Tiểu tiên sinh

Chương 29


Đọc truyện Tiểu tiên sinh – Chương 29

Chương 29: Tỏ tình
 
Ánh mắt Nghênh Cảnh giống như là một chút thỏ. Sơ Ninh chỉ thất thần chốc lát, rất nhanh lý trí liền trở lại.
 
Này là cái cái giống gì vậy!

 
Nhiều người như vậy, người trong ngành ngoài ngành, quen biết hoặc không, đều là thái độ xem chuyện bát quái thâm sâu khó lường. Không biết còn tưởng là ông chồng nhỏ bị cô đùa bỡn tìm đến cửa vậy.
 
Sơ Ninh quả quyết rút tay về.
 
Bàn tay Nghênh Cảnh trống không, lòng cũng như vậy mà rơi xuống.
 
Cậu quay đầu nhìn cô.
 
Cậu giống như một tờ giấy trắng, không hề bị nhúm chàm, căn bản không che giấu được ưu tư.
 
Sơ Ninh đau đầu, cô thấp giọng nói: “Cậu đi ra bên ngoài chờ tôi, bọn tôi sẽ đến tìm.”
 
Nghênh Cảnh chưa nghe hết câu mà đã quay đầu rời đi rồi.
 

Sơ Ninh lên tiếng xin lỗi Ngụy Khải Lâm, Ngụy tổng như cười như không nói: “Đi đi, tôi hiểu mà.”
 
“…” Lời này nghe không giống lời khen ngợi. Sơ Ninh không rảnh rỗi mà ngẫm nghĩ, vội vàng đuổi theo.
 
Nghênh Cảnh đứng ở bên ngoài phòng yến hội, hôm nay cậu mặc trang phục hết sức nghiêm chỉnh, kiểu dáng đơn giản đại chúng, bên trong là chiếc áo sơ mi, hai bên cổ áo có hai chiếc khuy áo màu hổ phách, bị ánh sáng chiếu vào, là một màu xanh lam khiêm tốn tinh xả. Giá cả không rẻ, rất có phẩm vị.
 
Đại khái là do ăn mặc nghiêm chỉnh, cậu đứng trong bóng tối, như một cây bạch dương cao ngất???
 
Nhất là bóng dáng âm trầm, bớt đi mấy phần khí chất thiếu niên.
 
Sơ Ninh bước hai bước đến, hỏi: “Cậu lại bị điên gì vậy?”
 
Chuyện đột nhiên xảy ra, biểu hiện của tên tiểu tử này lại không giống lẽ thường, cô cũng bị làm cho tức rồi, nên giọng cũng không tốt.
 
Nghênh Cảnh nhìn thẳng cô, ương bướng mà nói: “Chị đầu tư ở hạng mục khác rồi.”
 
Sơ Ninh không phủ nhận, “Đúng, đúng là đang suy nghĩ.”
 
Nghênh Cảnh nắm chặt tay, “Tại sao?”
 
“Tại sao?” Sơ Ninh cau mày, “Làm gì có lắm tại sao như vậy? Tôi cảm thấy thích hợp thì tôi đầu tư, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
 
Thái độ của cô ngay thẳng, giọng nói cũng không chút gợn sóng nào, thanh tỉnh, tự kiềm chế phải nhường nhịn làm cho Nghênh Cảnh càng cảm thấy mất mát.
 
Có một câu cậu không nói ra khỏi miệng.
 
Thích hợp, chị liền đầu tư.
 
Như vậy không thích hợp không phải là???
 
Cái suy đoán như vậy làm cho cậu cảm thấy uể oải, giống như rơi xuống ao đầm, cậu không dám hỏi cửa ra, giống như cậu không dám dùng sức dẫm trên đất. Sợ bị vùi lấp đi xuống, sợ không còn có cơ hội trở mình.
 
Sơ Ninh không cảm thấy mình có gì sai trái, tư tưởng của cô còn tỉnh táo mà đề cập đến, “Bất kỳ nghị quyết nào cũng cần phải thông qua công ty nghiên cứu thảo luận, cũng phải chỉ một mình tôi có thể định đoạt, nhưng tiếp xúc và tìm hiểu trước, là chuyện thường tình.”
 
