Tiểu tiên nữ trong lòng đại ca

Chương 19


Đọc truyện Tiểu tiên nữ trong lòng đại ca – Chương 19:

Sáng hôm sau, lúc thu bài tập lịch sử, Nhạc Lê đi cùng Thích Ánh.
Thật ra cô nàng cũng sợ Long Hải, nhưng nghĩ đến hôm qua Ánh Ánh tức đến khóc, sự phẫn nộ lập tức đánh bại cơn sợ hãi. Cô biết tại sao Long Hải lại làm khó dễ Thích Ánh.
Long Hải thầm mến Triệu Đô Nam.
Cũng không gọi là thầm mến, dù sao đi nữa ngoài giáo viên chủ nhiệm ra, thì cả lớp đều biết, Triệu Đô Nam đương nhiên càng rõ hơn. Nhưng cô ta không thích Long Hải, thường ngày cũng không thèm nói chuyện với cậu ta, chỉ có lúc trực nhật, sẽ cười nói một câu: “Lớp phó thể dục, có thể giúp tớ xách thùng nước không? Nặng quá.”
Không thích nhưng không ảnh hưởng gì đến việc cô ta hưởng thụ cảm giác theo đuổi của kẻ thầm mến mình.

Đó chẳng qua là lòng hư vinh của thiếu nữ thời thanh xuân mà thôi.
Nhạc Lê cảm thấy Long Hải vì muốn giúp Triệu Đô Nam ra mặt nên làm khó Thích Ánh, thật sự là vừa thấp kém vừa mất mặt. Cô kéo Thích Ánh đứng sau lối đi nhỏ, lấy hết dũng khí lớn tiếng nói: “Long Hải, nộp bài tập lịch sử!”
Vốn cho rằng sẽ là một trận ác chiến, không ngờ cả người cơ bắp đô con lại vội vàng lấy quyển vở bài tập trên cùng đưa đến, “Đây, đây.” 
Cậu ta quá phối hợp, Nhạc Lê cảm thấy nghi ngờ cậu ta có phải giấu ám khí gì trong vở bài tập không!
Cẩn thận nhận lấy mở ra xem, chữ tuy viết rất xấu nhưng thật sự làm đầy đủ, không thiếu câu nào.
Cô nghi hoặc nhìn dáng vẻ sợ sệt của Long Hải, kéo Thích Ánh quay về chỗ ngồi. Đến giờ tự học buổi  sáng, mới từ bạn bàn trước nghe được tin chiều hôm qua Quý Nhượng dẫn người đánh Long Hải, ép cậu ta làm bài tập.
Khứu giác của Nhạc Lê đối với tin bát quái rất nhạy cảm, đem chuyện này liên hệ với chuyện sáng nay, hưng phấn đến hai mắt sáng rực lên, ôm lấy Thích Ánh đang vô thanh đọc diễn cảm, nhỏ giọng thét lên: “Ánh Ánh! Cậu cừ quá! Đại ca đích thân vì cậu mà ra mặt! Chỉ vì chuyện nộp bài tập nhỏ nhoi như thế! Aaa khi nào tớ mới có thể gặp được dạng đại ca như thế!”
Thích Ánh hoàn toàn không biết cô đang nói gì: “…”
Dư Hòa, bạn cùng bàn với lớp phó học tập Hoàng Bác Thông ở bàn sau quan hệ rất không tệ, nhìn thấy Nhạc Lê đang mơ mộng, dùng đầu bút chọc cô: “Cậu hoa si đến lú lẫn hả? Loại người như Quý Nhượng đáng sợ biết bao, vừa ham chơi vừa hung dữ, vẫn không nên liên quan đến bọn họ thì hơn.”
Nhạc lê: “Không đâu, không đáng sợ! Từ nhỏ tớ đã mong muốn được trở thành nữ nhân của đại ca!”
Dư Hòa: “…”
Nhạc Lê cả buổi sáng đắm chìm trong ảo tưởng tình yêu, cảm thấy vô cùng tươi đẹp, cho đến khi hết tiết toán, thầy toán vẫn không dọn giáo án, mà đứng trên bục giảng nói: “Tiết sau là tiết thể dục, chúng ta tiếp tục học, tuần sau là thi rồi, còn vài công thức chưa giảng.”
Nhạc Lê lập tức chán nản.

