Tiểu tiên sinh

Chương 73


Đọc truyện Tiểu tiên sinh – Chương 73

Chương 73: Uy hiếp
 
Sơ Ninh nhanh chóng liên lạc với khoa học Minh Diệu. Nghênh Cảnh bên này, hiệu suất càng cao. Tư cách dự thi đã được thông qua, được gọi đến Tửu Tuyền tập trung huấn luyện. Loại hình huấn luyện đặc biệt này trong vòng 7 ngày, tất cả đội viên đều tham gia.
 
Chuyện này đến đột nhiên, cậu đi rất vội, đến một ngày rảnh rỗi cũng không có.

 
Tối hôm qua vội vàng đến nhà Sơ Ninh, cũng tính là tạm biệt ngắn ngủi.
 
“Mấy ngày nay anh không thể liên lạc với em, điện thoại di động đều bị quản lý thống nhất, em có chuyện gì, thì đi tìm anh rể anh, số điện thoại của anh ấy anh gửi vào wechat cho em rồi.” Nghênh Cảnh làm việc cẩn thận, dặn dò từng câu một.
 
Sơ Ninh không để bụng, buồn cười: “Em làm gì có chuyện gì mà phải tìm anh rể anh?”
 
“Không có việc gì là tốt nhất.” Nghênh Cảnh còn rất nghiêm túc, “Lo trước khỏi họa là tốt nhất, gần đây anh ấy cũng đang huấn luyện ở Bắc Kinh, cũng có thể giúp đỡ. Cho dù anh rể không giải quyết được, cũng sẽ ba anh.”
 
Sơ Ninh vui vẻ, “Ai ya, cái ngữ khí này.”
 
Cảnh tượng nói chuyện phiếm hôm qua rõ ràng trước mắt, vừa nhớ tới, Sơ Ninh nhịn không được mà nhếch khóe miệng.
 
Kéo suy nghĩ trở về, hôm nay còn có chính sự phải làm. Đã hẹn thời gian với Đường Diệu, chính thức gặp mặt trao đổi.
 

Sơ Ninh đối với chuyện này rất để bụng, ăn mặc nghiêm chỉnh, trang điểm cũng tinh xảo, trong lòng cô đã nghĩ ra rất nhiều suy nghĩ, giả thiết về những vấn đề mà Đường Diệu sẽ làm khó dễ. Vốn tưởng rằng Đường Diệu sẽ mang theo một quân đoàn, nhưng đến giờ mới phát hiện, anh ta cũng đi một mình.
 
Sơ Ninh rất ngoài ý muốn.
 
Đường Diệu ăn mặc rất thoải mái, một áo sơ mi trắng xắn tay, lộ ra cánh tay rắn chắc. Ngón tay sạch sẽ, ngay cả một chiếc đồng hồ cũng không có.
 
“Ngồi.” Anh ta ngẩng đầu nhìn cô một cái,  không chút gợn sóng.
 
Sơ Ninh cũng hào phóng: “Đường tổng, xin chào.” Sau đó chậm rãi ngồi xuống.
 
Đường Diệu rất có hứng thú nhìn cô, chính mình cũng thả lỏng, dựa lưng vào ghế, tay trái gác lên tay dựa, đột nhiên cười, “Lần đầu gặp mặt, ngay cả bắt tay cũng không cần?”
 
Sơ Ninh cảnh giác, nhìn anh ta, chỉ cười, không nói.
 
Đường Diệu lại chủ động, đứng dậy, tay phải lướt qua mặt bàn, vững vàng duỗi trên không trung, “Chào cô, tôi là Đường Diệu của khoa học Minh Diệu, mặc kệ trước kia thế nào, nhưng từ giờ phút này trở đi, bắt đầu thuận lợi, hy vọng chúng ta có thể hợp tác thành công.”
 
Một buổi nói chuyện, hoàn toàn xóa bỏ ngăn cách và thành kiến.
 
Sơ Ninh lấy một bậc thang xuống nước, tự nhiên cho đối phương mặt mũi, ngắn gọn có lực mà nắm lấy tay anh ta, nói: “Cảm tạ Đường tổng tin tưởng, về sau nhận được sự chiếu cố của ngài, còn mong chỉ giáo nhiều hơn.”
 

Phần mở đầu được tiến hành, phần tiếp theo dễ nói hơn nhiều.
 
