Tiểu tiên sinh

Chương 3


Đọc truyện Tiểu tiên sinh – Chương 3:

Chương 3: Vượng tử
 
Họa từ miệng mà ra, Nghênh Cảnh nói xong mới ngớ người. Nguy rồi, nguy rồi, thật giống như chốn không người.
 
Thư ký Chu trấn tĩnh lại ngay sau đó, ôn tồn bỏ qua đề tài, cô ấy hỏi Nghênh Cảnh: “Các cậu ở đâu?”

 
Nghênh Cảnh vội vàng nói: “Không cần đưa đâu, cứ để chúng tôi xuống phía trước đi.” Nói xong, cậu ta lại len lén liếc Sơ Ninh.
 
Không gian nhỏ hẹp, nên cô ngồi không thoải mái, người dựa sát vào cửa xe, chiếc váy nhung cổ chữ V bên trong áo khoác vest, lộ ra một vòng cung mềm mại khiến người ta mơ màng, xe đi như gió, ánh sáng hồng nhạt ngoài cửa sổ làm gương mặt cô thêm rực rỡ, lúc sáng lúc tối.
 
Thư ký Chu ôn hòa khách khí: “Các cậu học trường nào?”
 
“Đại học Hàng Không C?” (*C Hàng, Hàng Đại.)
 
“Cũng vừa đúng lúc thuận đường.”
 
A, đúng là người tốt.
 
Nghênh Cảnh im lặng, cảm giác áy náy càng sâu sắc.
 

Hai mươi phút sau đến nơi, Kỳ Ngộ và Cố Căng Căng xuống xe trước, Nghênh Cảnh dịch dịch mông, quay đầu nói với Sơ Ninh: “Tối nay, cảm ơn hai người.”
 
Thư ký Chu cười cười không lên tiếng, lạnh nhạt lễ phép chào tạm biệt.
 
Nghênh Cảnh đóng chặt cửa xe, khi bước đi còn rất cẩn thận, đôi giày sweater màu trắng trong bóng đêm dày đặc, rất nổi bật.
 
Tốc độ xe được tăng lên, bóng trắng nhỏ dần rồi biến mất, không đến mấy giây đã mất hút.
 
Sơ Ninh liếc mắt nhìn cổng trường, trường nổi tiếng.
 
Lúc này thư ký Chu mới cất tiếng hỏi: “Đưa cô về Tứ Huệ Kiều nhé?” Sơ Ninh ở tiểu khu đó mà.
 
“Không, đi Ngọc Uyên Đàm đi.”
 
Từ chiều hôm qua, Trần Nguyệt đã gọi năm sáu cuộc, nhắc đi nhắc lại rằng cô nhất định phải dành chút thời gian về nhà.
 
Xe quay đầu ở giao lộ, nửa giờ sau đến Triệu gia ở phía bắc Ngọc Uyên Đàm. Sau khi thư ký Chu đi, Sơ Ninh đứng một mình ở bên ngoài, hút xong điếu thuốc mới vào nhà.
 
Dì mở cửa: “Ninh Nhi về à? Nào, chậm một chút, chậm một chút.”
 
Nghe tiếng động, Trần Nguyệt nhanh chóng ra khỏi phòng khách, bà kéo khăn choàng, một góc khăn rủ xuống, người chưa đến gần chân mày đã nhíu: “Con hút thuốc à?”
 
Sơ Ninh nhẹ gạt tay dì giúp việc ra, khẽ nói cảm ơn.
 
Trần Nguyệt: “Hút xong cũng không biết đứng ngoài cho bớt mùi đi, nhỡ đâu ba con ở nhà, nhìn thấy lại khó chịu. Còn sui gia bên kia nữa, con đừng bao giờ hút thuốc trước mặt họ đấy.”
 
Sơ Ninh lê chân qua chỗ ghế salon, ngồi xuống, không lên tiếng.
 
Trần Nguyệt ngồi đối diện cô, siết chặt khăn choàng, tốc độ nói như giã đậu: “Con, nói con đấy, ngày thường đi giày cao gót không làm sao, giờ thì hết lần này tới lần khác trượt ngã, Phùng gia rất quan tâm tới chuyện đính hôn, bây giờ chuyện xảy ra đột ngột, lại phải dời lại rồi.” Càng nghĩ càng chán, Trần Nguyệt nghiêng người về trước nóng lòng nói: “Tranh thủ thời gian, nghe chưa?”
 