Dư Hòa còn đang than trách với các bạn xung quanh, liền nghe thấy Nhạc Lê khóc òa lên, vừa khóc vừa nói: “Đều tại tớ…”
Thích Ánh bên cạnh lúng túng tay chân đưa khăn giấy, Dư Hòa vội chạy sang an ủi: “Sao thế Lê Lê?”

Nhạc Lê nức nở: “Đều tại tớ hai ngày trước không kìm được uống trà sữa, ông trời bây giờ liền lấy mất tiết thể dục, đều tại tớ hu hu hu…”
Chuyện này là cái quái gì vậy, Dư Hòa dở khóc dở cười, cùng chung kẻ địch nói: “Điều này sao có thể trách cậu chứ! Đều là do thời khóa biểu của trường! Đem tiết thể dục xếp sau tiết toán, không phải rõ ràng muốn cho thầy toán chiếm mất sao!”
Thật sự là quá âm hiểm rồi!
    ……
Kì thi tháng đầu tiên sau khi vào học, cứ thế lặng lẽ mà đến gần.
Thích Ánh so với học sinh giỏi nhất khối còn khẩn trương hơn.
Đây được xem như là lần đầu tiên thi cử chân chính của cô. Trước đây chỉ có con trai mới có thể tham gia khoa cử, không ngờ giờ đây cô cũng có thể cầm lấy cán bút.
Tiết cuối thứ sáu là tiết của chủ nhiệm Lưu Khánh Hoa, sau khi chuông ra về vang lên báo hiệu kì thi tháng đã bắt đầu: “Thứ hai các em sẽ bắt đầu thi, cuối tuần về nhà nhớ ôn bài thật kĩ, những vấn đề đã biết phải nắm vững, chỗ không biết thì phải hiểu trước đã, giáo viên các môn đều ở trong group chat, gọi điện hay nhắn tin đều có thể hỏi, đừng chờ đến khi vào trường thi mới hai mắt cuống cuồng! Kì thi tháng đầu tiên, đều đem hết tinh thần của các em ra cho tôi!”
Nói xong rồi, lại sắp xếp ban cán sự dán số báo danh lên bàn, Thích Ánh làm ủy viên môn lịch sử nên cũng có trong đó, Nhạc Lê không yên tâm, xung phong nhận việc ở lại giúp cô.
Nam sinh dời bàn, nữ sinh dán số báo danh.
Nhưng nam chỉ có ba người, còn lại đều là nữ, người dời bàn rõ ràng không đủ, lớp trưởng Trần Mộng Khiết sắp xếp nữ sinh đến giúp, cuối cùng chỉ còn Thích Ánh, Triệu Đô Nam và Nhạc Lê dán số báo danh.
Dán số báo danh không chỉ là đem giấy dán lên góc trái là xong chuyện mà còn phải kéo khoảng cách giữa những chiếc bàn ra. Dãy bàn cuối lớp đều bị dời ra ngoài, trống một khoảng lớn.
Triệu Đô Nam dán giấy xong liền không nhúc nhích đứng cuối lớp cầm một chiếc gương nhỏ tự ngắm mình. Nhạc Lê giúp Thích Ánh kéo hai dãy bàn ra, giận dữ quát cô nàng: “Sao cậu lại trốn việc?”
Triệu Đô Nam kì quái nói: “Người giỏi giang nhiều việc.”
Nhạc Lê lúc hung dữ câu nào đều chọc trúng chỗ đau: “Soi soi soi, có gì đáng để soi chứ, có soi hơn nữa cũng không đủ tư cách làm hoa khôi cho trường!”
Triệu Đô Nam lập tức bị cô chọc tức đến sắc mặt thay đổi, nhìn hai người vài cái, lại cười lạnh: “Tớ muốn giành cũng giành với người bình thường, giành làm hoa khôi với kẻ tàn phế, cậu điên rồi ư?”

