Đọc truyện Tiểu tiên sinh – Chương 32
Chương 32: Nhụy hoa
Sơ Ninh buông tay Triệu Minh Xuyên ra, muốn nói cảm ơn, nhưng nhìn thấy khuôn mặt thối của anh ta, trong lòng cũng không còn cảm kích.
Bên kia, Nghênh Cảnh giống như một khúc gỗ.
Cẩn thận từng bước đi, mãi cho đến khi lên xe, cũng không ngoái lại nhìn Sơ Ninh một cái nào.
Triệu Minh Xuyên nhanh chóng đi về phía trước, cũng mặc kệ nãy cô bị ngã chân đau đi không nhanh, mở cửa xe ngồi lên.
Sơ Ninh chậm rãi đi đến bên cạnh xe, bàn tay mở cửa ghế phụ, lại do dự nửa giây, cuối cùng quyết định ngồi ở ghế sau.
Kéo hai lần cửa khóa… Mở không được.
Triệu Minh Xuyên khóa cửa sau rồi.
Được rồi, lại không biết chọc phải chỗ nào của vị tổ tông này nữa.
Cửa ghế phụ kéo một cái liền mở ra, Sơ Ninh ngồi lên xe thắt chặt dây an toàn, hỏi: “Anh muốn đi chỗ nào?”
Anh không nói một lời.
Sơ Ninh đề nghị: “Gần một chút đi, rẽ phải đi thẳng năm trăm mét có một tiệm mì, hương vị cũng được. Nếu như anh không muốn ăn khuya, thì…”
Lời nói được một nửa, Triệu Minh Xuyên đã chuyển tay lái.
Sơ Ninh cũng không nói nữa.
Đây là tiệm mì mà Sơ Ninh thường đến, cô thích ăn mì sợi, thích nhất nước dùng xương sườn ở nơi này. Lão bản cũng quen thuộc với cô, nhiệt tình mà tươi cười, Triệu Minh Xuyên lườm một cái, đánh giá một vòng khắp cửa hàng, trang hoàng cũ kỹ, bàn đầy dầu mỡ, điều kiện vệ sinh thật sự đáng lo.
“Cuộc sống bình thường của cô là như thế này?” Anh lạnh lùng nói.
Sơ Ninh sớm đã quen sự châm chọc của anh, không tiếp lời là được rồi.
Mỳ xương ống được mang lên, nơi này không có đũa dùng một lần, toàn dùng đũa trúc đã được khử độc.
Triệu Minh Xuyên có bệnh sạch sẽ, động một cái cũng không thèm động.
Sơ Ninh cũng không nói cái gì, rót một cốc nước sôi, thả đũa vào trong mười mấy giây, sau đó đưa cho anh.
“Anh chấp nhận chút đi, ăn không chết người.”
Triệu Minh Xuyên nhận lấy, thấy cô ăn đến vui vẻ, cũng lười so đo.
Đợi cô ăn thoải mái vào miệng, mới lạnh lùng nói: “Chuyện Từ Hữu Sơn, sớm đã quên rồi?”
Sơ Ninh cũng không ngẩng đầu lên, hàm hồ đáp một tiếng: “Ừ.”
Không cùng anh cãi cọ, thái độ mềm mại này làm cho Triệu Minh Xuyên rất thoải mái, ngữ khí cũng tốt hơn một chút.
“Khi cô và hắn ta tiếp xúc tôi đã nhắc nhở cô rồi, cô còn cứng với tôi, không phục, móng vuốt vung ra sắc nhọn ghê gớm. Được, tôi để cô có tài.” Triệu Minh Xuyên người này từ nhỏ đã cuồng vọng, Sơ Ninh cũng làm khó anh ta không ít, hai người cây kim so với cọng râu, mỗi lần nói chuyện, đều là giương cung bạt kiếm, máu đổ lệ rơi.
Lần này, Sơ Ninh lại chỉ nhìn anh ta một cái, sau đó cúi đầu ăn mì, “Ừm, trí nhớ không tốt.”
“…”
Phần nhu thuận này, giống như là thuốc cấm đối với Triệu Minh Xuyên.
Sơ Ninh chỉ vào bát của anh, “Không ăn sao? Để nguội rồi ăn không ngon đâu.”
Ánh mắt Triệu Minh Xuyên tìm tòi, không bỏ qua bất cứ một biểu hiện nào của cô.
