Tiểu tiên sinh

Chương 67


Đọc truyện Tiểu tiên sinh – Chương 67

Chương 67: Ngàn lời khen ngợi
 
Trận hoan ái này, tới là ngoài ý muốn, quá trình nhanh chóng, cực kỳ điên cuồng.
 
Sự nhiệt tình dần biết mất, mới nhớ ra đây là vùng hoang vu dã ngoại.

 
Nghĩ mà sợ! 
 
Sơ Ninh chịu đựng cả người đau nhức, mặc đồ chỉnh tề, cuối cùng ngồi dưới đất, cả người ngốc ngốc.
 
Sợ cô lạnh, Nghênh Cảnh khoác áo khoác của mình lên trên vai cô, “Làm sao vậy?”
 
Sơ Ninh quay mặt đi, sâu kín mà nhìn cậu.
 
Nghênh Cảnh cười, “Không quen?”
 
Sơ Ninh lắc đầu, nói một câu cảm khái vẫn luôn muốn nói, “Đàn ông mấy anh, thân thể nóng quá.”
 
“Đúng không, người khác thì anh không biết, nhưng từ nhỏ anh đã luyện tập, tố chất rất tốt.” Ngừng lại, cậu trực tiếp cầu chứng thực, “Đúng không?”
 

Sơ Ninh bĩu môi, xoa xoa bụng nhỏ, nói: “Không phải quá thoải mái.”
 
Nghênh Cảnh nhìn trời, “Được, lần sau anh sẽ cố gắng.”
 
Sơ Ninh vui vẻ, lấy khuỷu tay đẩy cậu, “Chuyện này cố gắng như thế nào?”
 
“Không ăn thịt heo cũng nhìn thấy heo chạy, huống chi anh là người đã được ăn thịt heo.”
 
Sơ Ninh giơ tay đấm cậu, tức giận mắng, “Ai là thịt heo hả? Nói cho em xem!”
 
Nghênh Cảnh làm bộ làm tịch trốn, hai người cười cười nháo nháo thành một đoàn. Nhìn nhau, im lặng, lại tự nhiên mà ôm lấy nhau.
 
Sơ Ninh nghe tiếng tim cậu đập, nhìn con sông chảy qua núi, dung hòa thành một thể một cách kinh ngạc. Cô nhắm mắt, ôm cậu chặt hơn.
 
Nghênh Cảnh nghiêng đầu, hôn một cái thật sâu vào giữa mày cô.
 
Sơ Ninh không thể ở bên ngoài thoải mái quá lâu, nếu không trở về Bắc Kinh, Ngụy Khải Lâm sẽ muốn cách chức cô. Nghênh Cảnh còn phải ở nơi này hai ngày, cậu muốn xin nghỉ, Sơ Ninh không cho.
 
“Cơ hội như vậy rất khó có được, anh ở đây học tập cho tốt, em không đi không được, Bắc Kinh còn có một đống chuyện đang chờ em.” Sơ Ninh đang thu thập hành lý, lộ ra một mảng eo trắng nõn, phía trên còn có mấy ấn ký màu hồng do cậu để lại.
 
Nghênh Cảnh cũng không kiên trì, nhìn cô thu thập hành lý xong, đi qua, “Để anh làm cho.”
 
Sau đó để hành lý qua một bên.
 
“Khi anh trở về, em đến sân bay đón anh.” Sơ Ninh trấn an nói.
 
“Không cần đâu.” Nghênh Cảnh đứng thẳng, vỗ vỗ bụi trên tay, “Anh phải về nhà một chuyến.”
 
“Hạnh Thành?”
 
“Ừm.”
 
Sơ Ninh liền không hỏi tiếp.
 
Nghênh Cảnh: “Em không muốn biết anh về làm gì à?”
 
Liếc cậu một cái, Sơ Ninh nhướng mày, “Về nhà uống sữa sao?”
 
Nghênh Cảnh a một tiếng, “Đã có em rồi, anh uống sữa làm gì?”
 