Cô nói cho Nghênh Cảnh, làm ăn, ý tứ không phải là ở tình cảm, mà là công việc.
 
“Đồ lừa dối.”
 
Sơ Ninh thấp giọng, ngước mắt lên, “Cậu nói gì?”
 
Ánh mắt của Nghênh Cảnh thu bớt lại nhiệt độ, nhìn thẳng cô: “Chị là đồ lừa gạt.”
 
Sơ Ninh cả người cũng lạnh lùng, “Tôi lừa cậu cái gì?”
 
Nghênh Cảnh trong đầu tất cả đều là suy nghĩ vừa lúc nãy.
 
Cậu không dám nói ra suy nghĩ của mình, chỉ mượn cớ, nổi giận đùng đùng: “Tôi gọi điện thoại hỏi chị, chị nói chị đi công tác! Vậy bây giờ là cái gì?”

Sơ Ninh cũng tức giận, “Cái này liên quan gì đến cậu?”
 
Một câu này khí thế áp bức lên tới đỉnh điểm, làm cho ba hồn bảy vía của Nghênh Cảnh cũng bị giải tán luôn.
 
Cậu run sợ, sau đó cúi đầu xuống, lầm bầm như nỉ non: “Đúng vậy, không có liên quan gì. Chị muốn làm gì, sao mà nói cho tôi biết, đâu có quan tâm đến cảm nhận của tôi đâu…. Chị căn bản không quan tâm đến tôi.”
 
Lời nói này trực tiếp đánh vào trái tim của Sơ Ninh.

 
Một trực giác nào đó bắt đầu lượn quanh trong đầu, không cách nào dừng lại được.
 
Trong lòng cô có cảm giác không ổn, thậm chí mơ hồ đoán ra được cái gì đó, nhưng còn chưa suy nghĩ thấu triệt, Nghênh Cảnh đã đi rồi.
 
Bóng lưng một đi không trở lại của cậu hòa với ánh đèn và cờ bay phấp phới.
 
Sơ Ninh muốn gọi cậu, không biết một trận gió từ nơi nào thổi đến, làm cho cô tỉnh táo lại, vì vậy mím chặt môi, yên lặng mà chống đỡ.
 
Nghênh Cảnh một mực giữ yên lặng cho đến khi yến hội kết thúc.
 
Lật Chu Sơn không biết chuyện xảy ra, còn trách móc cậu chạy đi đâu mất.
 
Nghênh Cảnh nói là đau bụng.
 
Chuyện này cứ như vậy mà qua đi.
 
Yến hội này, các tuyến nhân mạch đều có, có thể nhìn thấy, đoàn đội nhiên liệu ô tô mới kia, tuyệt đối là một chiếc bánh ngon trong yến tiệc ngày hôm nay. Bọn họ mới lấy được giải cấp toàn thế giới, người đứng ra tổ chức tự nhiên sẽ ưu tiên hơn, lại còn sắp xếp lên đài diễn thuyết, còn giới thiệu bọn họ cho rất nhiều lão đại đầu tư. Lại chụp vài tấm hình, sửa ảnh ngày mai sắp xếp lên hot search.
 
Đây là độ chú ý đối với nghề nghiệp này mang tới? Thật chán ngán?
 
Vừa hiện thực lại vừa tàn khốc.
 
Lật Chu Sơn là một người nghiên cứu khoa học, những loại giao tiếp xã giao này đối với ông cơ hồ là bằng không. Một đời của ông cống hiến cho sự nghiệp, khô khan vô vị, không có đầy đủ nhiệt huyết tuyên truyền, bản thân lý lịch và danh tiếng cũng không đủ, mang theo Nghênh Cảnh, giống như một đôi cha con nghèo khổ đến hoàng cung mà bày bán sạp bánh xuân.
 
Toàn bộ quá trình đều không có người hỏi han.
 
