Sơ Ninh cảm thấy, người nhà này, vừa chất phác lại vừa đáng yêu. Tính cách Nghênh Cảnh có thể tốt như vậy, cũng không hề kỳ quái.
Tầm mắt của Sơ Ninh hướng về phía bên phải, Nghênh Cảnh đang làm trung tâm, cả người cậu thả lỏng, trên mặt là nụ cười ôn đạm sạch sẽ, lúc chờ người nói chuyện, cậu sẽ mỉm cười nghe, bất kể ý kiến đồng ý hay không đồng ý cậu cũng không chen miệng, đợi đám người nói xong, mới hòa hòa khí khí nói quan điểm của mình.
Lễ phép, ung dung, giáo dưỡng tốt.
Khóe miệng Sơ Ninh dâng lên một tia cười nhàn nhạt. Vừa vặn, ánh mắt Nghênh Cảnh cũng chiếu tới, hai người nhìn nhau, hết thảy đều không cần lên tiếng.
Nên nhìn đã nhìn, náo nhiệt cũng đã góp xong, hàng xóm láng giềng thân thích lục tục ra về.
Ra cửa, còn nhiệt liệt thảo luận không ngừng —
“Tiểu Cảnh nhà lão Thôi không chịu thua kém, có tiền đồ!”
“Cô gái kia cũng rất đẹp, tự nhiên hào phóng, khuôn mặt luôn mang nụ cười.”
“Không phải tuổi lớn hơn Tiểu Cảnh sao?”
“Vậy thì có là cái gì, lão Thôi không đề cập đến cái này, bà đừng nghĩ đến cái này, hai đứa đứng cùng nhau, nói thật, bà cảm thấy cô bé đó có chút già sao?”
Suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, “Thật sự không nhìn ra.”
Những cây xanh ven đường được cắt tỉa thành hình tròn ngay ngắn, thẳng tắp trên một con đường, xanh um tươi tốt, làm cho mùa đông thêm ấm áp.
Thôi Tĩnh Thục chuẩn bị bữa tối vô cùng phong phú, mười hai món ăn, ngụ ý viên mãn. Sơ Ninh ăn cơm cũng hào phóng, cô thích ăn thịt, cũng không phải vì hình tượng mà tận lực khắc chế. Trong lúc ăn cũng rất có lễ phép, có vài món ăn cách Thôi Tĩnh Thục và Nghênh Nghĩa Chương hơi xa, thị lực của cô tốt, chốc một lại gắp thức ăn cho hai người.
Thôi Tĩnh Thục ôn nhã, cũng không khách khí, nói: “Tiểu Ninh, thức ăn có hợp khẩu vị không? Ta cũng không tiện hỏi cháu, chỉ có thể hỏi Tiểu Cảnh một chút.”
Khó trách, một bàn sáu bảy món đều là món ăn mà cô thích.
“Có gì muốn ăn, cứ nói cùng ta, ngày mai ta làm cho cháu ăn.”
Sơ Ninh lễ phép: “Bác gái, bác làm rất ngon ạ, bác xem, buổi tối cháu đã ăn hai chén cơm.”
“Không có gì, bác nấu hai nồi cơm.” Thôi Tĩnh Thục cười, nói: “Lệ Khôn và Tiểu Cảnh đều ăn rất nhiều, ta còn nghĩ, mua thêm một cái nồi cơm điện, hai đứa nó trở về, nấu cùng lúc hai nồi, tiết kiệm thời gian dùng điện rồi.”
Sơ Ninh vừa nghe, buồn bực liếc Nghênh Cảnh.
“Anh Lệ huấn luyện tốn thể lực, ăn nhiều một chút là công việc cần, còn anh thì sao chứ? Anh một không làm việc tốn thể lực, hai không rèn luyện thể dục…”
“Anh phát triển lần hai có được không?” Nghênh Cảnh ra vẻ thông thạo, lý do lý trấu đầy đủ.
Nghênh Thần nói một câu, “Chính là tham ăn.”
Cả một nhà vui vẻ cười thành tiếng.
Sau cơm chiều, Lệ Khôn dẫn cô dâu nhỏ của mình ra ngoài tiêu thực, Nghênh Nghĩa Chương còn có công vụ phải xử lý, đi đến tòa chính vụ. Còn Thôi Tĩnh Thục, mỗi ngày đều đi quảng trường nhảy khiêu vũ. Sơ Ninh nói: “Bác gái, cháu đi cùng bác.”