Trên mặt cậu có nụ cười, rất nhạt, ánh mắt cũng không có ý tốt, Sơ Ninh cắn môi, dịch bước chân lùi về phía sau. Mắt thấy hết đường lui, cô nhanh chóng bước về phía trước, Nghênh Cảnh phản ứng càng nhanh, trực tiếp chặn người ôm ngang, quăng nửa vòng, đồng thời ngã xuống giường.
 
Sơ Ninh cười khanh khách, chống ngực cậu đè xuống, “Nặng quá.”
 
Nghênh Cảnh hôn xuống, từng chút lại từng chút, dần dần, hô hấp hai người đều không ổn định, Sơ Ninh ôm lấy cổ cậu, quấn quít bên nhau. Không giống như căng thẳng và rụt rè của buổi chiều khi ở cánh đồng hoang vu, lúc này đây, thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều.
 
Nghênh Cảnh biết điểm nào mẫn cảm nhất của cô, biết lực đạo như thế nào là cô động tình nhất. Từ nam sinh thành nam nhân, thành lục và lột xác chỉ là chuyện trong chớp mắt. Thân thể trẻ tuổi như ngọn lửa, sức lực tràn trề. Sơ Ninh nức nở, mười ngón mở ra, nhịn không được mà nắm vào tóc của cậu.
 

Một đêm này, hai người quên thời gian, thậm chí quên mất số lần.
 
Chỉ biết đến sau nửa đêm không còn bao, Nghênh Cảnh lại xuống lầu mua. Khi trở về, trong tay cầm bao nilon khó lòng nhịn được mà rung động, Sơ Ninh lấy ra nhìn, số lượng mua, mười hai cái tặng hai cái.
 
Nghênh Cảnh đè nặng cô, hô hấp dồn dập, giải thích lung tung: “Điều kiện có hạn, nơi này không có cái gì tốt hơn cả, sau khi trở về, tất cả cái này chúng ta đều thử một lần được không?”
 
Được cái đầu anh ý.
 
Sơ Ninh sờ đến chỗ lồi ra của xương cụt của Nghênh Cảnh, không muốn sống mà mắng nhỏ: “Một lần cuối cùng.”
 
Nghênh Cảnh bĩu môi, “Em không thoải mái sao?”
 
Không chờ cô trả lời, liền tự hỏi tự đáp, “Anh thấy em đã cao trào không biết bao lần.”
 
Mặt Sơ Ninh khô nóng, xì một tiếng khinh miệt, véo một cái lên cánh tay vững chắc của cậu, “Biết xấu hổ không vậy?”
 
Nghênh Cảnh mặt dày mày dặn ngăn chặn miệng cô, hết sức ôn nhu: “Sơ Ninh, có thể làm em vui sướng, anh thật sự rất vui mừng.”
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Sơ Ninh không cho Nghênh Cảnh xin nghỉ, nhờ Nhậm Ca tìm cho cô một chiếc xe Minibus của người dân Tây Tạng, 5h sáng liền đi về phía Khang Định. 12h hơn cất cánh, Sơ Ninh gửi cho Nghênh Cảnh một tin nhắn trước, sau đó tắt máy đi đăng ký.
 
Hai giờ sau, Bắc Kinh.
 
Sơ Ninh ra hành lang, bị sự ầm ĩ của sân bay làm cho ngẩn ngơ. Lúc này mới rời đi chưa bao lâu, thế nhưng trong lòng lại sinh ra cảm khái của hai thế giới khác nhau. Cô mất hồi lâu thích ứng mới hoãn lại cảm giác quá mức trong lòng, đang chuẩn bị gọi xe, Phùng Tử Dương gọi điện tới.
 
Chợt nhìn lên thấy người này, Sơ Ninh rất ngoài ý muốn, “A, lão nhân gia người ở bên Pháp cũng vui vẻ nhỉ?”
 