Sơ Ninh lại cười một cái rất xán lạn với anh ta, “Không ăn cũng đừng lãng phí.” Sai đó vươn tay ra, muốn đưa tới trước mặt anh ta.
Triệu Minh Xuyên duỗi đũa ra, gõ vào mu bàn tay cô một cái thật đau.
“Au..” Sơ Ninh đau đến khóc thét: “Anh làm gì vậy! Có người anh trai nào như thế không! Đau chết mất.”
Lời nói vô thức ở thế yếu, sắc mặt Triệu Minh Xuyên hòa hoãn lại.
“Đồ của tôi, cô cũng dám động sao.” Anh khuấy hai lần nước canh, thả lỏng, cũng bắt đầu ăn.
Sơ Ninh nhìn anh, không nói lời nào. Lấy bao thuốc từ trong túi ra, liếc mắt nhìn trong cửa hàng không có khách nào, liền cúi đầu châm lửa.
Khẽ hút một hơi, làn khói mỏng manh như mây, cô cất bật lửa đi.
Triệu Minh Xuyên liếc cô một cái: “Tắt đi.”
Ánh mắt Sơ Ninh nhàn nhạt, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, cũng không có bất kỳ động tác nào.
Triệu Minh Xuyên vươn người vượt qua bàn, không chút ôn nhu nào giật điếu thuốc của cô, nhấn lên mặt bàn một cái, sau đó ném vào thùng rác ngay cạnh chân.
“Thói quen xấu đều học hết, cô là con gái đó, trên người không có một điểm nào để con trai thích.”
Lời kia vừa thốt ra, cả hai người đều trầm mặc.
Triệu Minh Xuyên không được tự nhiên mà ngoảnh mặt đi, không nhìn bầu không khí xấu hổ bên trong.
Sơ Ninh vẫn còn bình tĩnh, rót cho anh một chén nước, đẩy qua.
Triệu Minh Xuyên lúc này mới nói: “Từ Hữu Sơn cũng không phải là người ngốc bạch gì, cô quấy nhiễu chuyện tốt của hắn ta như vậy, làm hắn ta không lấy được tiền, hắn sẽ không để cho cô thoải mái.”
Sơ Ninh a lên một tiếng: “Hắn ta chơi xỏ tôi trước, làm sao, cuối cùng lại thay tôi lo lắng?”
Triệu Minh Xuyên: “Lúc trước tôi đã nhắc nhở cô, loại người này, ngay từ đầu không nên tiếp xúc, đã lên cùng một con đường, cô phải tin cái này – cô lăn lộn ở trong cái vòng này nhiều năm như vậy, sao lại không có chút tiến bộ nào?”
Cả cửa hàng đều là mùi mì sợi, lại có thêm mấy người khách mới tới, cửa hàng dần dần náo nhiệt lên.
Sơ Ninh thu hồi tầm mắt, hỏi: “Hôm nay anh đến tìm tôi, chính là nhắc nhở chuyện này sao?”
Triệu Minh Xuyên phất tay áo đứng dậy: “Cô vẫn chưa đủ tư cách này. Cô nhớ kỹ cho tôi, một tiếng nói mỗi hành động của tôi, cũng là đại biểu cho mặt mũi của Triệu gia. Đến lúc đó loạn lên, đừng cầu tôi giúp đỡ thu thập cục diện.”
Sơ Ninh yên lặng, ngồi trên ghế, giống như một cây nấm nhỏ.
Những lời nói hờ hững của Triệu Minh Xuyên không kéo dài bao lâu, trầm mặc, cuối cùng là thỏa hiệp. Nói cho cô: “Cái hậu họa này, tôi sẽ giúp cô giải quyết, lần sau sẽ không làm như vậy nữa.”
Sơ Ninh ngẩng đầu, ánh mắt vô tội.
Đối mặt mấy giây, Triệu Minh Xuyên đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Anh ngồi lại chỗ, đẩy ghế về phía sau một chút, thanh thản nhấc chân lên. Anh nhìn cô, nhìn rõ lòng người, không để lại cho người ta một chút mặt mũi.
“Sơ Ninh loại trò xiếc mượn gió bẻ măng như cô, có thể dùng ít đi một chút được không?”
Sơ Ninh bỗng nhiên cứng lại, ánh mắt cảnh giác, giống như con nhím đang tìm áo giáp của mình.