Yo, Thôi Tĩnh Thục rất bất ngờ, “Tiểu Ninh cũng biết khiêu vũ?”
“Không biết.” Sơ Ninh thành thật trả lời, “Học một chút cũng được.”
Thôi Tĩnh Thục vui vẻ, “Được, đi thôi.”
Nghênh Cảnh vội vàng nói: “Con không đi đâu, mấy động tác của mẹ, con cũng biết nhảy.” Rất nhàm chán.
“Nói bừa, ta và dì Tôn đã biên khúc mới rồi. Còn chưa cho con xem đâu, Tiểu Ninh, chúng ta đi thôi.” Thôi Tĩnh Thục giống như có người chống lưng, dẫn Sơ Ninh hùng dũng oai vệ mà đổi giày.
Nghênh Cảnh đưa bình nước trên bàn tới, “Đừng quên cầm.”
Sau đó nói nhỏ với Sơ Ninh: “Buổi tối anh và bạn thuở nhỏ chơi gần đó, nếu như em nhàm chán, gọi điện cho anh, rất gần, anh đến đón em.”
Một nhà này, cuộc sống quá chân thật, củi dầu gạo muối bình thản, nhưng cuộc sống, chính là như vậy mà trôi qua.
Thôi Tĩnh Thục rất vui vẻ, mang theo Sơ Ninh ra ngoài, cái này gọi là rất hiển nhiên. Người lớn tuổi mà, ít nhiều đều có chút tính so sánh ganh đua. Sơ Ninh dáng dấp đẹp, khí chất cũng tốt, đối nhân xử thể tự có cách thức riêng, thấy người xa lạ cũng không mất bình tĩnh, thân thiết chào hỏi, chuyện bình thường cũng có thể tiếp lời mấy câu.
Rất được người thích, cũng rất được người khen ngợi.
Mấy chị em thân thiết sau lưng nói mấy câu tâm tình —
“Lão Thôi, con dâu này của chị tốt quá.”
“Haizz, chớ có nói bậy bà, bát tự còn chưa kịp xem đâu.” Thôi Tĩnh Thục âm thầm cao hứng, trên mặt còn bày bộ dáng bình tĩnh.
“A, tôi còn không biết chị, không chấp nhận, sao có thể mang về nhà. Làm việc gì?”
Thôi Tĩnh Thục đắc ý nói: “Tự có công ty, làm tài chính.”
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, âm nhạc “Hoa lài” vang lên.
Sơ Ninh ngồi bên thềm đá, nhìn rất say sưa. Ngày ở Hạnh Thành thật tốt, mùa đông hơn sáu giờ, vẫn còn ánh nắng chiều tà nhàn nhạt, dọc theo quảng trường một mực kéo về thao trường phía tây, giống như một cây cầu nổi trên nửa bầu trời.
Cảnh này quá đẹp.
Sơ Ninh lấy điện thoại ra, tạch tạch chụp hai tấm hình, suy nghĩ một chút, phát lên vòng bạn bè.
“Mùa đông, nắng chiều, bình an.”
Ba chữ này, là viết theo cảm xúc trong lòng cô lúc này.
Thong thả lại hạnh phúc.
Đội ngũ like và bình luận lập tức xuất hiện:
Chu Thấm: “Ninh tổng, đang chơi ở nơi nào, đẹp quá.”
X tổng: “Oa, là ở Vân Nam sao?”
Kỳ Ngộ: “Chị Ninh, đây là nhà Tiểu Cảnh đó.”
Chu Viên là bạn chung của hai người bọn họ, có thể nhìn thấy bình luận, hỏi: “Có phải là phải chuẩn bị tiền mừng rồi không?”
Trương Hoài Ngọc: “Gió đông yêu quái ở Bắc Kinh vẫn còn giảm độ, lạnh chết em, em cũng muốn đi Hạnh Thành tránh rét.”
Làm mới một lần nữa, Phùng Tử Dương: “Đệt! Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt, ánh trăng của lão tử mất thật rồi!”
(Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt: Nhà ở ven hồ hưởng trăng trước.)
Sơ Ninh nhìn thấy cười ha ha.
