Tiểu tiên sinh

Chương 41


Đọc truyện Tiểu tiên sinh – Chương 41

Chương 41: Mặt trời
 
Phùng Tử Dương giống như hiểu ra cái gì đó.
 
Từ đó, triệt để im lặng.

 
“Đi.” Anh ta cầm lấy tay Sơ Ninh.
 
Sơ Ninh lau mắt, không cần anh ta đỡ, chính mình đứng lên.
 
Phát tiết cảm xúc là chuyện trong nháy mắt, yếu thế quá lâu, cũng không thể giải quyết vấn đề thực tế. Sơ Ninh không hề mất tinh thần quá lâu.
 
Cô đi theo Phùng Tử Dương rời đi, không hề quay đầu nhìn Nghênh Cảnh một cái.
 
Xe của Phùng Tử Dương là chiếc Land Rover màu đen, dừng ở vị trí VIP, anh ta lấy chìa khóa ra ấn nút mở khóa, mở cửa xe, vừa muốn kéo Sơ Ninh vào ngồi, Nghênh Cảnh chẳng biết từ lúc nào đã đi đến gần, gắt gao nắm chặt tay của Sơ Ninh.
 
Cậu không nói chuyện.
 
Trong mắt cậu còn có sự xúc động mà đỏ ửng.
 

Ánh mắt Sơ Ninh lạnh nhạt, cũng không giãy giụa, cứ như vậy mà nhìn Nghênh Cảnh.
 
Người đã ở trạng thái thất vọng đến cực điểm, khí chất cũng là người khác chấn động.
 
Nghênh Cảnh dần dần buông lỏng tay ra, cậu không biết nên làm thế nào cho phải.
 
“Chị nghe tôi giải thích” câu nói này lại giống như một trò đùa.
 
Sơ Ninh lên xe, đóng cửa, Phùng Tử Dương nhấn còi, nhanh chóng lái đi.
 
Ánh đèn sau của chiếc xe không còn rõ nữa, hòa vào dòng xe cộ tấp nập, ánh mắt Nghênh Cảnh không còn tiêu cự, cuối cùng không tìm được bọn họ nữa.
 
Mười giờ đêm, trong đài phát thanh là giọng nam, trầm thấp khàn khàn, chính là một tiết mục về tình cảm. Phùng Tử Dương ngại già mồm, đổi đài, nghe một quảng cáo bán rượu.
 
Đến đường Cao Giá, anh ta mới nói: “Ninh Nhi, em đối với tên tiểu tử kia, có phải có cái gì đúng không?”
 
Sơ Ninh im lặng.
 
Nhìn phản ứng của cô, dù không nói lời nào, trong lòng Phùng Tử Dương cũng biết được ngọn nguồn.
 
Sơ Ninh hạ kính xuống, gió thổi qua, rồi lại đóng lại.
 
Người thanh tỉnh lấy lại lý trí, lời nói mới thản nhiên nhất. Cô cũng không giấu diếm, nói: “Ban đầu, là xúc động. Em trở về từ cõi chết trên chiếc máy bay đến Malaysia kia, rất may mắn. Anh cũng biết, nhân quả báo ứng, em cảm thấy nên làm chút gì, không phải, là thiếu, luôn luôn cần phải trả.”
 
Phùng Tử Dương cười một tiếng, “Mê tín.”
 
Sơ Ninh nói: “Mơ mơ hồ hồ đi theo hạng mục này của cậu ta, nói thật, đây là nhiều năm rồi, em làm một hạng mục mệt như vậy.”
 
“Vậy tại sao không từ bỏ?’
 
Yên tĩnh mấy giây, Sơ Ninh cúi đầu xuống, “Em không biết.”
 
Phùng Tử Dương lại cười một tiếng, vừa gặp đèn đỏ, anh ta quay đầu lại, vuốt vuốt tóc của cô, “Em ấy, người trong cuộc u mê.”
 