Đường Diệu không mang theo đồng sự, lúc này, nói chuyện với Sơ Ninh thiên về cách nhìn đối với công việc sau khi hợp tác, suy nghĩ của cô rất đơn giản, làm thành sản phẩm, giảm bớt tính ỷ lại đối với hình thức tiêu thụ thị trường, không đổi khách thành chủ, không đảo lộn chủ thứ, cô sẽ đảm nhận con đường tiêu thụ, phương thức, khách hàng, đều dựa trên phương hướng nghiên cứu của Nghênh Cảnh.
 
“Ý tưởng của cậu ta, là điều kiện tiên quyết, tôi sẽ lấy cậu ấy làm trọng.” Sơ Ninh kết thúc trình bày.
 
Đường Diệu nghe rất cẩn thận, ánh mắt sắc bén, nhưng không làm cho người cảm thấy có tính công kích. Thái độ của anh ta, ngươi đều có thể cảm nhận được là một loại cẩn thận và nghiêm túc.
 
Hỏi: “Ninh tổng, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, lúc trước khi quyết định đầu tư hạng mục này, điều kiện chưa đầy đủ, tương lai không rõ ràng, chỗ dựa của cô ở chỗ nào?”
 
Sơ Ninh cười thành khẩn, người cũng thả lỏng: “Nếu như tôi nói là, ba phần là xúc động, hai phần tình cảm, cùng với năm phần là mạo hiểm nóng lòng muốn thử không an phận, ngài có tin không?”
 
Đường Diệu cong môi cực nhạt, “Tin.”
 
“Tôi đã bị rất nhiều người hỏi về vấn đề này, chính tôi cũng nói không được nguyên nhân.”
 
Sơ Ninh đối với cuộc đời của chính mình, là một sự lựa chọn kỳ ngộ nhất, lòng cô thiện lương. Không hỏi nguyên nhân, không hỏi kết quả, một phút quyết định đi về phía trước kia, liền chú định cả đời này không thể quay đầu.
 
Với Nghênh Cảnh như vậy, với cô, cũng là như thế.
 
Đường Diệu nhíu mày trầm mặc, rất ga lăng mà rót trà cho Sơ Ninh, nói: “Tôi có thể nói cho cô về cái nhìn của tôi.”
 
Sơ Ninh cảm thấy hứng thú, ngồi thẳng lên, chăm chú lắng nghe.
 
Nửa giờ, Đường Diệu đĩnh đạc nói, độ chuyên nghiệp và kiến thức của hắn ở trong lĩnh vực này, là một cái gì mà Sơ Ninh chưa từng với tới. So sánh với lúc trước ném đá mà  thấp thỏm qua sông, Đường Diệu kinh nghiệm phong phú, không thể nghi ngờ là một ngọn đèn sáng rọi.
 
“Khoa học Minh Diệu từ trước đến nay đều trân trọng người tài, chỉ cần cậu ta nỗ lực, tôi có thể cung cấp điều kiện tốt nhất cho cậu ta.” Đường Diệu tổng kết lại: “Có kiếm được tiền hay không, đối với Minh Diệu hiện giờ mà nói, đã không phải là quan trọng nhất.”
 
Lời nói không cần phải quá vẹn toàn, Sơ Ninh là người thông minh, vừa nghe liền hiểu.
 
Bây giờ im lặng mà suy nghĩ, quyết định này, quan trọng đến mức nào.
 
Cuối cùng, Đường Diệu lại bắt tay cùng Sơ Ninh một lần nữa: “Ninh tổng, tuần sau Chu phó tổng sẽ chính thức liên lạc với cô, bộ phận soạn hợp đồng cũng đang gấp rút đệ trình, chờ mong ngày chúng ta chính thức hợp tác.”
 
Từ phòng trà ra ngoài, ánh mặt trời vạn dặm.
 
Xe của Đường Diệu là chiếc Mercedes-Benz màu đen, tài xế đã mở cửa xe. Trước khi lên xe, Đường Diệu nhìn vào mắt Sơ Ninh, nói: “Cuộc thi hàng không thế giới, cuối tháng này tại Bắc Kinh, nếu như cô có hứng thú, tôi có thể để cho cô một vé.”
 
Sơ Ninh cười một cái, “Đường tổng khách khí, tạm biệt.”
 
Đường Diệu hơi gật đầu, lên xe.
 

Đợi xe đi, Sơ Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi. Từ đây, chuyện cuối cùng cũng đã phát triển theo phương hướng tốt đẹp.
 
Ngày hôm sau khi Nghênh Cảnh đi Tửu Tuyền, khoa học Minh Diệu liền mới Sơ Ninh cùng đến Hàng Châu tham gia một diễn đàn về các ngành khoa học kỹ thuật. Đi cùng chính là phó tổng đắc lực của Đường Diệu, hướng vào tương lai sự phát triển của ngành trí tuệ thông minh, triển vọng của diễn đàn rất tốt.
 
