Đọc truyện Tiểu tiên sinh – Chương 46
Chương 46: Phẩm vị quần áo
Mùa xuân ở Bắc Kinh ngắn ngủi, phảng phất như chỉ vài ngày là qua rồi, liền tiến vào thời tiết giao mùa.
Chớp mắt đã đến tháng năm, không nóng không lạnh, ngẫu nhiên còn có thể ngửi được hương thơm đầu hạ.
Từ sau chuyện của La Giai, không đến một tuần lễ, trường học đã tìm Nghênh Cảnh để nói chuyện. Nội dung như những gì cậu suy đoán, uyển chuyển giải thích chuyện phòng thí nghiệm, nhưng không trực tiếp nói là trách nhiệm của La Giai.
“Trong viện mấy vị lãnh đạo cũng đã mở họp, cũng nhất trí hy vọng có thể cho em một lời giải thích.” Thầy phụ trách nói, “Em là học sinh thông minh ưu tú, nhất định cũng sẽ có cái nhìn đại cục, đúng không?”
Nghênh Cảnh không vì kết quả mập mờ này mà cảm thấy kích động, cậu biểu hiện bình tĩnh, nói: “Em chấp nhận kết quả điều tra của nhân viên nhà trường, kỳ thật, em chỉ là không cam tâm khi mình bị oan uổng, chuyện này đã rõ ràng, mục đích của em liền đạt được. Còn những người khác, càng không có quan hệ gì với em.”
Trên góc độ của trường học, nhất định sẽ lấy đại cục làm trọng.
Phía sau La Giai, là ngành mũi nhọn, là mặt mũi, cũng có lợi ích trong đó.
Đây chính là hiện thực.
Nghênh Cảnh biết nếu còn xoắn xuýt, không có quá nhiều ý nghĩa, vậy liền làm tốt chính mình, không thẹn với lương tâm, biết chính mình muốn gì.
Cậu đứng dậy muốn đi, thầy giáo bỗng nhiên nói: “Cuối tháng sáu là cuộc thi khoa học kỹ thuật hàng không cả nước, danh sách đề cử La Giai đã bị hủy bỏ.”
Nghênh Cảnh dừng lại, sau đó khôi phục bình tĩnh.
“Tôi cũng biết em tự biết được ngọn nguồn, chuyện chọn người giới thiệu, nhân viên nhà trường rất cẩn thận, cố ý cho đoàn đội của các em. Nhưng khoa máy tính bên kia cũng có một đoàn đội rất có sức cạnh tranh, cho nên, bây giờ vẫn chưa chắc chắn.” Thầy giáo đi tới, vỗ vỗ vai Nghênh Cảnh, “Tiểu Cảnh, cố lên.”
Chuyện này giống như một hòn đá rơi trúng đầu, làm cho lòng Nghênh Cảnh dậy sóng, từng vòng từng vòng nước lan rộng, nhưng cũng không kích thích được là bao.
Nhưng mà tin tức tốt, liền chính là trong viện khôi phục lại quyền sử dụng phòng thí nghiệm cho bọn họ. Mạng lưới hệ thống đã được sửa chữa hoàn toàn, thăng cấp, lỗ hổng an toàn kịp thời được vá lại, đổi mới, lại có thể sử dụng bình thường.
Khi Nghênh Cảnh nói tin này cho Sơ Ninh, phản ứng của cô còn vui vẻ hơn cả cậu, nói: “Vậy tốt rồi, bớt đi được tiền phí thuê phòng thí nghiệm.”
Lúc này hai người sánh vai đi cùng một chỗ.
Nghênh Cảnh hỏi: “Chị rất thích kiếm tiền sao?”
“Nói nhảm.” Sơ Ninh dứt khoát nói: “Không phải như vậy tôi mệt chết để làm gì?”
“Chỉ có tiền sao?” Nghênh Cảnh một mặt mơ hồ.
Sơ Ninh liếc nhìn cậu một cái, sợ lại làm tổn thương đến tâm hồn mong manh của cậu, thế là ngữ khí mềm mại, nói: “Vậy cũng phải chia tình huống. Tỉ như cậu chẳng hạn.”
Lời nói chỉ nói một nửa.
Nghênh Cảnh bắt đầu tâm can ngứa ngáy, bước nhanh lên phía trước cô, quay người nhìn cô, còn mình thì đi lùi: “Tôi là như thế nào?”
Sơ Ninh chắp hai tay sau lưng, trên vai đeo một chiếc túi YSL loại nhỏ, áo khoác jacket màu đen rất đẹp, cô không chút gợn sóng nào, nói: “Loại ngốc bạch như cậu, rất rất khó nuôi.”