Sơ Ninh ngước nhìn anh ta, ánh mắt thơ ngây.
 
Phùng Tử Dương lưu manh vô lại, thấp giọng, “Xông vào không cho phép anh nói quan hệ giữa anh và em, trái tim ông đây cũng bị em làm lạnh băng. Em vẫn không rõ? Hả?”
 
“Em không thích cậu ta.” Sơ Ninh trả lời rất quả quyết.
 
Phùng Tử Dương đặt tay lên tay lái, như có như không mà gõ gõ, “Em có thích hay không, không nhất định anh đoán đúng được, nhưng tiểu tử kia, khẳng định đã thổ lộ với em.”
 
Sơ Ninh quay đầu nhìn ra cửa sổ, ngầm thừa nhận.
 
Lúc đèn xanh, xe chạy, Phùng Tử Dương nói: “Anh không thích cậu ta. Người làm kỹ thuật, đơn giản, suy nghĩ thuần túy, nói trắng ra, quá lý tưởng hóa. Vòng giao tiếp của hai người không giống nhau, loại tâm tính này của cậu ta, cho cậu ta năm năm cũng không thể thay đổi.”
 
Dừng lại một chút, anh ta lại nói: “Cậu ta cần phải cho em một bờ vai, làm hậu thuẫn cho em, khi em cần giúp đỡ, để em càng trở nên cường đại hơn mới phải. Mà không phải là suốt ngày gây họa, hỏng bét và bực mình.”
 
“Nếu như em không muốn trở nên cường đại thì sao?” Sơ Ninh dựa đầu vào thành ghế, nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói.
 
Phùng Tử Dương ngẩn người.

 
“Em cảm thấy như thế này…. Mệt mỏi quá!” Sơ Ninh thở ra một hơi, tựa như vừa tham gia một cuộc thi tám trăm mét, “Làm ăn thật mệt mỏi.”
 
Gò má của cô chìm trong ánh đèn mông lung, mềm mại, nhàn nhạt, lại lặng lẽ hắt lên một phần yếu ớt.
 
Phùng Tử Dương cời, “Nếu không, hai chúng ta diễn giả tình thật là được, chọn ngày kết hôn, đừng làm việc, anh để cho em ăn ngon mặc sướng.”
 
Sơ Ninh chống ót, quay đầu nhìn anh ta, “Ăn ngon mặc sướng thì không cần, đưa đồng hồ này của anh cho em.”
 
Trên cổ tay của Phùng Tử Dương, là một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn.
 
Sơ Ninh làm bộ dáng thèm nhỏ dãi, còn rất thật mà liếm liếm môi.
 
Tay anh ta chụp lấy, hào phóng mà cởi ra, cứ như vậy ném vào người cô, “Cầm đi.”
 
Sơ Ninh im lặng, không quá vui, “Cái tật hào phóng này của anh, thật sự phải sửa một chút, người ta kích động hai câu liền làm, sớm muộn cũng có ngày táng gia bại sản.”
 
“Không có chuyện gì, hết tiền thì em nuôi anh. Dù sao chúng ta cũng là vị hôn thê của nhau.”
 
“Không biết xấu hổ.”
 
“Ha ha ha.”
 
Năng lực tự chữa lành vết thương của Sơ Ninh cũng không tệ lắm, nhìn cô tươi cười giống như không có chuyện gì, Phùng Tử Dương cũng âm thầm yên tâm. Có lẽ, đêm nay cô không kiềm chế được nỗi lòng cũng là có nguyên nhân, thật sự không phải là cái mà anh ta đoán.
 
Sau khi Sơ Ninh về đến nhà, cố ý nhỏ mấy giọt tinh dầu để tắm rửa. Nhiệt khí bốc lên, mùi thêm hoa cỏ đưa vào mũi, cô ngồi trong bồn tắm. Nhớ đến Nghênh Cảnh, nhớ đến cảnh tượng cậu cùng với Đường Diệu cười nói kia, nhớ tới câu nói “Chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều lần.”
 