Sơ Ninh từ lúc vào cửa vẫn yên lặng ngước mắt nhìn lên: “Mẹ sợ Phùng gia đổi ý? Phùng Tử Dương không thèm con gái mẹ nữa?”
 
Trần Nguyệt không vui.
 
“Nếu người ta muốn đổi ý thì cưới rồi vẫn có cách mà.”
 
“Cái con bé này.” Trần Nguyệt nóng giận: “Không biết phải trái.”
 
Sơ Ninh bất ngờ cười to, sau đó ung dung ngồi ngả ra ghế: “Con chết khát rồi, muốn uống nước.”

 
Trần Nguyệt lầm bầm vài câu, tuy mặt tỏ ra không vui nhưng vẫn đứng dậy.
 
“Nếu con vẫn không nghe lời người mẹ này, ta cũng sắp bị con phiền tới chết rồi, cả người như con sói mắt trắng.”
 
Huyên thuyên, Sơ Ninh nghển cổ kêu oan: “Con đắc tội với mẹ chỗ nào?”
 
Trần Nguyệt đặt mạnh cái ly xuống bàn: “Vậy con nói xem, con suốt ngày bận rộn công việc, Phùng Tử Dương cả tháng con cũng không gặp nổi một lần, thật không biết con nghĩ gì nữa. Còn nữa, ta đã nhắc nhở con bao nhiêu lần, cư xử với anh cả con khách sáo một chút.”
 
Nửa câu cuối cùng, đã đốt cháy hoàn toàn kiên nhẫn của Sơ Ninh, cô chống gậy đứng lên, “Muốn nịnh bợ anh ta thì mẹ làm đi, Triệu Minh Xuyên ở chỗ của con, không có hai chữ khách khí cho anh ta đâu.”
 
Bầu không khí bị thổi bùng lên như một ngọn lửa trong nháy mắt.
 
Trần Nguyệt không kịp duy trì hình tượng ưu nhã, giương cao giọng: “Mày phải hiểu, mặc dù chúng ta cũng là một phần của Triệu gia, nhưng gia sản Triệu gia lớn như vậy, mẹ mày ở đây nhiều năm như thế cũng chỉ thấy một góc của núi băng. Mày có tài giỏi cùng lắm cũng chỉ là một đứa con gái, ông chủ chân chính của cái nhà này là ai? Là Triệu Minh Xuyên!”
 
Lời này đâm trúng vào điểm yếu của Sơ Ninh, cô không kìm được giận dữ: “Con gái thì sao? Cái nhà này không chứa đàn bà con gái?”
 
“Mày đang vặn vẹo ý của mẹ đấy.”
 
Lúc này Sơ Ninh cũng không còn kiên nhẫn để tiếp tục đôi co, cô nắm cây nạng.
 
Trần Nguyệt vẫn nóng nảy, nhưng giọng đã mềm xuống: “Này? Làm gì vậy? Không uống nước à?” 
 
Sơ Ninh khập khiễng: “Không uống nữa, no rồi.”
 
Sơ Ninh khép cửa lại, giam cầm tất cả những lời Trần Nguyệt định nói ở bên trong.
 
Hoàn toàn im lặng.
 
Sơ Ninh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm con số đang nhảy trên cửa thang máy, chuyến này về Triệu gia quả thực là hao tổn tinh thần. Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, người đàn ông đứng nghiêng người bên trong cũng ngước mắt lên, ánh mắt hai người xẹt qua nhau như cháy lửa.
 
Sơ Ninh thầm than trong lòng, hôm nay ra cửa không đốt hương, toàn là chuyện làm người ta bực mình.
 
Trên người Triệu Minh Xuyên mặc vest nghiêm chỉnh, nút cổ áo đều đã nới lỏng ra, trên người có mùi rượu nhàn nhạt. Anh ta và người của cục Quy Hoạch vừa đi ăn tối xã giao, uống hơi nhiều, đúng là bộ dạng u ám phiền muộn muốn say mà không say.
 
Sơ Ninh theo bản năng bước lớn về phía bên phải, giống như đang cực kỳ ghét bỏ, né tránh.
 