Triệu Minh Xuyên khẽ nhắm mắt lại, toàn thân toát lên vẻ cuồng vọng đến cực điểm, “Đúng, đây mới là diện mạo thật sự của cô – không thích tôi, không quen nhìn tôi, không chừng trong lòng còn đang mắng tôi.”
“Kỳ thật cô đã sớm biết, nếu đơn đặt hàng này mà trở mặt, Từ Hữu Sơn sẽ không để cho cô được tốt. Cô sợ chuyện này, nhưng cũng không có biện pháp tốt hơn. Tôi tới tìm cô, cô liền biết, tôi có cái năng lực thu thập cái cục diện rách rưới này. Cho nên cả buổi tối nay, đều yếu thế hơn so với tôi, đối với tôi ngoan ngoãn phục tùng, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác, đều là đang lấy lòng tôi.”
Triệu Minh Xuyên nhìn sắc mặt cô dần dần trở nên trắng bệch, ngữ khí càng thêm khinh thường.
Tiếp tục nói: “Cô không dám ngỗ nghịch với tôi, bởi vì trong lòng cô hiểu rõ, cái này trọng yếu là cái gì.”
Bàn tay phải đặt trên bàn của Sơ Ninh, không tự giác mà nắm chặt.
Cô không nói một lời.
Triệu Minh Xuyên nhìn bộ dạng này của cô, cuối cùng cũng thả chậm lại ngữ khí, “Cô rất thông minh, nhưng cũng quá thông minh. Hoàn toàn ngược lại, cuối cùng cô sẽ thất bại bởi hai chữ ‘Thông minh’ này.”
Thật sự xảy ra chuyện, anh ta vẫn sẽ giúp cô cứu vãn tình hình.
Tựa như tình huống hiện tại.
Trong lòng Sơ Ninh rất rõ.
Triệu Minh Xuyên nói không dễ nghe, nhưng lại có lý.
“Cô là một người con gái, thêm hai phần chân thành cũng không có chỗ xấu, đừng có đem cái bộ dạng lúc làm việc kia của cô vào trong cuộc sống. Cô như thế này, người khác cũng sẽ không chân thành đối xử với cô đâu.”
Triệu Minh Xuyên có thể vạch trần khuyết điểm trên người cô một cách dễ dàng.
Nói đến thế, anh ta chào hỏi ông chủ tính tiền.
Toàn bộ quá trình, Sơ Ninh không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trên mặt bàn, nhìn thì giống như là chuyên chú, nhưng thật ra sớm đã không còn mục tiêu.
Triệu Minh Xuyên trước khi đi mấy bước, nghiêng đầu: “Còn không đi?”
Tròng mắt Sơ Ninh đảo lên, đại khái là quá lâu không nói chuyện, cho nên âm thanh có chút khàn, cô rầu rĩ lắc đầu: “… Chân đau.”
Triệu Minh Xuyên nhớ lại trước đó cô mới ngã một cái, cũng không truy cứu là đau thật hay là đau giả.
Anh lùi về phía cô, cũng không nhìn cô, trực tiếp bắt lấy người.
Thẳng đến khi ra khỏi tiệm mì, tay của anh mới buông ra.
Trên đường trở về, Sơ Ninh ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, bỏ đi sự ác liệt hàng ngày, nhìn cũng rất yếu đuối.
Lời nói hôm nay của Triệu Minh Xuyên có chút nặng lời, không nói chuyện, cô vững tâm nhiều năm, cũng không thiếu vài câu kích thích này. Đèn bên ngoài trong gió đêm càng thêm xơ xác, có những tia sáng rơi xuống mặt cô.
“Một người con gái, thêm hai phần chân thành cũng không có chỗ xấu.”
Sơ Ninh nhớ lại câu nói này, nói đến chân thành, cô lập tức nhớ đến Nghênh Cảnh.
Quen biết mấy tháng, lại có ấn tượng sâu sắc hơn bất kỳ ai trong cuộc đời của cô. Cậu làm việc thiếu đi quy tắc, đã lớn như vậy mà còn không thành thục, đã thế lại còn động một chút là cáu giận. Đúng rồi, còn rất thích khóc.
Nghĩ tới, khóe miệng Sơ Ninh cong cong.
Sau đó chính là đêm mà cậu thổ lộ, dùng hết tâm tư để đổi lấy một câu “Tôi thích chị”, sau đó là đến Hạnh Thành, bản thân mình cũng thật ngốc, trúng kế của cậu, bị cậu lừa gạt đi đến nhà của cậu. Sơ Ninh đưa tay mở cửa sổ xe, gió đêm đông bắt được khe hở liền thổi vào trong xe.