Nghênh Cảnh bực bội đến phát hoảng, một mình tránh đi dựa vào vị trí ở cửa sổ.
 
Cậu theo bản năng mà tìm kiếm Sơ Ninh, không thấy bóng người, trong lòng ngừng một lát lại nổi nóng — tại sao nhất định phải là cô ấy!
 
Loại ưu tư khó chịu này cứ bám mãi không buông, giống như ném bản thân vào một chảo dầu nóng, Nghênh Cảnh rất khó chịu.
 
Cho đến khi một giọng nói của người đàn ông kéo cậu trở lại, “Chào cậu.
 
Nghênh Cảnh nghiêng đầu, sau khi thấy người, kinh ngạc, “Đường tổng?”
 
Đường Diệu cười gật đầu, “Cậu vẫn còn nhớ rõ tôi?”
 
“Đương nhiên, lần trước nhờ có anh nguyện ý cho chúng tôi mượn phòng thí nghiệm.” Nghênh Cảnh lễ phép vươn tay, nắm một cái.
 
Đường Diệu cũng khách khí, “Tiện tay mà thôi, học sinh lập nghiệp không dễ dàng.”
 
Khóe miệng Nghênh Cảnh cong cong, ba chữ không dễ dàng, làm cho lòng cậu có một khoảng buồn vô cớ.
 
“Đây là danh thiếp của tôi.” Đường Diệu dường như đã sớm chuẩn bị, đưa qua một tấm danh thiếp màu đen, nội dung vô cùng ngắn gọn, hai hàng chữ, hàng chữ thứ nhất là danh hiệu của anh ta: Đổng sự ban chấp hành Minh Diệu, Đường Diệu.
 
Hàng thứ hai là số điện thoại của anh ta.
 
Xã giao làm ăn bình thường, kiểu thân phận này của anh ta, cũng chỉ là một cái số điện thoại tượng trưng mà thôi.
 
Đợi cậu nhận lấy, Đường Diệu cười một tiếng, “Sau này có gì cần hỗ trợ, có thể liên lạc với tôi.”
 
Nói xong dứt khoát quay đi.
 
Nghênh Cảnh nắm danh thiếp nhìn đi nhìn lại, mơ hồ cảm giác, trong lời nói của anh ta có duỗi ra cành ô liu.
 
(duỗi cành ô liu: )
 
Ý nghĩ này trôi qua rất nhanh, bởi vì cậu nhìn thấy Sơ Ninh.
 
Cách đó vài mét, cô đang đứng tụ tập với một đám người, mấy người đàn ông bên cạnh đều rất anh tuấn, cô một thân váy trắng, vòng eo nhỏ nhắn cân đối, trên cổ có một dây chuyền, làm cho làn da vốn trắng càng thêm như dệt hoa trên gấm.
 
Cô cười đẹp như thế, dễ dàng nhận được ánh mắt của người khác.
 
Cậu đột nhiên nhận ra, chuyện vừa rồi, căn bản không ảnh hưởng gì đối với cô.
 
Nhìn xa xa, cô đơn viết lên trên mặt Nghênh Cảnh.
 
Trước khi yến hội kết thúc, Nghênh Cảnh bị học trưởng trung học của mình gọi lại, “Tiểu Cảnh, đợi chút nữa chúng ta cùng nhau ăn khuya đi, chúng ta rất lâu không gặp, tụ tập một bữa.”
 
Học trưởng này tên là Chu Minh, là người của đoàn đội năng lượng ô tô mới, đêm nay danh tiếng vang xa. Anh ta học cao hơn Nghênh Cảnh hai khóa, đang học nghiên cứu sinh, nhưng biểu hiện xuất chúng, ngay lúc học đại học đã bắt đầu hạng mục, tuổi trẻ, đã bộc lộ tài năng trong lĩnh vực.
 
Trường trung học của Nghênh Cảnh rất nổi tiếng trong nước, nhân tài nhiều, nhưng có thể được trường cũ viết vào bảng vàng danh dự trong kỷ niệm một trăm năm thành lập trường, có thể đếm trên đầu ngón tay.
 