Triêu Minh Xuyên nhất thời giận dữ: “Ánh mắt này của cô có ý gì?”
 
Sơ Ninh lạnh nhạt đáp lời: “Tôi đang nhường đường cho Triệu đại công tử.”
 
Đôi mắt Triệu Minh Xuyên khẽ nhíu lại thành hai kẽ hở, đuôi mắt vừa hẹp vừa dài nhếch lên, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô.
 
Sơ Ninh cũng không tránh, đối mặt với anh ta.
 
Mấy giây sau, khóe miệng Triệu Minh Xuyên chợt cong lên, cười vô cùng quỷ dị: “Có bản lĩnh.” Ánh mắt cùng lúc đó nhìn về cái chân bó thạch cao của cô.
 
Sơ Ninh cảnh giác.
 
Thế nhưng Triệu Minh Xuyên không nói nữa, hai người lướt qua vai nhau, bóng lưng cao ngất của người đàn ông phả ra hai chữ – điên cuồng.
 
Lúc trên đường về, Sơ Ninh nhận được điện thoại từ Phùng Tử Dương.
 
“Ninh, em đang ở đâu?”
 
Đầu bên kia có tiếng hát, chắc là chỗ ăn chơi nào đó, Sơ Ninh: “Có chuyện thì nói.”
 
Phùng Tử Dương: “Xí, lạnh lùng quá.”
 
“Em cúp đây.”

 
“Chờ một chút đã, sợ em bận tới quên chuyện chính, nhớ ngày kia nha.”
 
“Làm gì?”
 
“Xem thi đấu!” Phùng Tử Dương than thở.
 
Sơ Ninh quên thật.
 
Nói tới cái tên Phùng Tử Dương này, cũng đúng là loại lạ trong đám con nhà giàu, nghiêm chỉnh mà nói, anh ta không phải là người làm ăn cố sức vươn lên, nhưng trên người cũng không có điệu bộ quần là áo lượt của các công tử kinh đô, vòng xã giao của Sơ Ninh phân tầng rất rõ ràng, hoặc là đồng quan điểm, có thể là cộng sự, hoặc là hiểu rõ suy đoán tính toán của nhau, có thể trao đổi lợi ích tài nguyên.
 
Lúc mới quen, Sơ Ninh còn xếp anh ta vào loại thứ hai, sau giao lưu nhiều, lại xoay vào loại thứ nhất. Sự tha thứ của Sơ Ninh đối với anh ta, về công về tư, đều nhiều hơn người bình thường hai phần.
 
Phùng Tử Dương vẫn còn đang than phiền trong điện thoại.
 
Sơ Ninh ngắt lời: “Đi cùng anh cũng được.”
 
Đầu kia dừng lại.
 
Sơ Ninh đột nhiên hiện lên ý trêu đùa, nửa đùa nửa thật nói: “Giúp em chỉnh Triệu Minh Xuyên.”
 
Phùng Tử Dương chợt ho khan hai tiếng: “Không cần nữa đâu, tạm biệt.”  Tắt điện thoại.
 
Sơ Ninh không nói, người này, thật là.
 
Ngày kia là thứ 5, Sơ Ninh vẫn dành thời gian sau buổi trưa cho Phùng Tử Dương. Anh ta là một con gà mờ mê quân sự, Sơ Ninh đã xem bộ sưu tập của anh ta, chỉ vài cái mô hình xe tăng kì quái cũng có thể bày đầy hai phòng.
 
Trên đường Sơ Ninh hỏi: “Anh cũng dễ dãi quá rồi, cái giải không chính quy cũng ham hố.”
 
Ngón tay Phùng Tử Dương đặt trên tay lái: “Anh hùng không hỏi quê quán, hơn nữa, những sáng tạo mới mẻ của đám học sinh nhỏ đó, rất có tính truyền cảm hứng.”
 
Sơ Ninh nghiêng đầu, “Học sinh?”
 
Phùng Tử Dương cười cười, hất cằm về phía trước: “Đến rồi.”
 
Cổng trường vuông vắn, ấn tượng đầu tiên là 8 chữ phương châm của trường.
 
Tinh lấy tu thân, kiệm lấy nuôi đức.
 