Kỳ thật trong quá khứ, chuyện đơn đặt hàng bị cạy góc tường cũng không phải không có. Ngoại trừ sau lưng oán mắng một trận, hạ thấp uy tín của công ty đối phương, nặng hơn là kéo công ty đó vào sổ đen, cũng không giải quyết được gì.
 
Sơ Ninh hít sâu một hơi, khuyên nhủ chính mình, bình tâm.
 
Người thường đi đến chỗ cao, là chuyện rất thường tình. Huống chi loại đoàn đội sinh viên này, sau khi gặp ngăn trở, đột nhiên được kiểu công ty như Minh Diệu ném cho lợi thế, ngu mới từ bỏ.
 
Sơ Ninh bóp bóp mi tâm, ép buộc chính mình không nghĩ đến tên tiểu tử tàn nhẫn kia nữa, đồ hung ác, đồ vong ân bội nghĩa.
 
Lần tắm này làm cho cô nhanh hấp hơi, mới chậm rãi mặc quần áo.
 
Sau khi tắm, toàn thân lười biếng, Sơ Ninh tùy tiện mặc một chiếc áo thun, chiều dài qua mông, phía dưới là đôi chân vừa dài vừa trắng. Cô sấy qua mái tóc,  đi vào phòng bếp đổ nước uống vitamin, lại nhìn thấy giỏ rác quá nửa, liền buộc lại, xách ra ngoài cửa đem đi vứt.
 
Vừa kéo cửa ra—
 
“A!” Sơ Ninh bị dọa đến nỗi vất túi rác ra ngoài cửa.
 
Chỗ ấy đang có một người ngồi.
 
Một tiếng rầm vang lên, người kia đưa tay ngăn cản, túi rác “bịch” một cái đụng vào tường, mấy mảnh giấy bị hất tung ra, nhìn bừa bộn không chịu nổi.
 
Cho dù như thế, trên đầu của cậu cũng không tránh khỏi dính vài mảnh giấy.
 
Hai mắt vô tội, rất đáng thương mà nhìn cô.
 
“…” Sơ Ninh hận mắng không được, “Sao cậu lại đến đây?”
 
Nghênh Cảnh vuốt vuốt tóc, ngược lại trước nhận sai, “Đến giải thích với chị.”
 
Hai người bọn họ, một người ngồi xổm, một người đứng, nếu như là bình thường thì cũng không có gì, nhưng là giờ phút này… Sơ Ninh đang mặc chính là một chiếc áo thun dài, tư thế này thật sự không quá phù hợp.
 
Bầu không khí nửa lúng túng nửa khó xử, cả người Sơ Ninh không được tự nhiên.
 
Cuối cùng mới nói mấy tiếng, “Vào đi.”
 
Nghênh Cảnh nghe lời đứng lên, khẽ sững lại, vuốt vuốt chân bị tê. Sơ Ninh thấy được, hỏi: “Đợi bao lâu?”
 
Thành thật đáp: “Từ lúc nhìn thấy chị lên lầu.”
 
Sau khi cô lên xe Phùng Tử Dương, Nghênh Cảnh liền bắt xe, đi theo phía sau, đến tận bây giờ.
 
Sơ Ninh không nói gì, nghĩ thầm, cũng nên nói chuyện cẩn thận.
 
Vào nhà, lần này, Nghênh Cảnh không tùy ý giống như mấy lần trước, rất câu nệ mà ngồi trên ghế sô pha.
 
Sơ Ninh rót cho cậu cốc nước, nhẹ nhàng đặt trước mặt cậu. Sau đó kéo ghế, ngồi phía đối diện. Hai người đối mặt, ghế cô ngồi có chút cao, đây là ưu thế, dễ dàng hình thành cảm giác áp bức.
 