Vừa hay, Triệu Minh Xuyên gửi đến một tin nhắn, một câu nói:
“Thu liễm tính khí xấu lại một chút, đừng có mất mặt trước ba mẹ người ta.”
Cách màn hình, cũng có thể tưởng tượng ra được sự không kiên nhẫn của anh khi đánh chữ. Sơ Ninh nhíu mày, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo còn không biết xấu hổ mà nói cô? Rõ ràng là quan tâm, nhắc nhở, phương thức biểu đạt lại dở như vậy.
Sơ Ninh rất hào phóng, gửi lại hai hồng bao.
Triệu tổng lúc đó, mới vừa họp xong một hội nghị qua video, về phòng làm việc thở hổn hển, một tay nói lỏng cà vạt, một tay mở hồng bao. Một cái hai trăm, một cái năm mươi.
Lúc phản ứng lại, đây không phải là 250 sao!
(250: ngốc)
Triệu tổng tức giận, ném điện thoại lên bàn, bạch nhãn lang!
……..
Bên này khiêu vũ còn chưa xong, Nghênh Cảnh đã đến tìm Sơ Ninh.
Không biết cậu lấy được một chiếc ván trượt ở chỗ nào, một chân đạp đất, tốc độ rất nhanh, hai chân vững vàng đứng thẳng, trùng hợp xuống dốc, hai tay khẽ nhếch, thần sắc tự nhiên, lưu loát rơi xuống.
Thiếu niên trước gió.
Cách thật xa, liền mỉm cười với cô: “Ninh nhi.”
Sơ Ninh ngoắc ngoắc, đợi người đến gần, hỏi: “Hết bận rồi?”
“Từ sớm rồi, sợ em nhàm chán, tới đón em.” Nghênh Cảnh kéo tay cô, rất tự nhiên nhét vào túi mình: “Lạnh như băng, mau ấm ấm.”
Nhiều người nhìn, Sơ Ninh cảm thấy rất ngại ngùng, nhưng Nghênh Cảnh lại dùng lý lẽ giữ tay cô lại: “Em phải tập quen đi, nói gần một chút, chúng ta chính là quan hệ người yêu, bạn trai sờ tay em, không quá phận chứ?”
Sơ Ninh suy nghĩ, có chút đạo lý, vì vậy gật đầu một cái.
“Nói xa hơn, chúng ta kết hôn rồi, liền là người một nhà, tất cả những hành động của người một nhà đối với em, đều xuất phát từ quan tâm, em không thể cự tuyệt, em cự tuyệt rồi, chính là tổn thương trái tim bọn họ.” Đôi mắt Nghênh Cảnh sâu thẳm, trong bóng chiều tà, vẻ mặt lấp lánh.
Không biết có phải do liên quan đến việc làm kỹ thuật hay không, khi cậu cũng người khác nói rõ quan điểm, toàn thân toát ra một loại chính khí cùng với cảm giác logic, loại khí thế này rất có sức thuyết phục, Sơ Ninh nhìn cậu, trong đầu nghĩ, tiểu tử này thật là đẹp trai nha.
Một thời mê muội nam sắc, cô chân tình gật đầu một cái.
Nín cười hợp với tình thế, một bụng ý xấu hoàn toàn viết ở trên mặt.
Sơ Ninh lúc này mới phản ứng, đôi mắt đẹp trừng một cái, “Phi! Ai muốn cùng anh kết hôn!”
Nghênh Cảnh tích cực, “Anh không biết, em đã đồng ý rồi, em phải phụ trách thân thể và tinh thần của nhân viên của mình.”
Sơ Ninh dở khóc dở cười, bị cậu dắt về phía trước, “Ai! Đi đâu vậy?”
Còn có thể đi đâu?
Đưa ra ngoài là để tận lực khoe khoang chứ sao.
Con em ở đại viện rất nhiều, cũng là cùng nhau lớn lên từ bé. Lúc này hiếm có khi trở về đầy đủ, hẹn buổi tối đi KTV. Sơ Ninh tới, dẫn đến sự chấn động không nhỏ.
“Nghênh Cảnh, cậu phạm quy nhé, nói cùng nhau độc thân đến hai mươi chín, tại sao cậu lại tìm bạn gái trước?”
“Đệt, lại còn đẹp như vậy!”
Trêu ghẹo mà, chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Aiyo, hôm qua Kiều Kiều và Mỹ Mỹ còn gọi điện thoại đến, hỏi tại sao cậu lại không uống sữa mà hai người họ đưa đến?”