Sơ Ninh nhìn tên trường, chợt nhớ tới nam sinh mặc quần áo trắng hôm đó, trí nhớ khẽ rung, nhưng rất nhanh tản nhạt đi.
 
Đại học C hàng năm sẽ tổ chức một lần thi đấu trong phạm vi các khoa trong trường, đã trở thành truyền thống. Thiết kế máy bay và điện tử thông tin đã thành hai con át chủ bài, mấy năm nay đều là một chó sói một hổ tranh tài với nhau.
 
Hai giờ bắt đầu, khu vực tổ chức đã ồn ào nhốn nháo.
 
“Cậu nhìn cái gì thế?” Kỳ Ngộ sửa chữa bộ phận cảm biến từ xa lần cuối, vỗ bả vai Nghênh Cảnh một cái: “Thiết lập lộ tuyến chắc không có vấn đề gì, nhưng cậu phải chú ý lúc quẹo khống chế tốc độ bay cho ổn đấy.”
 
Trên người Nghênh Cảnh vẫn mặc bộ quần áo màu trắng, giống như quần áo đồng phục cấp 3, trừ dáng vóc cao ráo, khuôn mặt thanh tú vẫn không đổi. Cậu ta xắn tay áo lên ngang khuỷu, một tay xoa eo, một tay chỉ vào hàng ghế quan khách. “Lãnh đạo trường ngồi chỗ này?”
 
“Đúng vậy.”
 
“Bên đó thì sao?”
 
“Bên trái là chỗ trường chúng ta ngồi, bên phải là chỗ ngồi của người bên ngoài.” Kỳ Ngộ xích lại gần, cười đểu chỉ đường lầm lạc: “Trương Hoài Ngọc ngồi thứ 3 bên trái, muốn tặng hoa thì bay sang đó đi.”
 
Hội trường cơ bản đã chật, đầu người đen nghịt. Lúc Sơ Ninh và Phùng Tử Dương đi vào, rất bắt mắt. Mắt Nghênh Cảnh khẽ nháy một cái, lúc thấy Sơ Ninh, miệng không kìm được tròn ra:  “A a.”
 

Kỳ Ngộ nói bằng giọng ‘tôi biết mà’, nhỏ giọng: “Tôi sẽ giúp cậu tìm một cành hoa.”
 
“Tôi không tới đó tặng hoa đâu.” Nghênh Cảnh bỏ lại câu đó, cười hi hi rồi xoay người bỏ đi.
 
Kỳ Ngộ ngó nghiêng dài cổ: “Vậy cậu đi đâu? Này, tôi nói cậu nghe, đừng đổi đường đi cẩn thận rơi máy bay.”
 
“Cậu thực sự muốn giành giải sao?” Nghênh Cảnh lơ đễnh: “Thoải mái chút đi, vui là được.”
 
Cuộc thi này của Đại học C, cũng có chút danh tiếng trong ngành, muốn truyền bá danh tiếng, nhà trường tự nhiên sẽ thiên về tính chuyên nghiệp. Lòng mọi người hiểu rõ, lâu ngày, cũng cho nó là chuyện đương nhiên.
 
Kỳ Ngộ không còn lời nào nữa, nhưng vẫn không cam lòng: “Nếu như chỉ là vui đùa, sao cậu còn sửa chữa nhiều ngày đêm như vậy.”
 
Nghênh Cảnh để lại một bóng lưng bất cần: “Cũng tại nhàn rỗi thôi.”
 
Bọn họ là khoa động cơ hàng không vũ trụ, rút thăm, là tổ ra sân thứ 6, năm khoa trước vừa lên sân khấu biểu diễn, thầy hướng dẫn hạng mục đã trấn giữ dưới đài.
 
Một thế giới mô phỏng trang nghiêm đẹp đẽ.
 
Phùng Tử Dương nhìn thấy, hứng thú dạt dào: “Cái hệ thống mô phỏng này không tệ, nhìn xem, những chi tiết tưởng tượng hệ sinh thái thủy sinh cũng làm được, có phải rất đẹp đúng không?”
 
Sơ Ninh buồn chán: “Giống như cái lồng chim bằng nhựa vậy.” Thật sự không hiểu có cái gì hay mà nhìn.
 