Chu Minh chính là một trong số đó.

 
Lúc học cao trung, Nghênh Cảnh tham gia một cuộc thi khoa học kỹ thuật cấp tỉnh, Chu Minh lúc đó là dẫn đội, quan hệ không tệ, chỉ là về sau Chu Minh lên đại học, liên lạc cũng ít đi.
 
Hôm nay tha hương gặp lại cố nhân, Chu Minh vô cùng nhiệt tình, lặp lại mấy lần: “Cậu không được từ chối đâu nhé.”
 
Sau khi tan cuộc mới phát hiện, người đi ăn khuya…trùng trùng điệp điệp.
 
Làm chủ chính là Ngụy Khải Lâm, phương hướng hợp tác của anh ta rất rõ ràng, biểu hiện vô cùng nhiệt tình. Anh ta cũng là một trong những đại cổ phần trong công ty đầu tư Ninh Cạnh, mà còn cố ý cho Sơ Ninh tiếp xúc với hạng mục này.
 
Giao thiệp rộng, người nhiều, cuối cùng sáu chiếc xe đồng loạt ra khỏi hội trường.
 
Nghênh Cảnh cùng với Sơ Ninh không chỉ không ngồi chung một chiếc xe, mới vừa rồi chạm mặt, ánh mắt hai người giao nhau, ai cũng không nói một câu.
 
Nơi mà Ngụy Khải Lâm đặt dĩ nhiên là cao cấp.
 
Một bữa thịt nướng, lại ăn thành hiệu quả của quán ăn Mỹ Kỳ Lâm.
 
Mấy người thanh niên này lúc đầu còn có chút câu nệ, dần dần, tất cả mọi người đều thả lỏng.
 
Ngụy Khải Lâm đặt một phòng đơn độc, lại thêm đánh bài, chơi thật sự rất vui vẻ. Sơ Ninh nhìn bọn họ chơi vài ván bài, liền đi ra ngoài.
 
Đó là một phong cảnh khác.
 
Tinh thần phấn chấn vui vẻ, thoải mái thân thiện, cũng có tiếng cười không ngớt.
 
Nghênh Cảnh ngồi bên cạnh Chu Minh, nghe bọn họ nói về ước mơ. Loại cảm giác sinh động có thể lây nhiễm qua người khác, mọi người đều mồm năm miệng mười mà nói chuyện, cả ngày nói không hết chuyện. Mà Nghênh Cảnh cũng đổi lại thành trạng thái bình thường, ngồi ở chỗ đó rất ít nói chuyện. Thỉnh thoảng cười cười, nhưng đa số, đều là hơi cúi đầu, duy trì yên lặng.
 
Trên mặt bàn có mười mấy chai bia không, trên đất còn có một rương chưa uống.
 
Sơ Ninh cau mày, cũng không biết cậu đã uống bao nhiêu.
 
Không bao lâu, Ngụy Khải Lâm ra khỏi bàn đánh bài, thư ký đi theo phía sau, thấy Sơ Ninh, “Cô cũng đến đi.”
 
Một đám người đến giữa bọn họ, rót rượu vào ly, ý muốn mời rượu.
 
Mọi người rầm rầm đứng dậy, Ngụy Khải Lâm ôn hòa, lòng bàn tay khẽ áp nhẹ, “Hôm nay không nói mấy cái không hay có gì đó, chơi vui vẻ, tôi mời khách, mọi người tùy ý.”
 
Chỗ đứng của Sơ Ninh vừa hay bên cạnh Nghênh Cảnh, thấp giọng nói: “Không thể uống thì đừng uống.”
 
Cậu cũng không phải là chủ bữa tiệc, trường hợp này cũng chẳng làm sao.
 
Nhưng Nghênh Cảnh ngoảnh mặt làm ngơ, một giây sau, ngửa đầu uống cạn một cốc bia.
 