Sơ Ninh không thể hiện sự không thoải mái, hỏi: “Vì sao cậu lại không nói với tôi?”
 
Nghênh Cảnh: “Tôi không có.”
 
“Không có cái gì?” Sơ Ninh ngắt lời, “Cậu đã chọn cầu lương mộc của cậu, muốn chọn chỗ cao hơn, không gì đáng trách. Nhưng cậu nhất định phải nói cho tôi biết, tôi ban ngày bận rộn chuyện công ty, thời gian rảnh rỗi toàn bộ đều dành để đối phó hạng mục này. Đương nhiên, đây là trách nhiệm của tôi, tôi phải làm. Nhưng, hai chúng ta rèn luyện lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, cậu có thể… Thông cảm cho tôi một chút được không?”
 
Sơ Ninh đã mở rộng lòng mình mà nói thẳng, không phải là người nén giận chịu uất ức, “Cậu làm cho tôi cảm thấy mình như một người đần. Tôi chọn người đầu tư, cùng bọn họ xã giao, mặt lạnh mắt trắng đều nhận lấy, không có chuyện gì, tôi không sợ, bởi vì sau lưng tôi còn có cậu, hai chúng ta, là thật sự dính liền lấy nhau. Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Cậu có hiểu đạo lý này không?”
 
Nghênh Cảnh trầm mặc, chỉ rũ hai tay xuống giữa hai chân, hơi run run.
 
Sơ Ninh quay đầu qua chỗ khác, nén lại xúc động, lại nhìn thẳng vào cậu: “Mặc kệ về sau chúng ta có cơ hội hợp tác hay không, hoặc là không nhìn mặt nữa, tôi vẫn muốn thức tỉnh cậu một câu – đường tắt dẫn đến thành công rất nhiều, nhưng chân chính đi đến cuối cùng, nhất định là thiết thực, cần cù, chân thành. Khác đều là hoa trong gương, trăng trong nước, trao đổi đồng giá.”
 
Cô nói rất hàm súc, nhưng trong lòng lại nghẹn lại, quặn thắt.
 
Sơ Ninh ép ngữ khí nặng hơn, lại không tự chủ được mà nhắc đến cái tên trong lòng không hề thích, “Địch Mẫn, Địch tổng… Có đồ vật cậu muốn, tóm lại là phải trả lại.”
 
Câu cuối cùng này, âm thanh của cô dần dần thấp, thần sắc đoan chính.
 
Nghênh Cảnh nhìn Sơ Ninh từ đầu đến cuối, mắt sắc như mực, tản ra, đến con người cũng dần dần tối lại.
 
“Được rồi, cậu cùng tôi nói chuyện, vậy chúng ta liền có sao nói vậy.”
 
Nghênh Cảnh bị những lời nói của cô làm cho tâm nổi sóng, âm thanh cũng không khỏi cao hơn, trực tiếp hỏi: “Chị cũng nói, hai chúng ta rèn luyện đã lâu như vậy, kết quả lâu như vậy, chị lại tin tôi bán nhan sắc, bán thân thể, làm một tiểu bạch kiểm lên giường với Địch tổng?”
 
Cậu thẳng thắn như vậy, cũng làm cho Sơ Ninh nghẹn họng.
 
Nghênh Cảnh a một tiếng rất nhẹ, “Chị tình nguyện tin tưởng một cái túi giấy GUCCI, cũng không chịu tin tưởng tôi. Nói cho cùng, chúng ta đều có lỗi, nhưng chị không thể đơn phương trách cứ tôi.”
 
“Thứ hai, ngày hôm qua chị gặp tôi đi cùng với Đường tổng. Đúng, tôi thừa nhận, tôi không nói trước với chị, là tôi không đúng. Nhưng chị có từng hỏi tôi không, có hiểu đầu đuôi câu chuyện không?  — Chị không hề.” Nghênh Cảnh vô cùng bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, “Chị luôn trách tôi không hiểu chị, không thông cảm cho sự khó xử của chị, chị luôn dùng cách đối xử với trẻ con để đối xử với tôi – bản thân cái này đã là một loại không công bằng.”
 