Sơ Ninh thu hoạch rất phong phú, mỗi ngày đều làm phân tích hoàn cảnh, sau đó tổng hợp lại mà chia sẻ cho Nghênh Cảnh. Cho dù bây giờ cậu không thể sử dụng các thiết bị thông tin, nhưng rất nhiều điểm quan trọng có tác dụng. Ba ngày sau, Sơ Ninh trở về Bắc Kinh, buổi chiều vừa mở hội nghị thường kỳ của bộ phận đầu tư Ninh Cảnh, thư ký nói, có người đang chờ ở văn phòng.
 
Sơ Ninh đẩy cửa ra, hiếm lạ nói: “Nha, khách ít đến thăm, tám trăm năm không đến chỗ này của tớ, sao hôm nay lại rảnh mà tới vậy?”
 
Quan Ngọc đứng dậy từ ghế sofa, thở dài một tiếng, “Nói giống như tớ lạnh nhạt lắm ý.” Quan Ngọc đánh giá Sơ Ninh, tán thưởng từ trong đáy lòng, “Không tồi, bộ đồ ngày hôm nay đẹp.”
 
Sơ Ninh mặc bộ đồ công sở màu trắng, váy ngắn, hai đùi thon dài trắng nõn, cô đi giày cao gót rất đẹp, đi đường cùng có phong thái, lưng thẳng tắp.
 
Vòng đến phía sau bàn làm việc ngồi xuống, Sơ Ninh vẫn còn chút công việc chưa xong, khi ký văn kiện cũng không ngẩng đầu lên, khóe miệng là nụ cười nhạt: “Tớ có ngày nào không đẹp đâu?”
 
Khủy tay Quan Ngọc chống lên bàn, dựa vào mặt mình giống như một đóa hoa, nghiêng đầu cười Sơ Ninh: “Hôm nay đặc biệt đẹp.”
 
Sơ Ninh ngẩng đầu liếc Quan Ngọc một cái, lại cúi đầu ký tên, hỏi: “Đợi lát nữa rảnh, tớ hết bận liền mời cậu ăn cơm.”
 
“Được.” Quan Ngọc duỗi cổ, nhìn nhìn văn kiện trong tay cô, “Úi cha, Nông sản Khai Minh, thế nhưng lại hợp tác với công ty lớn như vậy?”
 
“Hạng mục nhỏ.” Sơ Ninh tùy tiện nói, rất có hứng thú hỏi: “Gần đây cậu tìm tớ hơi nhiều nha, sao vậy, cãi nhau với tiểu ca ca đeo kính của cậu?” Vừa nói, vừa lơ đãng mà cầm tập tài liệu họp, che lên xấp hợp đồng kia.
 
Quan Ngọc nhíu nhíu mày, “Cậu ta đang bận sao. Người đâu? Tớ còn chưa ăn cơm với Nghênh Cảnh, hôm nay kêu cậu ta ra đi.”
 
“Anh ấy đang bận.” Sơ Ninh bất động thanh sắc mà trả lời.
 
Quan Ngọc ngượng ngùng cười, cũng không tiện tiếp tục.
 
“Đúng rồi, Ninh Nhi, mấy ngày nay tớ đều xem tin tức, bây giờ ủng hộ của chính phủ đối với công nghiệp hàng không rất lớn, gọi là gì nhỉ, chính sách cường quốc hàng không, đúng, chính là cái này —- quả thực là vì Nghênh Cảnh mà tạo ra mà.”
 
Sơ Ninh cũng không ngẩng đầu lên, trong nháy mắt không đáp lời, nhìn như là đang chăm chú thẩm duyệt hợp đồng, mười giây sau, mới trả lời một câu: “Làm nghề này nhiều lắm, anh ấy cũng không tính là gì.”
 
“Vậy tiếp theo cậu tính thế nào? Một mình cậu chống đỡ cũng không phải là kế lâu dài.” Quan Ngọc cười cười, bổ sung: “Con gái quá vất vả, sẽ nhanh già lắm nha.”
 
Sơ Ninh ký xong phần cuối cùng, thong dong nắp bút lại, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn, lẳng lặng không nói tiếp.
 
Quan Ngọc ghé sát vào, thần bí mà lải nhải: “Ninh Nhi, có nghĩ đến việc tìm nhiều người đến giúp đỡ cậu không?”
 