Sơ Ninh bỗng nhiên nhận được một trận bực bội này, trong lòng khó chịu, nhưng lại ở chỗ nhiều người không có cách nào phát tác. Cô hung dữ mà trợn mắt nhìn cậu một cái, vẫn không nhận được phản ứng như cũ, sau đó trầm mặt, rời đi cùng Ngụy Khải Lâm.
 
Nửa tiếng tụ tập, dù sao mỗi lần mà Sơ Ninh nhìn về phía Nghênh Cảnh, cậu cũng đang uống rượu.
 
Mười một giờ kết thúc, hứng thú bừng bừng mà tới, hết sức phấn khởi trở về. Thư ký của Ngụy Khải Lâm sắp xếp mấy chiếc xe, thoải mái đưa người trở về.
 
Đoàn đội của Chu Minh trở về T đại, ngồi hai chiếc xe, còn mấy người quen, phân từng hướng mà đi chung xe. Chỉ có Nghênh Cảnh trở về C đại, thư ký hỏi cậu: “Ngụy tổng thuận đường, nếu không cậu đi theo chúng tôi đi.”
 
Nghênh Cảnh còn chưa lên tiếng.
 
“Tôi thuận đường, để tôi chở cậu ấy.” Sơ Ninh đi từ phía sau đến, vừa đi vừa nói.
 
Thư ký nhìn về phía Nghênh Cảnh, muốn trưng cầu ý kiến của cậu, nhưng Nghênh Cảnh lại không có bất kỳ ý kiến nào.
 
Được lắm, anh ta nói với Sơ Ninh: “Ninh tổng, vậy thì làm phiền cô rồi.”
 
Sau khi tất cả mọi người đi, Sơ Ninh vòng tay trước ngực, nhìn về phía cậu hỏi: “Cậu muốn đứng ở chỗ này một đêm hay sao?”
 
Cô thu hồi tầm mắt, không nói gì nữa, quay người đi lấy xe.
 
Không bao lâu sau, sau lưng có tiếng bước chân đi theo, Sơ Ninh dần dần nới lỏng tâm tình.
 
Hai người trầm mặc lên xe, Nghênh Cảnh ngồi trên ghế phụ, thắt dây an toàn, từ đầu đến cuối không nói một câu.
 
Cậu quá an tĩnh, lực lượng của sự lắng đọng trên thân người cậu cũng tự nhiên mà phát tán ra, Sơ Ninh không có gì rất bình thường, mở xe, bật đèn xi nhan, xe vững vàng đi trên đường cái.
 
Mấy ngày nay trời quang đãng, gió đêm đông càng thêm khô hanh. Có lẽ là không khí trong xe quá mức kiềm chế, Sơ Ninh mở cửa sổ xe, tùy ý để cho ánh đèn neon thành phố hắt vào trong xe.
 
Xe xuống khỏi cầu vượt, liền đi vào khu đông dân cư, thật ra nửa đoạn sau cô cũng cảm giác được, Nghênh Cảnh vẫn luôn nhìn cô.

 
Không gian trong xe vốn nhỏ, thêm ánh mắt của cậu quá mức cứng rắn, tính chèn ép quá nhiều, làm cho Sơ Ninh có chút khẩn trương.
 
Cô siết chặt tay lái, giả bộ trấn định. Nhưng không quá năm phút, Sơ Ninh cam chịu số phận, nói: “Cậu rốt cuộc lại đang giận dỗi cái gì? Có thể nói chuyện hay không, cậu cứ cố chấp như vậy, tôi cũng…”
 
Vừa nói vừa quay đầu, Sơ Ninh lại bị sững sờ.
 
Nghênh cảnh một mực nhìn cô, mà nước mắt nhìn suốt một đêm, lúc mắt hai người giao nhau, cứ như vậy mà chảy xuống.
 
Hai dòng lệ, trúc trắc, thẳng thắn, cũng là sự quật cường cố chấp.
 
Trong chốc lát, trong lòng Sơ Ninh bỗng toát ra một ý nghĩ, cho dù là thù giết cha không đội trời chung, cũng có thể tha thứ.
 