Cậu dừng lại, biểu tình bình tĩnh đã có chút không chống đỡ nổi.
 
Dung mạo yên tĩnh của Sơ Ninh chiếu vào hai mắt của cậu. Nghênh Cảnh cuối cùng vẫn nhận thua, cúi thấp đầu khó nén khỏi tủi thân, “Tôi đang học mà. Học cách thành thục, học đảm đương, học giúp chị giải quyết vấn đề, học… Thế nhưng là, chị không thể cho tôi chút thời gian sao? Thật, tôi đang cố gắng, thế nhưng là, thế nhưng là, chị không hài lòng. Là do tôi quá ngu ngốc.”
 
Nghênh Cảnh cực kỳ khó chịu, không lựa lời nói, lắc đầu, trầm giọng nỉ non: “Là do tôi quá ngu ngốc, quá ngu ngốc.”
 
Đêm khuya an tĩnh, mỗi chữ đều làm cho không khí xung quanh thêm mềm mại.
 
“Kỳ thật chị không hề coi tôi ở trong vòng sinh hoạt của mình, các người luôn dùng ánh mắt khác thường để nhìn tôi, đánh giá tôi, cho dù tôi đang cố gắng.” Sự tủi thân của Nghênh Cảnh, căn bản là không giấu được.
 
Bờ môi Sơ Ninh giật giật, vô ý thức mà giải thích: “Không phải như vậy.”
 
“Chính là như vậy.” Nghênh Cảnh ngẩng đầu, nói: “Nếu không chị đã không đứng bên cạnh Phùng Tử Dương lúc hai chúng tôi đánh nhau.”
 
Nhẫn nại suốt một đêm, giờ khắc này chính thức sụp đổ.
 
Đáy mắt như là dâng lên thủy triều, đây mới chính là cái mà cậu để ý nhất.
 
Sơ Ninh cúi đầu, nhắm mắt lại, mu bàn tay chống lên trán, dùng sức đè xuống.
 
Lúc mở ra, mặt cô cũng tràn đầy khó chịu: “Nghênh Cảnh, tôi cũng có nỗi khổ và áp lực của chính mình.”
 
Nghênh Cảnh lúc này: “Thế nhưng là, vì sao chị lại không nguyện ý tin tưởng tôi, tôi có thể chia sẻ cùng với chị?”
 
Cậu đi qua bàn, đến trước mặt Sơ Ninh, bỗng dưng ngồi xổm xuống, trực tiếp áp đầu lên hai chân cô.
 
“Ai!”
 
“Chị đừng nhúc nhích.” Âm thanh Nghênh Cảnh buồn bực, “Tôi khó chịu muốn chết, chị rõ ràng rất hiểu tôi, biết tôi… Chị còn che chở cho người khác. Chị quá xấu rồi, không so với người con gái khác còn tệ hơn.”
 
Mặt cậu rất nóng, nhiệt khí trên người cậu, tất cả đều truyền vào hai chân trần của Sơ Ninh, áo thun vốn ngắn, những nhiệt khí theo đó mà theo lên, Sơ Ninh như muốn nổ tung.
 
Cũng may Nghênh Cảnh không dựa quá lâu, ngẩng đầu lên, ngồi xổm trên mặt đất mà nhìn cô.
 
“Đường tổng đến tìm tôi, cũng là cho tôi những điều kiện hậu đãi vô cùng tốt, anh ta nguyện ý mở rộng cửa Minh Diệu, chỉ cần tôi đến. Nhưng điều kiện là, tôi nhất định phải từ bỏ hợp tác với chị, Minh Diệu là nhà đầu tư duy nhất của tôi.”
 
Sơ Ninh khẽ giật mình, lúc tra hỏi, cô cũng có thể cảm nhận được chính mình đang run, “Vậy cậu có đáp ứng không?”
 