Phùng Tử Dương vẫn là thuộc phái tinh thần vô tư: “Có người làm bạn bè như vậy sao, lúc nào cũng trào phúng anh.”
 
Sơ Ninh cong miệng, “Chuyện gì hả?”
 
“Không có chuyện gì, nói cho em một tiếng, anh về nước, mang quà từ Paris về cho em, nước hoa bản giới hạn, anh đã mở ra tất cả để ngửi thử một lần cho em, lọ màu xanh lục là được nhất.”
 
“Quà còn chưa đưa đến, anh đã hủy trước cho em, được lắm, cảm ơn.” Sơ Ninh nói: “Hai ngày nữa mời anh ăn cơm, chờ em báo tin.”
 
Vừa chuẩn bị ngắt máy, Phùng Tử Dương lại kêu người từ từ: “Ai, Ninh Nhi, còn có chuyện.”
 
“Hả? Anh nói nghe.”
 
Đầu dây bên kia có vẻ rất khó xử, sắp xếp từ ngữ, mới trầm ngâm: “Gần đây em có liên hệ với Quan Ngọc không?”
 
“Quan Ngọc? Có đó, tuần trước, em hẹn cô ấy đi ăn, cô ấy nói không có thời gian. Làm sao vậy?”
 
Thời gian im lặng này có vẻ khá lâu.
 
Phùng Tử Dương chợt nói: “Lần trước cô ấy vay tiền anh.”
 
Sơ Ninh a một tiếng, cũng không phải quá mức kinh ngạc, “Cô ấy muốn thêm vốn cổ phiếu sao?”
 
Phùng Tử Dương nhạy bén, “Cô ấy cũng vay tiền em sao?”
 
“Không nhiều, một tháng trước, mười vạn.” Sơ Ninh thuận miệng hỏi, “Cô ấy mượn anh bao nhiêu?”
 
Sau một lúc, “50 vạn.”
 
Con số này, vẫn là làm cho Sơ Ninh giật mình.
 
Năm mươi vạn đối với Phùng Tử Dương mà nói, cũng chỉ là một con số, anh ta chính là Phùng thiếu gia từ nhỏ sống trong đống tiền mà lớn lên, thói quen tiêu tiền cũng không mấy tốt đẹp, xem xét kỹ việc đặt quần áo từ trước đến nay, càng không phải đề cập đến thứ khác. Nhưng năm mươi vạn, sáu con số, đối với người thường mà nói, cũng là một con số khổng lồ. Quan Ngọc không lo ăn không lo mặc, một công chúa nũng nịu như vậy, cần số tiền lớn như vậy làm gì?
 
Sơ Ninh theo bản năng nói một câu: “Bị mấy tên bán hàng đa cấp lừa?”
 
Phùng Tử Dương cười một tiếng, “Năng lực.”
 
Lập tức làm sáng tỏ: “Anh không có ý nghĩ ý khác, nhưng chuyện này, cùng với phong cách làm việc ngày thường của cô ấy không giống nhau, cho nên hỏi em một chút, tiền là chuyện nhỏ, người là chuyện lớn. Chỉ sợ cô ấy có chuyện gì khó xử lại ngại không dám nói, không theo lẽ thường mà tìm lối tắt mới là điểm mấu chốt.”
 
“Được, em nhớ rồi, hôm nào em hỏi một chút.”
 
Phùng Tử Dương vui mừng a một tiếng, “Em làm việc, anh yên tâm rồi.”
 
Sơ Ninh chờ xe taxi đến, ngồi trên xe, một tay cầm điện thoại, một tay đóng cửa, “Anh và Tần Miểu thế nào rồi?”
 

Tần Miểu, chính là người yêu đương tám năm với anh ta, chia tay không biết bao nhiêu lần, hòa hợp vô số lần, tình yêu giống như mấy bộ phim yêu đến chết đi sống lại chiếu vào lúc 8h. Sau đó lại đến chuyện Phùng gia không đồng ý, hai người lại chuyển sang yêu đương bí mật, Sơ Ninh vẫn là người yểm hộ ngầm của mối tình này đó.
 