Sơ Ninh được gió thổi đến thanh tỉnh, đường cong khóe miệng thu lại, cô nhíu mi, Nghênh Cảnh không hoàn mỹ, nhưng sự chân thành của cậu, rất đáng quý.
Trong lòng cô thở dài, cũng bắt đầu nghĩ lại, có phải là nên giữ khoảng cách với cậu ta một chút.
Không nên chà đạp tâm tư thiếu nam của người ta.
Triệu Minh Xuyên âm u nói: “Lạnh như thế còn mở cửa sổ, đóng lại!”
Sơ Ninh nghiêng người nhìn anh, “Tôi không lạnh!”
Triệu Minh Xuyên đưa tay định gõ đầu cô, lúc rơi xuống, chỉ vò đầu mấy cái tượng trưng.
Sơ Ninh đột nhiên biến thành một miếng thịt viên, cũng không giận, đặc biệt bình tĩnh nói một câu: “Tôi đã bốn ngày chưa gội đầu.”
Triệu Minh Xuyên gầm lên: “Đi chết đi.”
Sơ Ninh mặt mày vui mừng hớn hở: “Ha ha ha ha.”
Dưới tình huống này, ngược lại lại có mấy phần giống cảm giác hai anh em ở chung cùng nhau.
Triệu Minh Xuyên nhìn khuôn mặt vui mừng của cô gái nhỏ, bất động thanh sắc quay đầu, sờ mũi, sau đó làm bộ như không có chuyện gì mà lái xe.
Sau khi từ Hạnh Thành trở lại, nửa tháng này Sơ Ninh đều cố gắng tránh Nghênh Cảnh.
Báo cáo tiến độ hạng mục vẫn dùng email và tin nhắn để liên lạc, sau khi Sơ Ninh nhìn thấy, chỉ trả lời một chữ “Được”. Chuyện công việc, hoàn toàn giao cho trợ lý đi kết nối. Nghênh Cảnh cũng hay gọi điện cho cô sau thời gian làm việc, sau khi nhận máy thái độ của Sơ Ninh hết sức bình thản, không có chút hứng thú nói chuyện trời nam đất bắc nào.
Nghênh Cảnh vì thế mà cảm thấy rất mất mát, nhưng mỗi lần cô đều nói bận làm việc. Cậu cũng dám phàn nàn, không dám nói bất mãn.
Bởi vì cậu sợ cô cảm thấy, mình không hiểu chuyện, mình không đủ thành thục.
Xoắn xuýt quá….
Giày vò quá …
Nghênh Cảnh gặp phải cự tuyệt, lật qua lật trên giường ở kí túc xá, một trận rung rung: “A a a a a!!!”
Kỳ Ngộ thò đầu ra, “Sao vậy? Thỉnh thoảng động kinh à?”
“Cút đi.” Nghênh Cảnh ném cái gối về phía Kỳ Ngộ.
Kỳ Ngộ đón được, trở tay ném đi, “Tiến độ giai đoạn thứ hai của chúng ta cũng không tệ lắm, nếu như không có gì ngoài ý muốn, cuối tuần có thể làm báo cáo nhanh cho nhà đầu tư. Đúng rồi, bước kế tiếp cậu có suy nghĩ gì?”
Nghênh Cảnh tập trung tinh thần, nói đến chính sự mạch suy nghĩ rõ ràng: “Chương trình của chúng ta đã tiến hàng được một nửa, phân tổ thành bộ phận tĩnh thái, động thái, mối quan hệ logic cũng tính là tạm được, cơ bản đã hoàn thành yêu cầu về mô hình hệ thống liên tục, giai đoạn thứ ba, tôi muốn thử ở trạng thái biến lượng, xem có thể kiểm tra hiệu suất của máy bay tại các thời điểm riêng biệt không. Đợi một loạt quá trình đều kiểm chứng, tôi còn muốn thiết kế của chúng ta không chỉ có thể tiến hành thí nghiệm mô phỏng chân thật, cũng có thể xử lý số liệu, cùng với phân tích nghiệm chứng.”
Kỳ Ngộ kinh hô: “Đó chính là một phần mềm hệ thống hoàn chỉnh.”