“Mẹ ơi, có thể bay thật!”
 
Phùng Tử Dương giống như đa số người trong hội trường đều tỏ ra thán phục.
 
Sơ Ninh thực sự cạn lời, trong đầu nghĩ: “Nói linh tinh, nếu không bay được, thì còn gọi là máy bay sao?”
 
“Cái này mô phỏng theo mô hình không gian, có thể bay thử thành công dưới hoàn cảnh này thì cũng không dễ dàng.” Phùng Tử Dương khen ngợi. “Siêu quá.”
 
Giỏi cái rắm.
 
Sơ Ninh buồn ngủ.
 
Giọng MC vang lên cùng lúc xách tinh thần cô lên cao: “Tổ thứ sáu, khoa động cơ hàng không vũ trụ.”
 
Khu nào đó trong khán đài vỗ tay tiên phong, xem ra là hậu phương. Sơ Ninh ngẩng đầu, nhìn lướt lên khán đài. Nam sinh mặc quần áo trắng đi tới, cúi nửa người với các vị lãnh đạo và ban giám khảo, tiếp theo bước tới giữa đài, cúi chào người xem.
 
Sơ Ninh nhìn cậu ta hai lần, hoàn toàn quên mất cơn buồn ngủ.
 
Mẹ ơi, lại là cậu ta?
 
Loại cảm giác này giống như đang vô cùng nhàm chán, đột ngột có một cảm giác  kì diệu gõ cửa đến thăm. Hay như kết của một bộ phim không có chút thú vị nào, gượng ép, khiến cho người xem kinh ngạc vô cùng.
 
Sơ Ninh khẽ híp mắt, hai tay khoanh trước ngựa, lưng cũng thẳng lên đôi chút.
 
Tiếng vỗ tay ở hội trường nhỏ dần, sau đó im lặng trở lại.
 
Nghênh Cảnh bước lên trước một bước, giơ tay phải lên ra hiệu, Kỳ Ngộ trợ giúp ở dưới đài, bắt đầu chỉnh các công tắc trên bảng mạch, Nghênh Cảnh tới trước bàn điều khiển, kéo cái công tắc điều khiển to nhất một cái thật mạnh về phía sau.
 
Mô hình máy bay trực thăng đứng im ở giữa sân bắt đầu xoay cánh quạt, sau đó bay lên độ cao nửa mét thì hơi dừng lại, cuối cùng vèo một cái, bay lên không.
 
Phùng Tử Dương nói: “Động lực không tệ.”
 
Sơ Ninh cũng hiếm khi im lặng.
 
Chiếc máy bay dọc theo lộ trình đã vạch sẵn hoàn thành hàng loạt các đoạn bay, chạy thẳng tới đoạn nước rút, quẹo góc chết, thân máy bay xoay tròn, Nghênh Cảnh tập trung điều khiển máy bay, điều chỉnh vận tốc quay của cánh quạt.
 
Sơ Ninh nghe thấy tiếng động cơ hoạt động bên trong máy bay kêu ầm ầm.
 
Năm phút.
 
Trong hội trường đã có tiếng bàn tán.
 
Bảy phút, tiếng vỗ tay dần rõ.
 
Cả người Phùng Tử Dương nghiêng về phía trước, sờ cằm dường như rất hứng thú. “Lâu như vậy rồi.” Cái máy bay trực thăng này đã bay liên tục mười phút.
 
“Cái này rất khó sao?” Sơ Ninh hỏi.
 

“Thời gian một cái máy bay mô hình cất cánh sẽ không vượt quá năm phút, huống chi còn đang chấp hành hạng mục bay, rất nhanh nóng máy.” Phùng Tử Dương lật sách tuyên truyền: “Nam sinh này tên gì?”
 
“Oa!” Tiếng hô đầy ngạc nhiên vang lên.
 
Chỉ thấy cái máy bay mô hình màu xanh kia dừng lại giữa không trung, hai cửa thân mở hết ra, đuôi hơi cúi xuống, đầu lại giương lên cao, giống như đang gật đầu hỏi thăm người xem.
 
Bất ngờ, hai mảnh lụa đỏ xì ra từ hai bên, phía trên còn ghi dòng chữ: 
 
“Nhiệt liệt kính chúc cuộc thi sáng tạo giữa các khoa trong trường ta thành công viên mãn.”
 