Đầu dây bên kia Phùng Tử Dương hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả hô hấp cũng đột nhiên suy sụp.
 
Sơ Ninh a một tiếng, tự biết không thích hợp, liên thanh xin lỗi: “Xem như em chưa hỏi.”
 
Phùng Tử Dương đột nhiên phát hỏa: “CMN cả một đám không biết tốt xấu, toàn muốn bức chết anh! Cô ấy ăn cái gì mặc cái gì, cái nào không phải là đồ tốt nhất, xem anh như cái máy ATM, nhìn cô ấy mấy năm nay đều lười ở nhà, thành cái dạng gì rồi, càng ngày càng không nói đạo lý, muốn chia tay, được, chia tay thì chia tay! A, quay đầu lại lại khóc lóc la hét nói không chia tay nữa. Xem lão tử là cái gì? Còn dám dùng cái chết để bức anh. Đệt!”
 
Tiếng hét quá lớn, Sơ Ninh giơ điện thoại xa ra bên tai, nhíu nhíu mày.
 
Phát tiết xong rồi, Phùng Tử Dương liền ngắt điện thoại.
 
Sơ Ninh vuốt màn hình điện thoại, trong lòng ngũ vị tạp trần, lúc này, điện thoại “Đinh” một tiếng, là Wechat.
 
“Anh hết bận rồi! Em đến Bắc Kinh chưa?”
 
“Ngày mai là anh có thể trở về rồi, nói trước rồi! Lại có thể nhìn em sớm hơn một ngày rồi!”
 
“Đúng rồi, hai ngày này chuyển phát nhanh sẽ đưa đến chỗ em, nhớ nhận nha!”
“Anh CMN nhớ em quá! [hôn điên cuồng] [hôn điên cuồng] [hôn điên cuồng]”
 
Cái người nhiệt tình và tràn đầy sức sống này, cách một màn hình mà cũng có thể bổ ào vào mặt.
 
Mới vừa rồi tâm tình nặng nề, nháy mắt bị thổi tan. Sơ Ninh cầm điện thoại cười, trả lời: “Chuyển phát nhanh hả, anh mua cái gì?”
 
Nghênh Cảnh trả lời ba biểu tình: “[uy mãnh] [uy mãnh] [uy mãnh]”
 
Sơ Ninh vui vẻ, cầm điện thoại cười.
 
………………
 
Ngày hôm sau Nghênh Cảnh cũng trở về Bắc Kinh, chẳng qua cậu không lập tức về trường học, mà từ sân bay trực tiếp ngồi xe bus đến ga tàu cao tốc, trở về Hạnh Thành một chuyến.
 
Trước cổng tổng viện lục quân, vệ binh hình như lại thay đổi một đám người mới, khi Nghênh Cảnh đi vào còn bị ngăn lại, chứng minh nhân dân, tên tuổi, hỏi cậu tìm ai.
 
Tiểu chiến sỹ có bài bản đàng hoàng, tuổi xấp xỉ cậu, ánh mắt chính trực, tự mang một khí chất chính khí lẫm nhiên.
 
Nghênh Cảnh hiểu quy củ, hỏi gì đáp đó, lấy chứng minh đưa ra, kết quả vừa mới nhìn thấy, chỗ địa chỉ gia đình viết chính là nơi này. Tiểu chiến sỹ hiểu được, có chút ngượng ngùng, buông báng súng nói, “Xin lỗi, tôi mới tới không bao lâu, ngày thường cũng chưa từng nhìn thấy cậu.”
 
Nghênh Cảnh vội nói: “Không cần xin lỗi, đều trách tôi, tôi đi học ở bên ngoài, số lần trở về rất ít.” Cậu từ trước đến nay đều rất hòa khí, thích kết giao bạn bè, một nhìn mặt, hai là lời nói, là có thể biết được giận hay không có thể kết giao hay không.
 