“…” Nghênh Cảnh không vui.
Sơ Ninh nín cười: “Đây không phải ý tứ chê bai, tôi đang khen cậu đó.”
“Chị vẫn luôn coi tôi là trẻ con.” Nghênh Cảnh xem như đã nhìn ra, cậu che kín đường của Nghênh Cảnh lại, không cho đi.
Sơ Ninh chọc chọc bả vai cậu, “Sao cậu lại dễ tức giận như vậy? Hả?”
Đâm chọc quần áo của cậu, lại nghĩ nghĩ, Sơ Ninh lui ra phía sau một bước, nhìn cậu từ đầu đến chân, cau mày nói: “Tôi phát hiện gần đầy phẩm vị quần áo của cậu hạ xuống.”
Mấy lần gặp mặt, cậu đều là mặc đồ Tây, có đôi khi đi giày cứng, có đôi khi còn rất khoa trương, trực tiếp đi giày da.
Nghênh Cảnh: “Không đẹp sao?”
“Cũng không phải không đẹp.” Sơ Ninh thẳng thắn nói: “Cậu mặc quần áo bình thường nhìn đẹp hơn.”
“…” A! Hình như lại bêu xấu trước mặt cô ấy rồi.
Sơ Ninh khôn khéo cỡ nào, không khó đoán, hơi nghĩ một chút, liền có thể nhìn thấu tâm tư của cậu.
Cô cố ý nhắc nhở: “Cậu dành tâm tư cho hạng mục, chuyện khác, bây giờ không cần phân tâm nghĩ đến.”
Nghênh Cảnh, “….”
“Tôi gần đây cũng tương đối bận, nếu như cậu có chuyện gấp, có thể gọi điện cho tôi.” Sơ Ninh khôi phục lại ngữ khí giải quyết công việc bình thường, “Hiện tại vấn đề phòng thí nghiệm đã được giải quyết, tài chính tạm thời dư dả. Các cậu phải tăng tốc quá trình nghiên cứu, bên này tôi cũng sẽ tiếp tục kéo tài chính, tranh thủ sớm một chút có thành quả, đến lúc đó nghiên cứu thị trường, tìm kiếm đường dây tiêu thụ cũng là một vấn đề khó khăn. Trong lòng cậu phải có số.”
Nghênh Cảnh ủ rũ đến cực điểm.
Cái quỷ gì a!
Căn bản chính là nước đổ đầu vịt! Đàn gảy tai trâu.
Cậu không nhịn được mà nói: “Ai, tôi nói với chị chuyện đó, chị thật sự không suy nghĩ chút nào sao?”
Sơ Ninh thần kinh thô, “Chuyện gì?”
“Tôi thích chị, người con gái ngốc nghếch này!” Câu nói này đã ở trên miệng cậu, chuẩn bị nói ra thì—
Sơ Ninh có điện thoại.
Cô đương nhiên đi qua một bên để nghe rồi.
Điện thoại là Phùng Tử Dương gọi đến, nghe vài câu, sắc mặt Sơ Ninh thay đổi, “Hiện tại?… Được thôi, hai mươi phút sau em đến… Màu gì?” Cô cúi đầu nhìn quần áo của mình, nói: “Màu đen.”
Phùng Tử Dương biểu thị đã biết, lại dặn dò cô nhanh một chút. Cúp điện thoại, Sơ Ninh vội vàng nói với Nghênh Cảnh có chuyện phải đi trước, cậu còn chưa kịp hỏi nhiều, người đã chạy đi mất rồi.
Nhìn bóng lưng của cô rời đi, Nghênh Cảnh trong lòng không hiểu có trận ưu thương.
Đệt, làm cái gì a.
Nói đi là đi, có chuyện gì cũng không nói với tôi.
Nhưng mà nghĩ lại, hai người quan hệ thế nào, người ta dựa vào đâu mà phải nói cho cậu.
Nghênh Cảnh trong lòng càng phiền loạn. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời Bắc Kinh xanh thẳm, hít sâu một hơi, lúc thở ra, lại bật ra sự bất lực trong chính mình.
Cậu nắm chặt tay, không được, tiếp tục như vậy thì sẽ chết người đấy.
Nhất định phải xác định một lần!
Nghênh Cảnh lập tức đưa tay gọi taxi, sau khi ngồi lên, vịn vào thành ghế, nói: “Sư phụ, đuổi theo chiếc xe BMW màu trắng kia.”
Sơ Ninh lái xe đến tiệm cơm Bắc Kinh, sau khi đến, Phùng Tử Dương đã sớm chờ ở cửa.