Nghênh Cảnh giận: “Cút! Xinh cái đầu cậu ý! Sữa bò cái hỗn đản nhà cậu ý!”
Người đó bị Nghênh Cảnh đuổi khắp phòng, tiếng cười tràn ngập.
Sơ Ninh nhìn Nghênh Cảnh đang đùa vui ồn ào, bỗng nhiên cảm thấy an tâm. Khi cậu còn bé cũng là tính tình này đi, đơn thuần, hoạt bát, có lý tính, có nhiệt huyết.
Nháo đủ rồi, mọi người đi hát hò.
Trong lúc nhất thời, khắp phòng bao vang lên tiếng quỷ khóc sói gào, kinh thiên địa quỷ thần khiếp sợ. Thật ra thì giọng bọn họ cũng không tệ, hát nghiêm túc, nhất định sẽ rất dễ nghe. Sơ Ninh an tĩnh, ngồi trên ghế sofa, thản nhiên uống rượu trái cây, gác chân nhàn nhã, ngón tay cũng khẽ gõ theo tiết tấu kinh khủng này.
Nghênh Cảnh nắm tay cô, nhẹ nhàng đặt vào ngực mình, “Em ở bên cạnh anh, chính là vĩnh viễn.”
Sơ Ninh sững sờ một chút.
“Tiểu Cảnh! Bài hát của cậu!” Có người hét lên.
“Tới.” Nghênh Cảnh kêu, vô cùng nghiêm túc mà nói với Sơ Ninh: “Anh hát hay hơn bọn họ nhiều, rửa lỗ tai cho em.”
Dứt lời, cậu tự tin đứng dậy, nhận lấy micro, rất sành điệu mà wei wei mấy tiếng.
Dưới ánh sáng mê đắm, ấm áp mờ ảo, chiếu trên người cậu, từng vòng từng vòng giống như dòng nước được gió xuân mơn chớn.
Khúc nhạc dạo đầu, Sơ Ninh liếc nhìn màn ảnh, bài hát tên là “Tiêu Sầu”.
“Khi em tiến vào nơi vui vẻ này
Trên lưng là tất cả những mộng tưởng
Đủ loại khuôn mặt đủ loại hóa trang
Không ai nhớ đến hình dáng của em.”
Sơ Ninh khẽ run lên, âm thanh của Nghênh Cảnh rất ấm áp, dùng phương thức như vậy để biểu lộ ra ngoài, không ngờ thật sự rất êm tai.
“Một ly kính ánh mặt trời, một ly kính ánh trăng
Giữ lấy thiện lương của anh, thúc đẩy anh trưởng thành
Tất cả những con đường nam bắc, từ đây không còn dài đằng đẵng.:
Câu cuối cùng, thấp giọng lưu luyến, thần tình sáng quắc, ánh mắt của cậu hướng về phía Sơ Ninh.
“Tâm hồn sẽ không còn không nơi ấm áp”
Có em, tâm hồn đều hướng về em.
Một bài hoàn tất.
Sơ Ninh đột nhiên đứng dậy, đi tới dắt tay cậu, kéo cửa ra.
Hai người không nói chuyện, xuyên qua con đường mà đi, xuống thang máy, đẩy cửa cuốn, gió rét đêm đông ập vào mặt, bên ngoài ánh sao rực rỡ, ánh sáng ngũ sắc lấp lánh.
Sơ Ninh rốt cuộc dừng bước, sau lưng của hai người, là dãy cao ốc cao nhất ở Hạnh Thành, ánh đèn LED trang trí ở bên trên không ngừng biến đổi những hình ảnh đẹp đẽ, ngũ quang thập sắc, cũng là một kiến trúc tiêu biểu của thành phố.
Nghênh Cảnh cười hỏi: “Sao vậy?”
Sơ Ninh hơi ngẩng đầu, hai tay ôm cổ cậu, nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Nghênh Cảnh, chúng ta hôn đi.”
Vừa hay, ánh sáng của tòa cao ốc phía sau lưng chuyển thành màu đỏ.
Ánh sáng vạn trượng, tựa như mặt trời rực rỡ.
Nghênh Cảnh ôm eo nhỏ bé của cô, một cái hôn, như ý nguyện, rơi xuống môi cô.