Máy bay trực thăng lại bay lên không, tăng tốc thực hiện hành trình bay vòng quanh, hai dải lụa đỏ bay bay, làm mấy lãnh đạo đều vui vẻ ra mặt.
 
Bay đến vị trí bên phải nhiều nữ sinh, dải lụa rơi xuống, cái máy bay không hề rảnh rỗi, khẽ lắc mông.
 
“Á!” Tiếng mọi người thán phục “Mẹ ơi.”
 
Một buồng máy bay thả xuống toàn cánh hoa. Mưa cánh hoa rơi đầy trên tóc, mặt và đùi nữ sinh, tiếng cười như chuông gió không hề che hết niềm vui của thiếu nữ.
 
Phùng Tử Dương sặc nước bọt: “Thú vị.”
 
Không khí tại hội trường bắt đầu trào sóng lần thứ nhất.
 
Đây là học trộm chiêu tiên nữ tán hoa đó mà, còn chưa đóng tiền bản quyền, Sơ Ninh nghĩ trong đầu, mặt đã thả lỏng ít nhiều.
 
Nghênh Cảnh trên đài không giống như lúc vừa rồi, cậu ta không nghiêm túc nữa, mắt bị ánh đèn chiếu rọi, hào quang lấp lánh. Máy bay tiếp tục bay, xoay tròn hai vòng, từ giữa bay thẳng tới đối diện trước mặt Phùng Tử Dương, dừng lại ở khoảng ngoài 3 mét.
 
Mọi người nín thở.
“Oanh oanh oanh!”
 
Nổ súng với anh đó.
 
Chỉ thấy mô hình máy bay đó bay quanh Phùng Tử Dương, đuôi nó phun ra một luồng khói ngũ sắc, vẽ ra một cái vòng tròn thật lớn, nhốt Phùng Tử Dương ở bên trong.
 
Hội trường cười nghiêng ngả.
 
Phùng Tử Dương không giận mà còn cười, anh ta vô cùng thích thú giơ ngón tay cái với Nghênh Cảnh.
 
“…”
 
Sơ Ninh âm thầm cảm khái, lại còn tương tác với người xem nữa, đúng là suy nghĩ trung nhị* khác người.
 
(*hội chứng rối loạn tuổi dậy thì).
 
Còn chưa cảm khái xong, cái phi cơ nhỏ màu xanh gật đầu với mọi người trên dưới đột ngột chuyển hướng, đầu chiếc phi cơ nhắm ngay trước mặt Sơ Ninh.
 
?!!?
 
Cậu muốn làm thiếu niên trung nhị hả?
 
Chân mày Sơ Ninh nhăn lại, đầu tiên là liếc nhìn đầu sỏ trên đài. Cách 7m, vượt qua những đầu người, Nghênh Cảnh không có chút né tránh ánh mắt nhìn thẳng về phía cô.
 
Vừa giao nhau một cái, Sơ Ninh có thể khẳng định ngay lập tức.
 
Cậu ta nhớ ra cô rồi, cái đứa con nít chết tiệt này cố ý.
 
Sắc mặt Sơ Ninh ung dung, không quá hốt hoảng. Tầm mắt di chuyển về chỗ cũ, đối mặt với cái máy bay. Tay phải cô thầm nắm thành đấm – mày dám bay tới đây, tao đập chết mày.
 
Cánh máy bay hơi thu lại, đuôi máy bay ép xuống, thân máy bay hơi run, dường như đang chuẩn bị. 
 
“Bùm ~ bùm” mấy tiếng, theo những phát bắn là mấy viên gì đó, bọn chúng đập vào bả vai Sơ Ninh rồi rơi xuống giữa hai chân cô, anh dũng hy sinh sang cả hai bên trái và phải.
 
Năm sáu viên kẹo sữa bò Khoái Lạc Vượng Tử.
 
Mí mắt Nghênh Cảnh khép hờ, cười đơn thuần nồng nhiệt với cô ngồi trên đài, lần này, ánh mắt hai người giao nhau lâu hơn.
 
Sơ Ninh lạnh nhạt nhìn sang chỗ khác.
 
Ha, thủ đoạn lừa bịp cũng thật nhiều.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.