Còn rất hợp tâm ý, cậu cười một toe toét đến lộ hàm răng trắng xóa với tiểu chiến sỹ, “Bao giờ thì cậu thay ca?”
 
Người ta sửng sốt, “A? 5h.”
 
“5h30 gặp ở sân bóng rổ, đánh cùng cậu nửa trận.” Tay Nghênh Cảnh chỉ hướng bên phải, “Đừng tìm nhầm chỗ, sân bóng phía tây.”
 
Tiểu chiến sỹ mặt đầy tinh thần, hai chân đứng nghiêm, “Vâng!”
 
Nghênh Cảnh đẩy hành lý, vừa đi vừa khẽ ngâm nga.
 
Về đến nhà, Thôi Thục Tĩnh sáng sớm liền bận bịu, chuẩn bị tất cả đều là Nghênh Cảnh thích ăn, chén đĩa có hàng có lối, tất cả sắp xếp trên bàn ăn, nhìn vào liền thấy là một người phụ nữ rất chú ý vào những chi tiết sinh hoạt nho nhỏ.
 
Nghênh Cảnh giống như công nhân về quê cũ vậy, bao lớn bao nhỏ, người còn phơi nắng đến đen hết.
 
Cậu vừa vào cửa, Thôi Tĩnh Thục đang bưng canh cá từ phòng bếp lên, giương mắt nhìn, bị dọa đến nhảy dựng: “Ôi! Tiểu tử cậu tìm ai?”
 
Nghênh Cảnh cười: “Con tìm mẹ con, con thấy người có chút giống.” Sau đó nhận canh cá từ trong tay bà, dán sát vào chớp chớp mắt: “Người cứ làm mẹ con tạm đi được không.”
 
Thôi Thục Tĩnh bị chọc cười: “Nghịch ngợm.”
 
“Ba con đâu?” Nghênh Cảnh bưng canh để vào bàn, ghé vào bàn vươn tay dài nhóm đồ ăn, nhồm nhàm mà ăn rất ngon miệng.
 
Tiếng bước chân xuống lầu, Nghênh Nghĩa Chương nghiêm khắc nói: “Có quy củ hay không, không được dùng tay!”
 
Nghênh Cảnh nhanh chóng đứng lên, thẳng tắp, cúi đầu chào ông, “Tuân mệnh!”
 

Sắc mặt Nghênh Nghĩa Chương hòa hoãn lại, thằng con trai này, da dày.
 
Năm món ăn, một món canh, người một nhà cùng ngồi ăn cơm.
 
Nghênh Cảnh đói muốn xỉu, hai ba miếng liền ăn hết một chén cơm, “Chị con bao giờ mới về?”
“Chị con có thai, cả người biếng nhác, ở nhà, anh rể con trong thời gian này vừa hay lại được nghỉ phép, ở nhà chăm sóc.”
 
Thôi Tĩnh Thục gắp một miếng thịt kho tàu vào trong chén của cậu, lại đẩy đôi đũa đang hướng về đó của Nghênh Nghĩa Chương ra, “Lão Nghênh, ông không được ăn, hai ngày nay huyết áp không ổn định, chú ý chút.”
 
Nghênh Nghĩa Chương thành thành thật thật, nhìn chằm chằm vào bát thịt kia, rất không muốn buông tha, cuối cùng dặn dò Nghênh Cảnh: “Không có việc gì lần sau con ít về nhà đi.”
 
Nghênh Cảnh: “?”
 
“Mỗi lần con trở về, mẹ con đều làm các loại thịt, ba lại không thể ăn.”
 
Được, còn tức giận nữa.
 
Thôi Tĩnh Thục giở khóc giở cười, “Rồi rồi rồi, ông ăn, nhiều nhất là hai miếng.”
 
“Ba miếng.” Nghênh Nghĩa Chương cò kè mặc cả.
 
Không chờ mẹ mình lên tiếng, Nghênh Cảnh lưu loát gắp miếng thịt của trong bát của mình cho ông, “Thành giao!”
 