Anh ta đang mặc một chiếc áo khoác màu đen, Sơ Ninh đến bên người anh ta, vừa hay là đồ đôi. Cũng coi như biết, vì cái gì lúc nãy trong điện thoại anh ta lại hỏi cô hôm nay mặc quần áo màu gì.
“Ông bà anh đến.” Phùng Tử Dương nói.
Sơ Ninh giật mình, “Bọn họ không phải đang dưỡng lão ở Úc sao?”
“Hôm qua đến, không có thông báo a.” Phùng Tử Dương sắc mặt nặng nề, “Ninh nhi, em phải chuẩn bị tâm lý.”
“Làm gì?” Sơ Ninh không hiểu.
“Ông bà muốn chúng ta nhanh chóng đính hôn.”
Sơ Ninh lúc này hỏi: “Đại sư ở Hồng Kong ngày trước không phải nói năm nay thời gian không đẹp sao?”
“Ai biết, tên đại sư thối kia đổi ý, nói tháng này, ngày hoàng đạo.”
“…”
Phùng Tử Dương nhẹ nhàng nắm vai của cô, “Không có chuyện gì, đừng hoảng hốt, trước tiên phải cho qua ngày này, anh lại nghĩ cách.”
Lần gặp mặt này xem như triệt để xáo trộn cục diện.
Thời gian một bữa cơm, nói không dưới năm lần, hai người bọn họ nhanh chóng xử lý lễ đính hôn. Đồng thời hẹn thời gian, để trưởng bối hai bên gặp mặt, lễ nghĩa nên có thì vẫn phải có.
Sơ Ninh tao nhã có lễ, văn tĩnh nhu thuận, hỏi một câu, đáp một câu.
Phùng gia gia thích uống rượu, Sơ Ninh cũng cho Phùng Tử Dương đủ mặt mũi, nói anh ta phải lái xe, không thể uống rượu. Nếu như Phùng gia gia không chê, chính mình nguyện ý uống rượu cùng ông.
Hai vị trưởng bối, càng nhìn càng thích Sơ Ninh.
Quan tâm cháu trai đích tôn của bọn họ, năng lực làm việc cũng xuất sắc, càng quan trọng hơn là, môn đăng hộ đối.
Phùng gia gia uống chính là rượu trắng trên 50 độ, rượu này đủ nặng, Sơ Ninh âm thầm uống cùng nửa lít.
Bữa cơm này ăn xong, bên ngoài trời đã tối đen.
Cửa tiệm cơm Bắc Kinh, dòng xe tấp nập, ráng chiều xen lẫn.
Phùng lão gia có xe riêng, chiếc xe Bentley dừng ở trước cửa.
“Bữa tiệc hai nhà, Tử Dương, con nhất định phải để tâm, không thể lãnh đạm ba mẹ của Tiểu Ninh.” Phùng gia gia giao phó một cách bài bản. Phùng Tử Dương gật đầu trả lời.
Sơ Ninh thì đỡ Phùng lão thái thái, nghe bà nói câu được câu không.
“Ninh Ninh, con phải ăn nhiều một chút, con gầy quá, thân thể rất quan trọng.”
Sơ Ninh liên tục gật đầu, thỉnh thoảng nhắc nhở dưới chân, “Ngài cẩn thận, có bậc thang.”
Sau khi đưa hai vị lên xe, Phùng Tử Dương đứng bên người Sơ Ninh, giả bộ thân mật ôm eo cô, hai người dựa rất gần, cùng nhau cười với hai lão nhân gia nói gặp lại.
Chính lúc này, một loại giác quan thứ sáu kỳ lạ ập đến, trong lòng Sơ Ninh khẽ lộp bộp, giống như ý thức được cái gì.
Cô quay đầu, sững sờ.
Đối diện đường cái, giữa dòng xe cộ tấp nập, Nghênh Cảnh đứng trong bóng đêm, ánh sáng mông lung lắc lư che đậy người cậu. Khoảng cách không tính gần, nhưng ánh mắt cậu chính là sắc bén như vậy, thẳng tắp nhìn vào cánh tay của Phùng Tử Dương đang khoác trên eo cô.
Ánh mắt này quá dọa người, giống như một lưỡi dao, hận không thể chặt đứt cánh tay trên lưng kia xuống.
Sơ Ninh xuất phát từ bản năng hướng bên cạnh đứng, lòng bàn tay Phùng Tử Dương trống không, kỳ quái nhìn cô: “Tiểu Ninh nhi?”
Thuận theo ánh mắt của cô mà nhìn sang, Phùng Tử Dương hít vào một hơi, “Ặc, sao chỗ nào cũng có cậu ta vậy?”
Nghênh Cảnh nhanh chân băng qua đường, nhìn không chớp mắt.