Nhạc Lê suýt nữa ném chai hồ trong tay sang, còn muốn mắng, tay áo lại bị Thích Ánh kéo kéo. Khóe môi cô cong cong, đôi mắt ôn hòa, lắc đầu với cô.
Nhạc Lê vừa tức vừa đau lòng: “Cậu biết cô ta nói cậu thế nào không?”
Thích Ánh vẫn cười, dường như đang nói: Không sao cả.
Triệu Đô Nam vẫn đứng đằng sau cười ha hả, châm dầu vào lửa: “Cậu ta sao biết được chứ, cậu ta lại không nghe thấy, thật đáng thương.”
Nhạc Lê thật sự tức điên rồi, chỉ vào cô lớn tiếng mắng: “Cậu tin tôi gọi Quý Nhượng đến đánh cậu không?!”
Cái tên Quý Nhượng này vừa lấy ra, ném đến hướng nào cũng là bom. Nụ cười trên mặt Triệu Đô Nam thu lại, nhưng rốt cuộc không bị cô dọa sợ, Quý Nhượng rất hoang dã, con nhỏ này làm sao có tư cách quen biết đại ca?
Cô ta dựa tường, rõ ràng nhìn cô như đang nói chuyện cười, nói: “Cậu gọi đi.”
Nhạc Lê nghiến răng, phẫn nộ lấy điện thoại ra, hệt như đang tìm số Quý Nhượng nhưng thật ra là nhắn tin cho Thích Ánh: Aaa Ánh Ánh, cậu có cách thức liên lạc với đại ca không? Mau gọi anh ta qua đây giải cứu!
Thích Ánh: Không có.
Nhạc Lê:…
Cô bất giác bắt đầu hoài nghi phán đoán ban đầu của mình. Đại ca thật sự thích Ánh Ánh sao? Đã đến trình độ giúp cô ép người ta làm bài tập, mà đến cả cách thức liên lạc cũng không có sao?!
Triệu Đô Nam nhìn ra sự quẫn bách của cô, cười càng vui hơn, mỉa mai hỏi: “Quý Nhượng đâu? Cậu gọi cậu ta đến đi.”
Vừa dứt lời, cánh cửa sau khép hờ rầm một tiếng bị đá ra, hai người đều giật mình, cùng lúc quay đầu.
Quý Nhượng xách cặp đứng ngoài cửa lớp, đồng phục lỏng lẻo, mặt không biểu cảm nhìn Triệu Đô Nam, hỏi: “Cô tìm tôi?”
Triệu Đô Nam: “…”
Nhạc Lê: “!!!”
Đại ca chẳng lẽ là thần rồng sao? Vừa gọi liền xuất hiện???

Anh bước vào, nhếch môi, kéo một chiếc ghế đằng trước ngồi vào, “Vừa rồi ở bên ngoài, hình như nghe thấy cô nói đến ba chữ ‘kẻ tàn phế’?”
Giọng anh âm trầm, dọa cho Triệu Đô Nam phủ nhận thề thốt: “Không có! Tôi không nói!”
Nhạc Lê bên cạnh: “Cậu ta có nói! Tôi làm chứng!”
Quý Nhượng cảm thán cười một cái, rõ ràng là đang cười nhưng giọng nói lại khiến cho người ta phát lạnh: “Các cô đều cho rằng ông đây sẽ không đánh con gái sao?”
Sắc mặt Triệu Đô Nam trắng bệch, chiếc gương nhỏ sắp cầm không xong.
Cô thật sự sợ Quý Nhượng sẽ đánh cô. Cô từng nhìn thấy Quý Nhượng đánh người, trong một con ngõ ở ngoài trường, anh dùng chân giẫm lên mặt người nọ, mặt đất toàn máu, nếu không phải sau lưng có người can ngăn, cô cảm thấy Quý Nhượng có thể sẽ giẫm nát não của người kia ra.
Sau đó người nọ được đưa vào ICU, nghe nói là học trưởng lớp 12, nhưng cuối cùng Quý Nhượng chỉ bị cảnh cáo mà thôi.
Cô trước đây còn thầm mến Quý Nhượng, sau lần đó, chỉ còn sợ hãi.
Triệu Đô Nam sắp khóc rồi.
Cô nhìn thấy ngoài cửa có người, liền cầu cứu nhìn sang, thấy dáng người cao lớn của Long Hải lén lút đứng đó, vừa nhìn thấy ánh mắt của cô, liền chột dạ xoay người rời đi.
Triệu Đô Nam: “!!!”
Lũ đàn ông đều là móng lợn to!
Nhạc Lê tuy gọi là hung dữ nhưng cũng sợ Quý Nhượng thật sự đánh người, đang muốn nói gì đó, Thích Ánh buông dụng cụ trong tay xuống, vui vẻ chạy đến trước mặt Quý Nhượng.
Anh đang ngồi, cô không cần ngẩng đầu nhìn anh, đôi tay nhỏ chắp sau lưng, nghiêng đầu nhìn anh cười ngọt ngào.
Tư thế ngồi ngạo nghễ của Quý Nhượng lập tức thu lại, có chút không tự nhiên thu chân đang gác trên ghế của mình về, vẫn chưa đủ, còn đứng dậy, trái phải nhìn một lượt, hỏi Nhạc Lê: “Cần giúp đỡ không?”
Nhạc Lê: “Cần!”
Sau đó Quý Nhượng bắt đầu kéo bàn.
Anh rất khỏe, động tác lại nhanh, cứ hai chiếc bàn kéo một lượt, rất nhanh liền xếp xong chỗ ngồi.
Lúc Long Hải vội vã chạy đi gọi giáo viên đến lớp, liền nhìn thấy học sinh hư hỏng Quý Nhượng của lớp 11/9 đang giúp ba nữ sinh dời bàn.
Giáo viên vô cùng bất mãn trừng mắt nhìn Long Hải đang há hốc: “Tuy bạn Quý Nhượng thường ngày có một vài hành động quá khích, nhưng em cũng không cần đổ oan cho cậu ấy! Hành vi vu oan hãm hại này vô cùng không ổn! Cuối tuần về nhà viết kiểm điểm một nghìn chữ!”
Long Hải: “…”
Long Long uất ức, Long Long khổ trong lòng.