Hai người này…..
 
Thôi Tĩnh Thục gắp rau xanh lắc lắc đầu, “Chính là trời sinh để khắc chế tôi.”
 
Một nhà hòa hòa khí khí, bữa cơm vui tươi giống như là không khí bắn pháo hoa.
 
Nghênh Nghĩa Chương hỏi cậu về tình hình đến Tây Tạng lần này, tư duy logic của Nghênh Cảnh rất mạnh, tất cả những chuyện đã làm đều nhớ trong đầu,  phân loại đến rõ ràng. Khi cậu trả lời, nội dung vừa đủ, vừa nghe, liền chắn chắn là học tập, không phải là người lãng phí cơ hội.
 
Nghênh Nghĩa Chương cũng rất cẩn thận, thường thường nói một hai câu, lại hỏi: “Tiếp theo con có kế hoạch gì?”
 
Nghênh Cảnh nói: “Đầu tiên con muốn nghiên cứu giả thuyết mô phỏng kỹ thuật của bọn con bây giờ càng thêm hoàn chỉnh. Con nghĩ mình sẽ nghiên cứu lại việc xây dựng động cơ mô phỏng của hàng không. Đây là chỗ khó của ngành sản xuất, cũng là một cơ hội.”
 
Nghênh Nghĩa Chương không hỏi nhiều, chỉ cần cậu có định hướng, có suy nghĩ, vậy thì cũng không hề kém.
 
Còn về việc thành công hay không, chịu khổ hay không, có thể kiên trì hay không, đó là việc cần có thời gian đi kiểm chứng.
 
Vội không được.
 
Đề tài kết thúc, yên tĩnh ngắn ngủi.
 
Ăn năm chén cơm, Nghênh Cảnh ăn cũng không sai biệt lắm. Cậu để bát đũa xuống, ngữ khí trịnh trọng: “Ba mẹ, con có chuyện muốn nói cùng hai người.”
 
Tư thế này, làm người không thể không coi trọng.
 
Thôi Tĩnh Thục nhìn cậu, hơi khẩn trương, “Sao vậy?”
 
Nghênh Cảnh, “Con có bạn gái rồi.”
 
Haizzz, thì ra là chuyện này.
 
Thôi Tĩnh Thục và Nghênh Nghĩa Chương cũng không ngoài ý muốn, hơi hai mươi tuổi, huyết khí phương cương, không yêu đương mới là kỳ quái.
 
Thôi Tĩnh Thục yên tâm, thoải mái mà nói chuyện: “Bạn gái con là bạn cùng lớp sao?”
 
“Không phải.” Nghênh Cảnh nói: “Hai người từng gặp rồi.”
 
“Gặp rồi?” Thôi Tĩnh Thục cẩn thận nghĩ nghĩ, không ra một chút manh mối.
 
“Là Sơ Ninh.”
 
Giải quyết dứt khoát.
 
Không khí đột nhiên khựng lại.
 
Nghênh Nghĩa Chương bát phong bất động, nhưng cũng không có phản ứng gì. Nhưng Thôi Tĩnh Thục nhăn mày, “Là Ninh tổng? Cô ấy không phải là người đầu tư hạng mục của con sao?”
 
Bà lại nghĩ nhiều, lập tức khẩn trương, “Tiểu Cảnh, có phải con có lý do gì khó nói không? Hạng mục quả thật rất quan trọng, nhưng cũng không thể vì mấy thứ này, mà hy sinh những phẩm chất còn quan trọng hơn!”
 
Câu chữ rõ ràng, lời lẽ chính đáng, Thôi Tĩnh Thục cực kỳ nghiêm túc.
 
Lời nói này cũng quá thực dụng rồi, Nghênh Cảnh còn chưa kịp kháng nghị, Nghênh Nghĩa Chương đã bất mãn trước, khụ một tiếng, “Sao lại nói chuyện như vậy, loại chuyện này là vấn đề nguyên tắc, tôi tin tưởng Tiểu Cảnh có thể giữ vững được.”
 