Tức giận hoàn toàn không còn, cô thở dài, “Cậu đã lớn như vậy rồi, sao lại thích khóc như thế?”
 
Nghênh Cảnh giơ tay lên lau nước mắt, tiếp tục cố nén.
 
Sơ Ninh dứt khoát dừng xe ở ven đường, đóng cửa sổ xe lại, lúc này hoàn toàn yên tĩnh.
 
“Cậu không định nói chuyện cùng tôi nữa hay sao?” Hai chân mày của cô có thêm phần khó nén.
 
Nghênh Cảnh rốt cuộc mở miệng, âm thanh khàn khàn, “Chị muốn bỏ rơi tôi sao?”
 
Sơ Ninh trầm mặc.
 
“Chị coi trọng Chu Minh, cũng đúng, hạng mục của bọn họ ưu tú như vậy, thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của thương nhân mấy người, muốn kỹ thuật có kỹ thuật, muốn giải thưởng có giải thưởng, lại còn nhận được giải thưởng rồi, bản thân cũng chính là sự tuyên truyền tuyệt vời, sau này doanh tiêu phổ biến rộng rãi, căn bản không cần chú ý.”
 
Giọng của cậu lạnh tanh, Sơ Ninh nghe, vẫn bình tĩnh như cũ.
 
Nghênh Cảnh nói: “Chị cho là tôi không biết tình hình của mình sao, độ kỹ thuật khó, giá đầu tư vốn cao, tương lai còn không rõ ràng, mà chuyên ngành của tôi lại còn không được chú ý, đoàn đội mới bắt đầu, hết thảy từ số 0 mà lên, rất ít người nguyện ý đặt nền móng cho chúng tôi.”
 
Sơ Ninh nghiêng người, từ bên trái lấy ra một điếu thuốc, điếu thuốc nhỏ màu trắng, cô nhẹ nhàng cắn ở trong miệng, bật một cái, hút một hơi, ánh lửa sáng lên rồi vụt tắt.
 
Đây là lần đầu tiên Nghênh Cảnh thấy cô hút thuốc.
 
Người con gái híp mắt lại, đôi mắt nhỏ dài càng thêm quyến rũ, ở làn khói, gò má cô thật đẹp.
 
Sơ Ninh rút một nửa điếu thuốc bóp gãy. Cô quay đầu nhìn cậu, “Thứ nhất, tôi sẽ không bỏ rơi hạng mục của cậu. Nhưng cậu cũng phải hiểu tôi, tôi có sự khó xử của tôi, công ty có hơn trăm nhân viên cần phải trả tiền lương, nhỏ như tầng quản lý, lớn là trang web đầu tư, tôi phải cân nhắc thiệt hơn.”
 
“Thứ hai, tôi không phủ nhận, công ty đang cân nhắc đến hợp tác với nhiên liệu xe ô tô mới. Nhưng cái này là ẩn số, kết quả như thế nào, tôi cũng không có cách nào dự liệu được.”
 
Từ ánh mắt đến giọng nói của Sơ Ninh, đều rất nhạt, không có chải chuốt, càng làm toát nên sự bất lực của cô.
 
“Thứ ba, Nghênh cảnh, chúng ta là đối tác, chỉ cần cái thân phận này không thay đổi, tôi và cậu mãi mãi cùng mặt trận. Cậu phải học cách chấp nhận, thế giới này, vốn có rất nhiều chuyện ở bên ngoài dự đoán, có những chuyện lại hợp tình hợp lý. Cậu phải học được cách cân bằng giữa hai điểm này. Tức giận, ương bướng thì có thể giải quyết được vấn đề hay sao? Đây cũng là do tôi nguyện ý nhân nhượng, đổi thành Ngụy Khải Lâm, Đường Diệu, thậm chí là bất kỳ một người nào khác, cậu thử nghĩ xem?”
 
Sơ Ninh yếu ớt thu hồi tầm mắt, nhìn vào điểm nào đó trên tay lái, “Tôi biết, quá trình này sẽ có chút cay đắng, nhưng cậu phải trải qua.”
 