Nghênh Cảnh rất bình tĩnh: “Tôi chính là muốn làm ra một hệ thống hoàn chỉnh.”
Kỳ Ngộ: “Nếu như thật sự có thể thành công, chúng ta còn có thể — “
“Xin độc quyền!”
“Xin độc quyền!”
Hai người trăm miệng một lời. Chỉ là giọng nói của Nghênh Cảnh càng thêm bình tĩnh.
Kỳ Ngộ cả người đều hưng phấn: “Có khả năng hay không…”
“Đương nhiên là có khả năng.”
Không đợi Kỳ Ngộ nói hết câu, Nghênh Cảnh liền đoàn được cậu ta muốn nói gì, trả lời hết sức nghiêm túc: “Đương nhiên.”
Kỹ thuật mô phỏng chân thật ứng dụng trong lĩnh vực hàng không, rộng khắp và có không gian tưởng tượng vô cùng to lớn, tàu vũ trụ, vệ tinh đời mới, thăm dò địa cầu. Những thứ đồ vật xa rời này, cuối cùng sẽ có một ngày sẽ thực hiện được.
Giống như mấy thập niên trước, ai mà biết được, máy bay không người lái, ô tô không người lái được ứng dụng rộng rãi như bây giờ. Những công nghệ kỹ thuật cao này không ngừng tiến bộ, mới là cánh cửa phát triển của một quốc gia chân chính.
Rộng khắp, oanh liệt, nhiệt huyết.
Gian khổ, lâu dài, gập ghềnh.
Nghênh Cảnh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên viễn cảnh kia, có lẽ có một ngày, cũng sẽ trở nên ầm ầm sóng dậy. Biết bao câu hỏi, nhưng không đi làm, thì mãi mãi là ẩn số. Cậu thích mình bây giờ, chăm chỉ, cố gắng, có động lực.
Đến cuối cùng, những đường cong của bức họa kia dần dần biến mất, mềm mại, buộc quanh một nhánh hoa hồng trắng.
Nghênh Cảnh cẩn thận từng li từng tí cất bông hoa hồng này đi, cũng không biết người kia, lúc nào mới có thể ngửi thấy hương hoa, hôn lên nhụy hoa này của cậu.
Nghênh Cảnh lại cầm điện thoại lên, ấn mở wechat, nhìn biểu tượng màn hình chat của Sơ Ninh. Liên tiếp mười ngày, khung đối thoại của bọn họ chỉ là mình cậu nói chuyện. Thao thao bất tuyệt về tiến bộ báo cáo, có khi thật sự không nhịn được, hỏi cô, đang làm gì?
Sơ Ninh hoặc là không trả lời, hoặc là qua một ngày mới trả lời lại là đang họp.
Nghênh Cảnh sợ cô lại bận rộn, cơ hồ đánh chữ rất nhanh –bận như vậy sao?
Chừng nào chị mới rảnh?
Này, có muốn đi ăn lẩu hay không?
Cuối cùng.
… Được rồi, chị nhớ giữ gìn sức khỏe đó….
Nghênh Cảnh cô đơn sau khi viết hết câu này thì đặt toàn bộ dấu chấm than.
Bông hoa hồng trắng mua trong tiệm lần trước, vẫn còn đặt trên bàn sách. Chỉ là đã thành hoa khô, cậu vẫn luôn không chịu ném đi. Nghênh Cảnh khẽ sờ lên đầu của nó, nhỏ giọng nói: “Năm nay vận khí không tốt lắm, sang năm, sẽ tốt hơn, đúng không…. Cô ấy cũng sẽ thích mình thêm một chút, đúng không…”
Một học kỳ sắp trôi qua, hơn một tuần nữa là bắt đầu nghỉ đông rồi.
Nghênh Cảnh vào cuối tuần, chỉnh sửa tốt báo cáo vật liệu của hạng mục thứ hai, chỉ còn làm PP là hoàn thành. Các thành viên trong đội đều rất vui vẻ, ngày nghỉ sắp đến, hạng mục cũng thuận lợi, tóm lại học kỳ này, học được rất nhiều kiến thức mới, thử rất nhiều chuyện, mọi người nguyên khí tràn đầy!
Nghênh Cảnh còn rất ra dáng mở một cuộc họp tổng kết, đặc biệt khen ngợi Trương Hoài Ngọc: “Cậu rất cẩn thận, rất nhiều lần vấn đề khảo nghiệm đều là do cậu tìm ra được khuyết điểm.”