Nghênh Cảnh cũng cảm thấy khoa trương, “Mẹ, người không phải cho rằng con vì muốn lôi kéo đầu tư, nên bán đứng bản thân chứ!”
 
Thôi Tĩnh Thục vỗ vỗ đầu, “Mẹ không phải là…lo lắng sao.”
 
“Con và Sơ Ninh là người tình ta nguyện, hai bên thật tình thích nhau, tuyệt đối không có một chút ý nghĩ khác.” Nghênh Cảnh thẳng lưng, ánh mắt chân thành.
 

“Chính là, chính là con bé…” Thôi Tĩnh Thục không có cách nào chấp nhận, trong đầu tràn đầy suy nghĩ, lại không biết nói từ đâu, cuối cùng nhỏ giọng, “….Chính là con bé lớn tuổi hơn con.”
 
“Lớn tuổi hơn con thì sao? Người ta ăn cơm nhiều hơn con mấy năm, làm bạn gái của con, nói đến cùng vẫn là cô ấy chịu thiệt đó.” Nghênh Cảnh phản bác.
 
Thôi Tĩnh Thục bị lời ngụy biện này của cậu làm cho dở khóc dở cười: “Mẹ chỉ thuận miệng hỏi một câu, con kích động như vậy làm gì?”
 
Lập trường của Nghênh Cảnh đặc biệt kiên định: “Mẹ là phần tử tri thức, sao còn có quan niệm lạc hậu như vậy, một chút cũng không đáng yêu. Hơn nữa, con không thích người luôn lấy chuyện tuổi tác của con gái ra mà nói chuyện, ngay trước mặt con nói thì không sao, nhưng về sau trước mặt Sơ Ninh, một chữ cũng không được nhắc đến.”
 
Nhìn phản ứng kịch liệt này, trước kia hai người vì nói đến vấn đề này mà từng cãi nhau.
 
Thôi Tĩnh Thục không lên tiếng nữa, nhưng biểu tình vẫn thấp thỏm không yên, bà và chồng ngầm trao đổi ánh mắt, ngầm ý tứ: Ông là ba kiểu gì vậy, một câu cũng không chịu nói!
 
“Con nói trước cho hai người chuẩn bị tinh thần, một là tôn trọng hai người, hai là, qua một đoạn thời gian nữa con chính thức dẫn Sơ Ninh về ra mắt hai người, hai người không được phản ứng quá kinh ngạc, cũng không được để cô ấy cảm thấy khó xử.”
 
Nghênh Nghĩa Chương rốt cuộc mở miệng: “Gấp cái gì mà gấp, con cứ nói luyến thắng vậy, đọc thuộc bài cho ai nghe? Mẹ con cũng xuất phát từ quan tâm, hỏi nhiều vài câu thì có làm sao? Tiểu Cảnh, suy bụng ta ra bụng người, không thể nói chuyện như vậy với trưởng bối.”
 
Nghênh Cảnh phùng má, gật đầu, “Vâng.”
 
Thừa nhận sai lầm rất nhanh, cũng không cần chí khí với ai, sắc mặt Nghênh Nghĩa Chương lúc này mới hòa hoãn, hỏi: “Vậy con nghĩ như thế nào?”
 
Nghênh Cảnh trả lời: “Con muốn sau khi tốt nghiệp liền kết hôn.”
 
Trái tim Thôi Tĩnh Thục mau nhảy ra ngoài rồi, “Con, con!”
 
Nghênh Nghĩa Chương cũng giật mình, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, cầm đôi đũa gắp một ít rau xanh, chọn chậm rãi giống như đang đánh thái cực quyền vậy.
 
Nghênh Cảnh nhìn thấy tâm tư của bọn họ, nhàn nhạt nói: “Đây là ý nghĩ của mình con, người ta còn chưa chắc nguyện ý gả đâu.”
 
Hai vợ chồng già nhìn nhau, dần bình tĩnh trở lại.
 