Nghênh Cảnh phẫn uất cả một đêm, lúc nghe xong những lời tâm tình của cô, dần dần bình tĩnh lại.
 
Giọng của cậu thấp hơn, “Tôi chịu không được.”
 
“Hử?”
 
“Tôi chịu không nổi bị coi nhẹ, bị phủ nhận.”
 
Còn có, bị em vứt bỏ.
 
Sơ Ninh gật đầu, “Tôi có thể hiểu được, đã có những lúc, tôi rất giống cậu.”
 
Nghênh cảnh nhìn về phía cô, vẻ mặt nghi ngờ.
 
Sơ Ninh cong miệng cười một tiếng, “Luôn có một quá trình, chỉ là thời gian dài hay ngắn, không thể đốt cháy giai đoạn.”
 
Nghênh Cảnh nghiêm túc nghiêm túc hỏi: “Cho nên chị nguyện ý cho tôi thời gian chứ?”
 
“Tôi vẫn luôn cho cậu thời gian.”
 
Lập tức sáng tỏ thông suốt.
 
Nghênh Cảnh hai tay che mặt.
 
Sơ Ninh buồn bực, “Cậu làm gì?”
 
Cậu ôm mặt lắc đầu, thanh âm buồn buồn truyền qua từ kẽ tay: “Tôi không khóc.”
 
Sơ Ninh cười phì một cái, “Ai tin, cậu bỏ tay ra, tôi xem một chút?”
 
Lắc lắc đầu.
 
Sơ Ninh cũng không hề khuyên, trực tiếp động thủ, bỗng nhiên cù eo của cậu. Xúc cảm tuyệt vời, cứng rắn, lại làm cho cơ bắp của bản thân hơi nảy lên. Còn chưa hết, Nghênh Cảnh đã co người lại, tay cũng buông mặt ra, la hét: “Không cho phép chị cù tôi.”
 
Sơ Ninh ngoẹo đầu, linh lợi mà nhìn chằm chằm vào cậu, cuối cùng cười xán lạn: “Không sai, đúng là không khóc.”
 
Nghênh Cảnh nhếch miệng, dựa vào thành ghế: “Đêm nay tôi không trở về trường học.”
 
“Vậy cậu đi chỗ nào?”
 
Cậu đùa nghịch vô lại cũng rất là đáng sợ.

 
“Nhà chị.”
 
Trước lạ sau quen, lần này lại đến chung cư của Sơ Ninh, cậu nghiễm nhiên biến thành người trong nhà.
 
Biết nhà cô không có dép lê dành cho nam, sau khi vào cửa không nói hai lời, tự giác dùng chân trần. Muốn uống nước, lại ngựa quen đường cũ mà đi vào phòng bếp. Uống xong, vẫn chưa yên tâm mà trở lại phòng khách, ấn công tắc đèn.
 
“Cậu làm gì?” Sơ Ninh hỏi.
 
“Tách, tách” đèn sáng.
 
Nghênh Cảnh cười nói: “Không hỏng.”
 
“…” Cẩn thận tỉ mỉ như là nhà của mình.
 
Sơ Ninh tìm cho cậu một chiếc khăn mặt mới, “Cậu đi tắm đi.”
 
Đợt tắm rửa này làm cho Nghênh Cảnh tắm đến khô nóng, dứt khoát mở nước lạnh.
 
Cả người cậu nổi da gà, bị nước lạnh xối vào người càng thêm thanh tỉnh và phấn khởi.
 
Sơ Ninh nhân lúc cậu tắm rửa, đã sắp xếp xong văn kiện và máy tính, chuẩn bị tăng ca ban đêm.
 
“Tắm xong rồi?” Nghe được tiếng cửa phòng tắm mở ra, cô ngồi xếp bằng trên thảm, cũng không quay đầu lại, đang xem tư liệu.
 
Trên bàn mở một chiếc đèn đọc sách, làm cho bóng của cô hắt lên trên tường trắng, giống như một bông hoa hồng nở rộ trong đêm tối.
 