Chu Viên dẫn đầu vỗ tay: “Tốt tốt tốt!”
Kỳ Ngộ và Vạn Bằng Bằng cũng giơ ngón tay cái với cô.
Trương Hoài Ngọc cũng không khiêm tốn, hào phóng tiếp nhận, cười nói: “Thế nào lão đại, lúc trước chọn tôi vào chiến đội, là lựa chọn chính xác a?”
Nghênh Cảnh cũng cười, “Quá chính xác.” Cậu nghĩ nghĩ, thành tâm nghĩ lại: “Lần đầu tiên làm hạng mục, tôi có rất nhiều chỗ chưa tốt, rất nhiều chuyện chỉ đứng trên góc độ của mình, mang theo tâm tư của mình mà đi cân nhắc vấn đề. Có những sai lầm khách quan, cái này thật ra rất không tốt. Ở đây, tôi cũng muốn xin lỗi tới mọi người.”
Nghênh Cảnh rất trịnh trọng đứng dậy, cúi đầu.
Các đội viên vỗ tay, Chu Viên hò hét: “Tiểu Cảnh cậu rất rất giỏi!”
Nghênh Cảnh đưa tay phải ra, “Không, là chúng ta rất giỏi!”
“Đúng.”
“Tất cả mọi người đều rất tuyệt.”
Tay của năm người, từng cái đặt lên trên mu bàn tay của Nghênh Cảnh.
“Chúc chúng ta càng ngày càng tốt hơn.” Kỳ Ngộ nói.
“3 – 2 – 1 – càng ngày càng tốt hơn.”
Hôm nay trời xanh xán lạn, ngoài cửa sổ trời xanh mây lặng, chợt nhìn, không giống như bầu trời giá lạnh mùa đông, mà là cảnh xuân tươi đẹp.
Khi đó là thiếu niên.
Chớ phụ thời gian tươi đẹp.
Tiếp đó lại nói đến ý tưởng của từng người. Sau khi mỗi người phát biểu ý tưởng, Nghênh Cảnh nhớ kỹ mấy ý tưởng không tồi, Kỳ Ngộ cũng nhắc nhở cậu: “Tiền đầu tư hạng mục giai đoạn ba bao giờ mới có? Đợi đến lúc học kỳ mới khai giảng, mấy máy thí nghiệm phải mua lại một lần nữa.”
Nghênh Cảnh: “Chờ số liệu cuối cùng bên Trương Hoài Ngọc ra, đêm tôi làm báo cáo hoàn thiện, ngày mai liền đi báo cáo. Nếu thuận lợi hẳn là trước khi nghỉ liền có.”
Kỳ Ngộ yên tâm, “Vậy là tốt rồi.”
Nửa tiếng sau, tan họp.
Trương Hoài Ngọc còn phải ở lại, trên tay cô còn số liệu thí nghiệm về mô phỏng sự biến đổi của thời tiết chưa hoàn thành. Nghênh Cảnh tạm thời bị Lật Chu Sơn gọi đi, không thể ở lại cùng cô.
“Không vấn đề gì, một mình tôi cũng có thể.” Trương Hoài Ngọc bảo cậu an tâm, “Đại khái ba giờ là có số liệu, tôi sẽ gửi trước cho cậu.”
Nghênh Cảnh gật đầu, “Được, vậy vất vả cậu rồi.”
“Hừ, giọng cấp trên như vậy. Ngày mai mời tôi uống trà sữa nóng. Tôi muốn ăn thêm 5 tệ hạch quả, ly lớn!” Trương Hoài Ngọc nghiêng đầu, rất nghiêm túc.
“Ha ha, được.” Nghênh Cảnh đi tới cửa lại dừng lại, dặn dò: “Cái kia, cậu nhớ kỹ phải tắt nguồn điện, chú ý an toàn.”
Trương Hoài Ngọc giơ Ok lên, sau đó ghét bỏ mà khoát khoát tay, ra hiệu cho cậu mau đi.
Lật Chu Sơn tại khu nhà học phía Tây Nam, cho cậu một tập tài liệu, “Có thể đọc tiếng Anh không?”
Nghênh Cảnh đơn giản mở ra đọc sơ qua, tất cả đều là chữ nước ngoài, cậu giống như nhặt được bảo bối, sảng khoái: “Có thể.”