Nghênh Cảnh lưu loát lắc đầu, “Không có.”
 

Âm thanh run run, “Vì sao lại không đồng ý?”
 
“Bởi vì chị là ranh giới cuối cùng.”
 
Mấy tiếng ấy, âm vang hữu lực.
 
Chị là ranh giới cuối cùng.
 
Chị là duy nhất.
 
Trong chớp mắt, tai Sơ Ninh như có pháo hoa đang nổ bùng bùng bên cạnh.
 
Chói lọi đến nỗi làm cho lòng người nổi sóng.
 
“Là chị cho tôi bắt đầu, dẫn tôi đi đến đây, chị cũng cho tôi động lực.” Nghênh Cảnh cười ngây ngô, mắt hơi cong, bên trong lấp lánh như có hàng ngàn ngôi sao.
 
“Nếu như tôi không thể đưa cậu đến cuối cùng thì sao?”
 
“Sẽ không.” Dáng tươi cười của Nghênh Cảnh hơi ngừng lại, nói: “Nửa đoạn đường trước, chị dắt tôi đi, đoạn đường phía sau, tôi sẽ dẫn chị đi đến điểm cuối cùng.”
 
Lại thêm một đóa pháo hoa nổ ở bên tai nữa.
 
Tất cả tinh tú trên trời như rơi xuống mắt Nghênh Cảnh, sáng đến nỗi làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
 
Sơ Ninh thấp giọng, cố chấp truy vấn: “Nhỡ đâu không thể đi đến cuối cùng thì sao?”
 
Nghênh Cảnh cười sáng lạn, “Tôi cũng sẽ không bỏ rơi chị, có chết cũng muốn chết trong tay chị.”
 
Sơ Ninh không dám nhìn ánh mắt của cậu.
 
Cô nhanh chóng quay đầu về hướng khác.
 
Nghênh Cảnh một bộ cười vô lại, theo hướng của cô mà nhìn.
 
Sơ Ninh quay đầu về hướng khác, cậu cũng nghiêng đầu về phía này, một mực nhìn theo.
 
Sơ Ninh đưa tay che đi ánh mắt khác, bị Nghênh Cảnh bắt được.
 
“Được được.” Âm thanh của Nghênh Cảnh dịu dàng giống như là trận mưa phùn đầu xuân, “Cũng không phải là chưa từng nhìn thấy bộ dạng khóc của chị, không cần trốn, tôi cũng khóc ở trước mặt chị rồi, rất công bằng.”
 
Sơ Ninh khẽ mắng, “Có cái gì hay mà khoe khoang? Xấu tính.”
 
Nghênh Cảnh ngắt lời, “Có khóc có cười rất bình thường, có cái gì mà phải trốn tránh.”
 
Sơ Ninh ổn định cảm xúc, xoay đầu lại, ngữ khí trang trọng, “Tôi muốn cùng cậu ước pháp tam chương*, về sau suy nghĩ hai chúng ta, phải kịp thời giao lưu, không cho phép đơn độc hành động.”
 
(Ước pháp tam chương: Chỉ việc lập ra những quy ước đơn giản)
 
“Được.” Nghênh Cảnh dứt khoát đồng ý, “Tôi cũng có yêu cầu với chị.”
 
“Nói.”
 
“Không cho phép không tin tưởng tôi, không cho phép nghĩ lung tung về tôi, tôi thật sự bị tức đến chết luôn.” Nghênh Cảnh đứng dậy, cũng không hoàn toàn đứng thẳng, khom người, xích lại gần Sơ Ninh, mặt hai người cách nhau rất gần, “Thật, có mấy lời chị không thể nói lung tung, quên nhà tôi làm gì rồi hả?’
 
“…”
 
“Chính trị mẫn cảm, hình tượng gia đình quân nhân, chị nói mấy lời lung tung về tôi, sẽ bị ngồi tù.”
 