Nghênh Cảnh đi qua, làm động tác giống như cô, ngồi tại bàn đối diện.
 
Sơ Ninh ngẩng đầu nhìn một cái, đây là biểu tình gì, thấy chết không sờn, tâm sự của thiếu nam phức tạp như vậy sao?
 
Lại nghe Nghênh Cảnh hỏi: “Chị thích kiểu con trai như thế nào?”
 
Sơ Ninh nhíu mày, “Làm điều tra hả?”
 
“Chị nói xem đi, coi như tâm sự.”
 
“Cái này có gì mà phải nói chuyện!”
 
Ánh mắt Nghênh Cảnh tìm tòi nghiên cứu, “A, thì ra chị chưa từng yêu đương.”
 
Sơ Ninh nổi bão tại chỗ, “Ai nói tôi chưa từng yêu đương! Tôi đương nhiên là đã từng yêu.”
 
“Vậy bạn trai cũ của chị là như thế nào?” Ngữ khí của cậu bình thường.
 
“….” Sơ Ninh lúc này mới kịp phản ứng, tiểu tử này, còn học được phép kích tướng.
 
Cô vừa tức vừa buồn cười, không thèm so đo, nghĩ nghĩ, hồi ức nói: “Bạn học thời đại học, người rất tốt, tính cách ôn hòa, về sau đi ra nước ngoài, liền chia tay.”
 
Ở trong tỉnh lược rất nhiều giai đoạn, yêu hận tùy tâm, vật đổi sao dời, chẳng qua cũng chỉ là mấy lời.
 
Sơ Ninh vô cùng thản nhiên, sau khi nói xong, trong lòng bình tĩnh, tiếp tục gõ máy tính.
 
Nghênh Cảnh cũng không vì thế mà thay đổi, thậm chí còn không phát biểu ý kiến.
 
“Được, bây giờ đổi lại chị hỏi tôi.”
 
“Hỏi cái gì?”
 
“Hỏi tôi thích dạng nữ sinh như thế nào?”
 
Sơ Ninh mơ hồ cảm thấy không thích hợp. Giờ khắc này, Nghênh Cảnh cho cô cảm giác, mạch cảm xúc rõ ràng, mục đích mãnh liệt, đồng thời có tính công kích.
 
Cậu không để cho mạch suy nghĩ của cô có thời gian suy nghĩ kỹ, không ra bài theo lẽ thường, đột nhiên bày ra một nụ cười rất đơn giản. Răng trắng như vỏ sò, hình cung rất đẹp mắt, chiêu mỹ nam kế này còn có cảm giác thiếu nam, Sơ Ninh bị nụ cười này làm cho có chút thất thần.
 
Đại khái là bệnh ngốc nghếch lại đến rồi.
 
Sơ Ninh vứt bỏ hết những suy nghĩ kỳ quái vừa nãy ra khỏi, cho rằng cậu đang đùa giỡn, lại muốn nói cái gì mà cười nhạt.
 
Phối hợp mà nói: “Được được được, tôi hỏi, vậy cậu thích dạng con gái như thế nào?”
 
Nghênh Cảnh thu lại nụ cười, nhìn cô, nói: “Tôi thích chị.”
 
Động tác gõ bàn phím của Sơ Ninh dừng lại.
 
Lại nghe cậu lặp lại: “Tôi thích em.”
 
Đêm tối trăng sao nhàn nhạt, ánh sáng trong phòng cũng phảng phất như trái nghiêng phải ngã.
 
Sau khi trong lòng Sơ Ninh trải qua một chút cứng ngắc, rất nhanh chóng khôi phục lại tỉnh táo. Đêm khuya yên tĩnh, cô nhìn về phía cậu, thời khắc này, ngay cả không khí cũng trở nên tinh tế.
 
Sơ Ninh khẽ nâng cằm, dùng sự lạnh nhạt nhất quán của mình để khống chế hiện trường.
 
Cảm xúc của cô không để lộ quá nhiều, nhàn nhạt mà hỏi: “Sao, muốn được tôi bao nuôi… hả?”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.