“Hả?”
 

“Người nhiều sức lớn a.” Quan Ngọc nói ra tinh thần, ngữ khí có chút nhanh: “Lúc trước tớ nghe nói cậu đang lôi kéo đầu tư, kỳ thật cậu có từng nghĩ tới, tật xấu phổ biến của người kinh doanh trong nước, hoặc là thích nắm quyền quyết sách tất cả, về sau không cần quan tâm cái gì, đều phải chỉ huy vài cái, hoặc là, chỉ muốn làm mánh lới, giống như đưa ra một số tiền để làm quảng cáo, đánh bóng công ty của mình. Kỳ thật thì sao, đều là mấy tổ tông không chịu làm.”
 
Quan Ngọc nói rất nhẹ nhàng vui vẻ, Sơ Ninh cũng không ngắt lời, bộ dáng còn rất nghiêm túc.
 
Quan Ngọc dừng lại hai giây, vào chủ đề chính: “Nhưng xí nghiệp nước ngoài thì không giống như vậy.”
 
Sơ Ninh bất chợt nói: “Cậu nói xem.”
 
“Trời cao hoàng đế xa, rót tiền vào, bọn họ sao có thể quản được, nhiều lắm là định kỳ làm một bản báo cáo để hội báo, còn tiền đó tiêu như thế nào, muốn tiêu như thế nào, đều do cậu quyết định?”
 
Sơ Ninh ồ lên một tiếng, bình bình đạm đạm: “Cậu có kiến nghị gì tốt?”
 
Quan Ngọc thấy cô có hứng thú, mắt sáng lên, lưng thẳng, hơi nghiêng về phía trước, bộ dáng gấp không thể nhẫn lại được: “Chỗ tớ a, cũng có một đối tác rất thích hợp. Một công ty Châu Âu, một người cậu bên ngoại nhà tớ làm ăn cùng họ có quan hệ hợp tác, bọn họ muốn mở rộng thị trường bên này, không thiếu tiền, chỉ thiếu hạng mục. Ninh Nhi cậu xem đi, hai bên xem như đều đạt được mục đích.”
 
Sơ Ninh cũng không ngắt lời, miệng nhếch lên một nụ cười.
 
Quan Ngọc mím môi, chuyển đề tài: “Cái này không phải đúng lúc sao, coi như là cung cấp cho cậu tin tức, quyền quyết định vẫn là ở cậu.”
 
Tươi cười trên mặt của Sơ Ninh  nhiều hơn, “Nghe nói cũng không hề tệ.”
 
Quan Ngọc gật đầu theo, “Đúng không, nếu không tớ giúp cậu hẹn nhé? Đêm nay thì sao? Vừa lúc cùng nhau ăn cơm.”
 
Quan Ngọc làm bộ dáng muốn lấy điện thoại ra.
 
“Nhưng nó trừ bỏ cung cấp tiền cho tớ, còn có cái gì?” Sơ Ninh chợt hỏi.
 
Quan Ngọc ngẩn ra: “Cậu còn muốn cái gì?”
 
“Không phải là tớ muốn mà là Nghênh Cảnh muốn, anh ấy hẳn là phải được cái gì chứ?”
 
Lời này rất đánh đố, không phải là người cùng đường, căn bản không nghe ra ý vị trong đó.
 
Sơ Ninh cũng không tính giải thích, dựa vào ghế, lười biếng mà tụt dần xuống, một bộ nhẹ nhàng: “Tớ không thiếu tiền a.”
 
“Nhưng nếu cậu cùng công ty nước ngoài hợp tác, có tác dụng tuyên truyền giúp các cậu a.”
 
“Tớ không cần tuyên truyền, chỉ cần có Nghênh Cảnh ở đây, chính là tuyên truyền.”
 
Sơ Ninh khó có khi cuồng vọng như vậy trực tiếp ngắt lời, cực kỳ tự tin, ý muốn chèn ép cực hạn. Quan Ngọc hoàn toàn không còn lời nào để nói, sắc mặt khẽ biến, thanh âm cũng thay đổi: “Ninh Nhi, tớ thấy cậu đang hành động theo cảm tính.”
 
“Tớ quả thật là có tình cảm với anh ấy.” Sơ Ninh còn rất phối hợp gật đầu, “Quả thật dùng tình cảm rất nhiều.”
 
Quan Ngọc hơi ngại ngùng trầm mặc một lát, một bụng lời nói, lại nghẹn không nói được lời nào.
 