“…”
 
Trong lòng Sơ Ninh hơi hồi hộp một chút.
 
Nghênh Cảnh lại đột nhiên cười một tiếng.
 
…Mẹ, bị lừa rồi.
 
“Cậu gạt tôi!” Sơ Ninh giận cào cậu.
 
Nghênh Cảnh chửi thầm một tiếng, lập tức đầu hàng đi vào khuôn khổ: “Tôi sai rồi tôi sai rồi! Ohhh shit! Chị đừng có giật quần của tôi! Đừng có đùa giỡn lưu manh!”
 
“Tôi giật quần cậu lúc nào?” Sơ Ninh chịu phục.
 
Nghênh Cảnh đùa giỡn vô lại, chỉ về phía cô, “Chị mà giật, tôi liền nói cho chị biết, hôm nay tôi không mặc đồ lót.”
 
Sơ Ninh khẽ giật mình, “Cậu không mặc đồ lót.”
 
Nghênh Cảnh lúc này lớn tiếng: “Nhìn! Còn nói chị không giật quần tôi! Nếu như chị không giật quần tôi, làm sao biết tôi không mặc đồ lót?”
 
“…” Sơ Ninh giận đánh, “Cậu là quỷ ngây thơ.”
 
Động tác của hai người hơi lớn, xoay thành một đoàn, Sơ Ninh đè người xuống người đánh một trận, cậu dám can đảm phản kháng, liền trực tiếp ra chiêu độc, cào cổ cậu.
 
Nghênh Cảnh như con cá sông, vùng vẫy giãy chết trên ghế sa lon, cuối cùng kìm nén một hơi, không nặng không nhẹ mà bấm một cái trên đùi cô, Sơ Ninh giật nảy, bị cậu phản kích thành công, tình thế thay đổi đột ngột — cô bị Nghênh Cảnh đè dưới người.
 

Mới vừa đùa nghịch cả hai người đều thở rất gấp.
 
Bốn mắt đụng nhau, tất cả đều là hình ảnh hết sức rạng ngời.
 
Sơ Ninh trong lòng sinh cảnh giác, thậm chí không dám hô hấp quá mạnh, quá gần, cô sợ cọ phải ngực của cậu.
 
Nghênh Cảnh nhìn cô, trái tim đập thịch thịch thịch.
 
“Này…” Giọng cậu hơi khàn khàn, “Thương lượng một chuyện.”
 
Sơ Ninh khẽ run run, “Cậu nói.”
 
“Về sau, chúng ta không được cãi nhau nữa nhé? Có chuyện thì nói, thẳng thắn mà nói, nói cho rõ ràng, đừng đoán mò, tổn thương cảm tình… Có được hay không?”
 
Ánh mắt Nghênh Cảnh, giống như ngọn lửa ban đêm rực cháy.
 
Cậu nóng bỏng chân thành, khí thế như lửa.
 
Những cử chỉ điên cuồng của Sơ Ninh, hoàn toàn bị cậu dẫn dắt, cam tâm tình nguyện mà gật đầu.
 
Dáng tươi cười của Nghênh Cảnh tràn đầy, chưa làm hành động quá phận nào, lưu loát đứng dậy, còn rất tự nhiên mà nhẹ nhàng giật giật váy cho cô.
 
Sơ Ninh, “…”
 
“Đúng, cái túi GUCCI đáng chết kia.”
 
“Hả? Cái gì?” Sơ Ninh bừng tỉnh, mấy giây sau mới phản ứng được, “Nha.”

Nghênh Cảnh đi đến cửa, lại quay lại, tay đưa ra, “Thật ra là quà mà tôi mua cho chị.”
 
“…”
 
“Hôm qua Địch tổng muốn tôi đi shopping cùng bà ta, tôi từ chối.”
 
Sơ Ninh nhíu mày, “Vậy bà ta có thể không vui vẻ?’
 