Bố trí xong lớp học, Quý Nhượng xách cặp Thích Ánh đi ra ngoài, Nhạc Lê không tránh khỏi nội tâm kích động đi theo sau, ở cự ly gần tiếp xúc với đại ca, cảm thấy anh vừa cao vừa soái!
Tuy bản thân không thành nữ nhân của đại ca, nhưng bạn thân của mình thành nữ nhân của đại ca, cũng xem như là ước mơ thành hiện thực rồi phải không?
Đi đến cửa lớp, Quý Nhượng nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Triệu Đô Nam đang ngây ngốc ở đằng sau.
Ánh mắt mang theo ý cảnh cáo rõ ràng, cả người Triệu Đô Nam đều run, cúi gằm mặt xuống.
Gần đây bác sĩ tâm lý đề nghị thả lỏng sự chăm sóc cùng giám sát Thích Ánh, để cô mau chóng tự lập trở lại, cho nên Du Trạc tan học cũng không đợi cô nữa, hệt như ngựa hoang được tháo bỏ dây cương, chạy đi cùng bạn chơi bida.
Chiếc mô tô leo núi của Quý Nhượng vẫn đậu ngay cổng trường.
Anh xách cặp đi về hướng mô tô đằng trước, Thích Ánh chần chừ một lúc, kéo góc áo anh, đưa tay chỉ xe buýt bên kia.
Sắc mặt Quý Nhượng trầm xuống.
Cô không muốn ngồi xe anh.
Thích Ánh nghĩ đến lần trước anh đưa mình về nhà suýt nữa gặp cậu, lần trời mưa lại bị em trai bắt gặp, thật sự là mỗi lần đều rất nguy hiểm không dám mạo hiểm nữa.
Quý Nhượng nhìn cô, cổ áo nghiêng nghiêng, lộ ra một bên xương quai xanh, cúi đầu hung dữ hỏi: “Sao, chê bai xe ông à?”
Cô chớp chớp mắt, lông mi dài cong cong.
Nửa ngày, vẫn là anh đầu hàng.
Không vui xoay người, bước từng bước lớn đến bên trạm chờ xe buýt, Thích Ánh chạy bước nhỏ lên, cô biết anh không ngồi xe buýt, sau khi bước qua liền đưa tay cầm lấy cặp mình.
Quý Nhượng tức đến đau quai hàm: “Chán ghét ông đây vậy ư?”
Anh buông tay, bực mình xoay người rời đi.
Thích Ánh vội vàng kéo góc áo của anh.
Quý Nhượng nghiến răng, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Lại làm gì?!”
Cô chìa tay về phía anh, lòng bàn tay ngửa lên, lộ ra vân tay nho nhỏ, nhạt màu.
Cô tìm anh xin kẹo.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.