Sơ Ninh thu lại khuôn mặt tươi cười, ánh mắt đen láy, biểu tình nghiêm nghị: “Nếu như tớ vì tiền, lúc đầu hạng mục của Nghênh Cảnh rách nát như vậy, tớ căn bản không  thu. Tớ không phủ nhận mình lấy tình cảm riêng tư vào làm việc, nhưng đối với quyết định của chính mình, trước nay tớ đều chưa từng hối hận! Đường khó như vậy, tớ cũng có thể kiên trì – càng không bàn đến bây giờ.”
 
Quan Ngọc: “Chẳng lẽ cuối cùng mục đích của cậu không phải là kiếm tiền sao?”
 
“Đương nhiên.” Sơ Ninh hào phóng thừa nhận, “Tiền ai không thích? Nhưng bây giờ, tớ lại càng thích bạn trai của tớ hơn.”

 
Quan Ngọc ngậm miệng, thần sắc cương cứng lại.
 
“Nói như thế nào nhỉ, mấy năm trước sáng suốt đủ rồi, khôn lỏi đủ rồi, bây giờ tớ càng muốn tiêu sái một hồi, xem ngựa chết thành ngựa bệnh mà sống chữa cũng được, hành động theo cảm tính cũng được, cùng lắm thì đi đến đâu tính đến đó. Con đường phía trước đi như thế nào, tớ chỉ dựa vào anh ấy mà bước tiếp.”
(Xem ngựa chết thành ngựa bệnh mà chữa: ý chỉ muốn thử làm một lần cuối cùng.)
 
Sơ Ninh nói chuyện rất nhanh, không có một chút dư thừa. Đôi mắt đều là tiến thẳng về phía trước không chịu lùi bước.
 
Cô cười một tiếng trào phúng thật nhẹ: “Tớ thật sự không tin, tiền của công ty nước ngoài lại dễ dàng như vậy?”
 
Lời nói này không nặng cũng không nhẹ, nhưng rất rõ ràng đã đánh vào mặt mũi của Quan Ngọc.
 
Nhất thời tình thế cấp bách, Quan Ngọc buột miệng thốt ra: “Sơ Ninh, tớ cảm thấy cậu như vậy không thích hợp, đối với công ty của chúng ta đặc biệt không thích hợp.”
 
Ánh mắt Sơ Ninh lạnh lùng, mẫn cảm dữ dội.
 
Chúng ta.
 
Quan Ngọc tự biết mình nói lỡ lời, cũng không có ảo não hối hận, mà lại có khí thế bất chấp tất cả.
 
Hai người không tiếng động mà nhìn nhau.
 
Mấy giây, Quan Ngọc cười một cái, đột nhiên giống như là không có chuyện gì, “Ninh Nhi, hóa ra bộ dáng khi làm việc của cậu lại nghiêm túc như vậy! Tớ bị cậu dọa rồi nè.” Nói xong, cô còn làm như rất giống mà vỗ vỗ ngực.
 
“Tớ mới không cần làm nữ cường nhân, tớ còn phải đi làm nũng với lão Triệu. Cậu nhìn cậu xem, chính là dễ xem là thật, không cả vui đùa được một chút.”
 
Lời người tiếng quỷ đều có thể dùng được. Sơ Ninh thuận theo ý của Quan Ngọc, cũng không làm cho không khí tiếp tục ngượng ngùng nữa, cũng cười: “Nếu như tớ xem là thật, cũng không có bộ dáng như bây giờ. Tối nay còn ăn cơm cùng nhau không?”
 
Cô vừa nói vừa lấy điện thoại, “Nếu như ăn, bây giờ tớ đặt chỗ.”
 
“Không ăn nữa, đùa cậu mà thôi, tối nay tớ có một bữa tiệc.” Quan Ngọc vỗ vỗ tay đứng dậy, xách theo túi rất tự tại: “Không quấy rầy Ninh tổng nữa, đi đây!”
 
Sơ Ninh gật đầu, “Không tiễn a. Có việc gì thì gọi điện.”
 
“Được!” Quan Ngọc xoay người, gương mặt tươi cười liền suy sụp, không rõ biểu cảm.
 
Trước khi tay Quan Ngọc nắm vào chốt cửa, Sơ Ninh bỗng nhiên gọi cô: “Tiểu Ngọc.”
 
Quan Ngọc quay đầu lại.
 
“Nếu như cậu muốn lấy tiền, có thể nói cùng tớ. Nhưng đừng động đến điểm mấu chốt của tớ.”
 
Sơ Ninh nhìn cô, lời nhẹ, ý nặng.


 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.