“Đương nhiên không vui rồi.” Nghênh Cảnh hứ một cái, “Tại sao tôi phải quan tâm một bà lão có vui hay không vui chứ.”
 
Hai chữ “bà lão”, không hiểu chọc phải tâm tư mẫn cảm tinh tế ngờ vực vô căn cứ của Sơ Ninh, dường như làm cô không vui, “Cậu có ý tứ gì?”
 
Nghênh Cảnh nhìn thấu tâm tư của cô, nhàn nhạt liếc một cái, “Chị cũng không già, không phải chỉ có lớn hơn tôi ba tuổi thôi sao.”
 
Tâm Sơ Ninh như hỏng rồi, khí thế sụt giảm, hung hãn nói: “Cậu lặp lại lần nữa xem.”
 
Nghênh Cảnh quay đầu đi, nhẹ giọng nói, “Nữ hơn ba, ôm vàng ôm bạc.”
 
Sơ Ninh toàn thân như bị điện giật.
 
Xong, tên tiểu tử này mẹ cậu ta muốn thành tinh luôn rồi.
 
Không còn náo loạn, Nghênh Cảnh cẩn thận đưa túi giấy cho cô, “Tối hôm qua một mình tôi đi dạo ở trung tâm thương mại, cảm thấy cái này rất đặc biệt, chị hẳn sẽ thích.”
 
Đợi cô nhận lấy, Nghênh Cảnh nhìn đồng hồ, nói: “Không còn sớm, tôi đi, chị nghỉ ngơi sớm một chút.”
 
Giờ này, còn có chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.
 
Sau khi người đi, Sơ Ninh lại ngồi trên salon thật lâu, cô tổng kết chuyện đêm nay từ đầu đến cuối, cuối cùng đưa ra kết luận, Nghênh Cảnh, cậu ta đã thay đổi rồi. Biết suy nghĩ vì người khác, cũng hiểu được áp lực của chính mình, chủ động giải quyết vấn đề. Mặc dù không phải là hoàn mỹ, nhưng, cậu có ý thức này, có phần tâm này, đồng thời dùng phương thức của mình đi thực hiện… Cũng coi như rất đáng quý.
 
Mấy giờ ban đêm, kịch tính giống như một bộ phim truyền hình vậy.
 
Sơ Ninh không khỏi bật cười, may mắn, là tâm tình vui vẻ mà kết thúc.
 
Cô ngáp một cái, thoáng nhìn chiếc túi GUCCI tinh xảo, bên trong có một hộp quà hình chữ nhật. Sơ Ninh lấy ra, bỏ tơ lụa bên ngoài ra, sau đó mở ra.
 
Một chiếc khuy cài áo hình mặt trời.
 
Sơ Ninh cầm lấy một chút, miệng hơi mỉm cười, tiểu tử này, thẩm mỹ kỳ quặc.
 
Nhưng mà, thật sự rất đẹp mắt.
 
Cái nhãn hiệu này rất đắt, Sơ Ninh lên mạng tra giá tiền, nha, còn rất sẵn lòng dùng tiền. Trong lòng vui vẻ, cô vẫn quyết định, ngày mai sẽ chuyển số tiền kia qua wechat cho cậu.
 
Sơ Ninh mới chuẩn bị rời khỏi trang web, trong lòng bỗng nhiên nảy lên ý nghĩ, thuận tay đánh lên khung tìm kiếm: Tặng mặt trời.
 
Ba chữ vừa gõ xong, bên dưới tự động hiện ra những vấn đề liên quan. Cái thứ nhất chính là: Nam sinh tặng dây chuyền mặt trời cho nữ sinh, có ý nghĩa gì?
 
Tình huống không khác lắm, Sơ Ninh tùy tiện ấn vào.
 
Đáp án ba chữ —
 
Muốn thượng em.
 
(Tiểu Cảnh lái xe trong mơ rồi nhé! Tác giả nói)
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.