“Đi, cầm đi.” Ria mép Lật Chu Sơn nhếch lên, “Ngày nghỉ cũng đừng có mà lười biếng, mê muội mất hết ý chí.”
Nghênh Cảnh gật đầu như con gà mổ thóc, ôm một đống bảo bối vui vẻ trở về ký túc xá. Tùy tiện mở một phần ra xem, say sưa xem cho đến khi phòng tắt điện đi ngủ. Cậu chìm trong cảm giác thỏa mãn từ tri thức mang đến, tràn đầy tâm tình vui vẻ. Những ngày Sơ Ninh lạnh lùng không để ý, cũng không còn nhiễu lòng buồn bã như vậy nữa.
Kế hoạch của Nghênh Cảnh, xế chiều ngày mai đến công ty cô một chuyến, báo cáo tiến độ với cô, thuận tiện ký tên trên giấy trao quyền tài chính.
Vận khí tốt, có lẽ còn có thể mời cô đi ăn tối.
Khóe miệng cậu không tự giác mà nhếch lên, sắp thành vẻ đẹp ngọt ngào mất rồi.
Không đẹp được bao nhiêu lâu, liền bị tiếng điện thoại ngắt đứt. Đêm hôm khuya khoắt, tiếng chuông điện thoại thật quỷ dị, Nghênh Cảnh nén nhịp tim đập loạn, mắt nhìn, là điện thoại của Trương Hoài Ngọc.
OK, số liệu thí nghiệm ra!
Một ngày thật là hoàn mỹ!
Nghênh Cảnh ấn nút nghe, “Có phải là có số liệu rồi…”
Đầu bên kia là tiếng khóc thật thảm thiết, Trương Hoài Ngọc khóc nức nở: “Xảy ra chuyện rồi! Phòng thí nghiệm xảy ra chuyện rồi!”
Đầu Nghênh Cảnh như nổ tung, trấn định lại: “Đừng hoảng hốt, cậu nói chậm một chút!”
Trương Hoài Ngọc căn bản không khống chế được. Nghênh Cảnh quát lớn: “Không được phép khóc!”
“Hu hu hu… Phòng thí nghiệm…. Thiết bị tổ máy bị cháy hết rồi… Chập tuyến điện…. Nói là không, không rút ổ cắm… Nhưng là tôi, lúc về, rõ ràng đã kiểm tra rồi.”
Trong lời nói đứt quãng, Nghênh Cảnh nghe rõ đại khái, trong lòng cậu trầm xuống, run run hỏi: “Cháy bao nhiêu.”
Trương Hoài Ngọc liệt kê một nhóm lớn, Nghênh Cảnh càng nghe càng ù tai.
Phòng thí nghiệm này nằm trong trường trung học khu vực Hoa Bắc, là phòng thí nghiệm kỹ thuật mô phỏng chân thật duy nhất được xét đạt chuẩn quốc gia.
Bên trong không chỉ có những máy móc thiết bị đơn giản, còn có mô hình bệ phóng, mô hình mô phỏng động cơ hàng không, những vật này, không thể dùng tiền để đánh giá, những thứ đó đã được nâng thành cấp bậc cơ mật.
Nghênh Cảnh véo đùi mình một cái, cưỡng bức chính mình tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo.
Cậu hỏi: “Lúc cậu đi ra có phát hiện cái gì dị thường không?”
Trương Hoài Ngọc khóc nói: “Không có.”
Điểm ấy Nghênh Cảnh tin tưởng, cô ấy vốn là người vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Lại hỏi: “Vậy có đụng phải người nào không?”
Lau lau nước mắt: “… Không có… A, không đúng, tôi, tôi nhớ ra rồi.”
“Làm sao?”
“Lúc tôi đang làm thí nghiệm một nửa thì đi vệ sinh, gặp phải La Giai, còn hỏi tôi đi làm à… Hu hu hu… Trường học nói muốn điều tra, hu hu… Bởi vì chúng ta là người cuối cùng dùng phòng thí nghiệm, tôi mới nghe được, thầy chủ nhiệm đã gọi điện cho người bên công ty Ninh Cạnh.”
Nghênh Cảnh như rơi vào hầm băng.
Xong!
Xong….
Điện thoại bên này còn chưa nói xong, bỗng nhiên có thông báo, ngài có cuộc gọi từ dãy số 158XXXXX, có muốn nghe không
Nghênh Cảnh mở màn hình ra xem —
Là điện thoại của Sơ Ninh.