Nghênh Nghĩa Chương gật gật đầu, đối với chuyện này tỏ vẻ đã biết, lời nói thấm thía: “Người trưởng thành, chuyện của mình thì tự mình giải quyết, ba chỉ có một yêu cầu, đàn ông, nhất định phải có trách nhiệm, nếu như con gái nhà người ta đi đến bước này với con, phải đối xử thật tốt, mặc kệ kết quả như thế nào, quá trình, nhất định không hổ thẹn với lương tâm. Hiểu chưa?”
 
Nghênh Cảnh dương cằm, như là lẽ đương nhiên, “Vâng! Thủ trưởng!”
 
“Tiểu tử thối, tùy tiện!” Nghênh Nghĩa Chương là người chính trực, cực kỳ có nguyên tắc, nhưng lại là người nhìn xa trông rộng, lòng dạ cũng thoải mái, ông là người chèo lái gia đình, xử lý ý kiến và thái độ của mọi người, chính trị quyết đoán vô số. Có quyết đoán, cách thức sâu rộng.
 
Cây ngay thẳng, mầm non tự nhiên cũng đỏ.
 
“Sau này con đến nhà của Sơ Ninh, phải tránh không thể hấp tấp như vậy, phải đè nén bất an, đừng để cho ba mẹ người ta chế giễu!” Nghênh Nghĩa Chương nhắc nhở: “Trước khi đi, nói với ba một tiếng, chuẩn bị một chút lễ vật cẩn thận!”
 
Thôi Tĩnh Thục muốn nói lại thôi, nhưng vẫn nghĩ vì con trai, liền đè nén bất an, gật gật đầu, “Được rồi, trong lòng con hiểu rõ là được.”
 
……
 
Cùng thời gian ở Bắc Kinh.
 
Chạng vạng hoàng hôn ráng đỏ nửa bầu trời, Sơ Ninh lái xe trên đường trở về, đặc biệt dừng xe một bên, mở một bên cửa xe lặng lẽ ngắm cảnh đẹp. Sau đó lấy điện thoại ra chụp một bức gửi cho Nghênh Cảnh.
 
Đợi vài phút, bên kia không trả lời, đang ở sân bóng chơi bóng cùng tiểu chiến sỹ rồi.
 
Một thân cơ bắp rắn chắc, tuổi trẻ, nhiệt huyết, phấn khởi.
 
Bên này, Sơ Ninh dừng xe, đi đến cửa tủ lấy đồ chuyển phát nhanh, một thùng giấy vuông vắn, có chút nặng, cũng không biết Nghênh Cảnh đã mua thứ gì. Sơ Ninh đem về nhà, tắm rửa xong mới chậm rì rì mà mở đồ chuyển phát nhanh.
 
Dao vừa rạng một đường, thùng mở ra.
 
Cô chấn kinh rồi.
 
Một thùng “áo mưa”!
 
Vân tay, viên viên, lang nha bổng, cái gì mà lớn mật yêu, sức sống yêu, muốn ngừng mà không ngừng được….
 
Hoa hòe lòe loẹt, đôi mắt của Sơ Ninh muốn hoa lên rồi.
 
Lật xuống thêm một chút…. Trời! Cái gì vậy chứ!
 
Sơ Ninh lấy ra, ngón tay trái phải nắm nắm… trứng màu hồng?
 
Mềm mềm, đàn hồi, QQ, còn có pin.
 
Tay Sơ Ninh như là muốn bốc cháy, cô không nói gì, chụp ảnh gửi wechat cho Nghênh Cảnh hỏi: “Đồng chí Tiểu Nghênh, xin hỏi đây là cái quỷ gì?”
 
Trả lời đã là một tiếng sau—–
“[háo sắc][nước miếng][háo sắc][nước miếng]…. Đồ vật tặng kèm của người bán hàng, trời, anh phải cho anh ta một ngàn lời khen!!”
 
Sơ Ninh: “….”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.