Tiếng còi xe inh ỏi, làm cho Sơ Ninh kinh hồn táng đảm.
Cậu đi đến bên cạnh cô, đứng vững. Con mắt nhìn qua cô, gằn từng chữ: “Tôi có chuyện muốn nói với chị.”
Sơ Ninh một thân xinh đẹp, chỗ nào cũng rực rỡ.
Cô rất yên tĩnh, ánh mắt không né tránh.
Vài giây sau, Phùng Tử Dương phá vỡ sự trầm mặc: “Đây là thế nào?”
Sơ Ninh còn chưa lên tiếng, Nghênh Cảnh: “Tôi thích chị.”
Ba chữ, bốn bề yên tĩnh.
Ánh mắt của thiếu niên trầm tĩnh, sốt ruột, đủ loại mâu thuẫn đan xen, ngược lại kết thành một đoàn dũng cảm không hề sợ hãi.
Đại khái là do gió đêm, Sơ Ninh tránh gió, quay đầu che mắt, nhàn nhạt nói với Phùng Tử Dương, “Anh đi lấy xe đi.”
Dứt lời, cô đi lên ghế phụ, Nghênh Cảnh bước nhanh theo phía sau, sau đó một tay nắm chắc thanh cửa xe, Sơ Ninh vịn tay lái, dùng lực, một người bên ngoài, một người bên trong, âm thầm so lực, ai cũng không buông ra.
Sơ Ninh tức giận, một ngày này, đều là chuyện bực mình a! Xong chưa!
Cô tính tình không tốt, nói thẳng: “Cậu có phải nghe không hiểu lời buổi chiều tôi nói với cậu, không muốn phân tâm, làm việc cho tốt. Cuối cùng – tôi sẽ không chấp nhận cậu.”
Đáp án này trong dự đoán của Nghênh Cảnh, cậu phản ứng nhanh: “Tôi biết, tôi biết. Lần sau…”
Sơ Ninh: “Lần sau cũng sẽ không.”
Bóng đêm yên tĩnh vô biên.
Gió nổi lên.
Phùng Tử Dương nhìn ra không thích hợp, cũng không lên tiếng, chỉ trầm mặc mở xe, quay cửa xe.
Nghênh Cảnh hướng về phía xe lớn tiếng, “Tôi sẽ không bỏ rơi chị!”
Đáp lại cậu chỉ có làn khói xe nhàn nhạt.
Nghênh Cảnh hai tay đút túi, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào phương hướng xe cô biến mất, rất lâu rất lâu.
Xe đi trên đường lớn, trong xe yên tĩnh.
Phùng Tử Dương liếc nhìn gương chiếu hậu, là người biết chuyện, đoán tâm tư cô, hỏi: “Nếu như không yên tâm, quay lại nhìn thử xem.”
Sơ Ninh hơi say rượu, cởi áo khoác nhắm mắt. Trong xe gió mát đưa hương, cô không lên tiếng.
Đó chính là ngầm thừa nhận.
Phùng Tử Dương thu mi, đến một giao lộ thì quay đầu xe, lần theo đường cũ trở về.
Cứ như vậy, đến lúc quay trở về, đã không thấy người.
Phùng Tử Dương rất quen thuộc chỗ này, biết trong thời gian ngắn như vậy, cũng không có xe đến, thế là anh ta lái xe vào một đường nhỏ.
Sau một lát, “A, cái kia.. Là cậu ta sao?”
Cửa sổ xe bị Phùng Tử Dương mở ra, gió thổi phần phật vào, Sơ Ninh hiển nhiên còn chưa thanh tỉnh, tỉnh tỉnh mê mê mà nhìn theo hướng đó.
Đây là một khu sinh hoạt, dọc ven đường đều là mấy cửa hàng nhỏ, nhà thứ ba, bàn tròn gỗ, ghế nhựa màu đỏ, ông chủ đang bận rộn trong đó, bận rộn đến mức tóe khói. Nghênh Cảnh ngồi ở bên ngoài, bên chân có hai vỏ chai rượu, trên bàn còn ba chai.
Cậu một mình: “Vì sao chị không thích tôi…”
Sau đó lén lau nước mắt, tự động viên bản thân: “Không có việc gì, lần sau lại cố gắng.”
Ráng chiều ở tòa thành thị này, chập chờn, sắc mặt cậu thanh niên thay đổi bất ngờ.
Sơ Ninh chuyển tầm mắt, đóng cửa sổ, người hướng về phía thành ghế.
Giờ phút này, rượu ở trong bữa tiệc, như mới bắt đầu ngấm.
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu vị thiếu niên này biết Phùng Tử Dương là “vị hôn phu” của chị Ninh.
…. Muốn nổ.